Muốn Ngài Hôn Em

Chương 43

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Giang Tầm Dục do dự, không bắt tay anh, chỉ nói nhỏ: "Xin chào."

Lộc Tử Thạch lập tức rút tay về, không chút tức giận: "Đừng căng thẳng, tôi không có ác ý. Là vì có người không yên lòng về cậu nên để tôi đến xem tình huống bên này. Điều kiện tự nhiên ở đây quả thực không tốt lắm, nhưng cậu có thể yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp chỗ ở tốt nhất cho cậu."

Nói xong, Lộc Tử Thạch liếc nhìn Thẩm Khâu Dương vẫn đang cau mày nhìn mình chằm chằm ở bên cạnh, cười cười: "Đương nhiên, bạn của cậu cũng sẽ như vậy."

Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Thẩm Khâu Dương xấu hổ ho khan một tiếng, sắc mặt có chút đỏ bừng: "Anh nhìn tôi làm gì?!"

Lộc Tử Thạch khẽ xì một tiếng, thu hồi ánh mắt: "Đừng tưởng bở."

Giang Tầm Dục đứng bên cạnh, cau mày, nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của Lộc Tử Thạch, ngập ngừng hỏi: "...Có người không yên lòng về tôi?"


"Phải." Lộc Tử Thạch gật đầu, hai chân tréo nguẫy ngồi xuống: "Về phần người đó là ai, dựa vào năng lực của mình thì tôi không có quyền biết, nhưng trong lòng cậu cũng hiểu rõ rồi, đúng không?"

Gương mặt giấu trong mũ trùm đầu của Giang Tầm Dục đỏ bừng, ngượng ngùng cười cười.

Quả thực, Giang Tầm Dục không cần nghĩ cũng biết người kia nhất định là Quý tiên sinh.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Quý tiên sinh từng nói hắn không phải là người tốt, nhưng hắn đã vì cậu mà lặng lẽ an bài tất cả.

Lộc Tử Thạch đưa Giang Tầm Dục và Thẩm Khâu Dương đến phòng ngủ bên cạnh, mở cửa một căn phòng trên tầng cao nhất, đưa thẻ chìa khóa cho bọn họ rồi lấy thông tấn khí của mình ra: "Lưu lại thông tin liên lạc của tôi đi, nếu có vấn đề gì, cậu có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."


Giang Tầm Dục gật đầu, "Cám ơn."

Lộc Tử Thạch quay đầu nhìn Thẩm Khâu Dương đang đứng bên cạnh: "Nhóc con, cậu có muốn lưu không?"

Thẩm Khâu Dương: "...?"

Thẩm Khâu Dương: "Sao đến lượt tôi thì lại là nhóc con chứ?"

Lộc Tử Thạch cười khẽ, nghiêng người về phía y nói: "Nếu sau này cậu thực sự trở thành công nhân vệ sinh, thì nhớ nói cho tôi biết, xem như tôi cũng đã cống hiến vì môi trường của đế quốc."

Nói xong, Lộc Tử Thạch xoay người rời đi, để lại Thẩm Khâu Dương tức giận, tự vò đầu bứt tóc: "Quái, tên này trông rất nhã nhặn nhưng sao lại thù dai như vậy!"

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Cơ sở vật chất trong phòng đầy đủ, còn có rất nhiều chức năng mà Giang Tầm Dục chưa từng thấy, chẳng hạn như thiết bị quét hình trong phòng, dùng để tìm đồ vật nhỏ bị thất lạc rất tiện lợi.


Hôm nay không có nhiệm vụ gì, Lộc Tử Thạch chỉ yêu cầu mọi người làm quen với môi trường xung quanh, Giang Tầm Dục và Thẩm Khâu Dương sắp xếp đồ đạc rồi lần lượt đi tắm nước nóng.

Khi Giang Tầm Dục đi ra, Thẩm Khâu Dương vẫn còn đang xoắn xuýt với những gì Lộc Tử Thạch nói trước khi rời đi.

"A, a, a!" Y cáu kỉnh nhìn Giang Tầm Dục, "Sao bụng dạ anh ta lại hẹp hòi như vậy! Anh ta sẽ không nhằm vào tớ đâu đúng không?"

Giang Tầm Dục sửa lại cái mũ của mình, ngồi xuống giường: "Sao cậu lại để ý anh ta thế?"

Trong ấn tượng của Giang Tầm Dục, Thẩm Khâu Dương luôn là một người không câu nệ tiểu tiết, hiếm khi vì một chuyện gì đó mà lo lắng lâu như vậy.

Thẩm Khâu Dương gãi đầu, một lúc lại thở dài: "Được rồi, thành thật mà nói, tớ trông anh ta rất quen mặt, anh ta cũng cho tớ cảm giác rất quen thuộc...Tớ không biết nói thế nào nữa, nhưng tớ cảm thấy tớ từng gặp anh ta ở đâu đó rồi."
Giang Tầm Dục chưa từng gặp phải tình huống như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, sau khi do dự mới nói: "Nếu trước đây đã quen biết hẳn là chuyện tốt chứ?"

"Ai," Thẩm Khâu Dương ngã ở trên giường, cả người giang thành hình chữ đại (大): "Quên đi, quên đi, nói với cậu, cậu cũng không hiểu."

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Y luôn cảm thấy...người đàn ông tên Lộc Tử Thạch này rất giống người anh trai hàng xóm đã chơi với mình khi y còn nhỏ.

Người anh trai đó cực kỳ tốt. Khi Thẩm Khâu Dương còn nhỏ sức khỏe rất kém, chỉ có người anh trai đó mới chịu chơi với y, nhưng tiệc vui chóng tàn, chỉ qua vài năm, gia đình của anh trai đó đã phải chuyển đi.
Quên đi, Thẩm Khâu Dương thở dài tự đáy lòng, anh trai hàng xóm của y sẽ không hẹp hòi giống cái tên Lộc Tử Thạch này đâu.

Y ủ rũ mà nằm ở trên giường, hiếm khi tâm tình không tốt, vì vậy quay đầu nhìn Giang Tầm Dục, thấy Giang Tầm Dục đang soi gương, từng chút chỉnh sửa mũ trùm đầu của mình.

Thẩm Khâu Dương ngồi dậy, hỏi: "Chỉ có hai người chúng ta cậu cũng phải đội mũ sao?"

Động tác chỉnh mũ Giang Tầm Dục dừng một chút, không nói gì.

Thẩm Khâu Dương có chút hứng thú, ho khan hai tiếng, nói đùa: "Rốt cuộc người ở đâu mới không nhận ra cậu chứ, chúng ta làm bạn cũng được một năm rồi, tớ chưa từng nhìn thấy mặt của cậu bao giờ. Có đôi khi, tớ quả thực muốn hoài nghi có phải mặt cậu đã bị biến dạng rồi không."

Bạn?

Nghe được lời nói xa lạ này, trong lòng Giang Tầm Dục xẹt qua một chút chua xót không thể miêu tả, hóa ra người như cậu cũng có người xem cậu là bạn sao?
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Giang Tầm Dục im lặng một lúc, sau đó mím môi: "Không phải bị biến dạng."

"Vậy thì sợ cái gì!"

Không phải là biến dạng, nhưng so với biến dạng còn đáng sợ hơn.

Giang Tầm Dục sững sờ đứng tại chỗ, ngón tay bất giác cuộn lại.

Nhìn thấy phản ứng của Giang Tầm Dục, Thẩm Khâu Dương thầm nghĩ không ổn, bước nhanh đến bên cạnh Giang Tầm Dục an ủi: "Không sao, không sao, cậu không muốn nói cũng không sao, cậu lớn lên thành hình dáng nào tớ cũng không ngại, cậu mới là bạn của tớ chứ không phải gương mặt của cậu."

Đầu ngón tay của Giang Tầm Dục giật giật, cậu nhớ đến sự ấm áp mà cậu nhận được từ gia đình của Quý tiên sinh.

Liệu cậu có thể...có thể mạo hiểm lần nữa không?
Giang Tầm Dục vô thức sờ soạng mép quần, khàn giọng nói: "Cậu thực sự...không ngại bộ dạng của tớ sao?"

"Đương nhiên." Thẩm Khâu Dương thản nhiên nói, "Bằng không nếu cậu cứ che mặt như vậy sao tớ còn muốn làm bạn với cậu chứ? Được rồi, được rồi, hôm nay cũng mệt rời, nghỉ ngơi sớm một chút..."

Thẩm Khâu Dương nói được nửa đường, đột nhiên lạc giọng, bởi vì hai tay Giang Tầm Dục giữ lấy vành mũ, từ từ hạ xuống.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Ánh sáng trong phòng không quá chói, dưới ánh sáng yếu ớt, đôi mắt xanh như ngọc đó dường như lấp đầy toàn bộ dải ngân hà.

Những đường nét khác trên gương mặt của Giang Tầm Dục không chê vào đâu được, nhưng dưới sự nổi bật của đôi mắt linh động kia, tất cả đột nhiên mất đi thần sắc ban đầu.
Thẩm Khâu Dương không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào, y chỉ nhớ về một đêm nhiều năm trước, lần đầu tiên y đi tắm biển, nhìn thấy đại dương xanh thẳm và bầu trời đầy sao, trời nước giao nhau, y đã chấn động như thế nào.

Chấn động từ tận sâu thẳm trong tâm hồn.

Thẩm Khâu Dương nhất thời trố mắt, Giang Tầm Dục có chút căng thẳng, đáy mắt hiện lên một tia hối hận, lại muốn đội mũ lên, Thẩm Khâu Dương phản ứng lại, nhanh chóng ngăn cậu: "Đừng đừng đừng, đôi mắt của cậu đẹp quá, đừng che!"

Y nhìn sâu thêm một lần nữa, khắc sâu sự chấn động này vào trong lòng, mãi rồi y mới định thần lại và dò hỏi: "Đôi mắt của cậu...thế nào..."

Thẩm Khâu Dương không biết tìm từ ra làm sao.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Con người thời đại ngày nay rất ghét con ngươi dị sắc, họ cho rằng con ngươi không phải màu đen tượng trưng cho tội lỗi, xui xẻo và đau đớn vô tận, né tránh nó như rắn rết. Thẩm Khâu Dương vốn được giáo dục như thế, nhưng đôi mắt của Giang Tầm Dục đẹp đến mức Thẩm Khâu Dương không thể liên kết nó với những lời đồn bẩn thỉu và thấp kém đó.

Giang Tầm Dục rũ mắt xuống, thấy Thẩm Khâu Dương không phản ứng quá kích động, liền thở phào nhẹ nhõm, "Bẩm sinh đã như vậy."

"À."

Thẩm Khâu Dương im lặng một lúc, thở dài rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ nát ở bên cạnh, cuối cùng cũng hiểu tại sao Giang Tầm Dục vẫn luôn phải đội mũ.

Lần đầu tiên, y bắt đầu nghi ngờ và phẫn nộ với những thứ mà y đã từng tin tưởng.

Thẩm Khâu Dương giương mắt, nghiêm túc nhìn Giang Tầm Dục: "Bất kể người khác nói cái gì, tớ sẽ không bao giờ vì đôi mắt của cậu mà sản sinh bất kỳ ý nghĩ gì, bởi vì tớ biết rõ cậu."
Giang Tầm Dục trầm mặc một lúc, sau đó nâng mắt lên, nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Khâu Dương: "Cảm ơn cậu."

Một giây, hai giây.

Thẩm Khâu Dương mỉm cười và nhìn đi chỗ khác.

"Không được rồi, cậu đừng dùng ánh mắt đó nhìn tớ, đôi mắt của cậu rất đẹp, tớ sợ tớ không cầm lòng được."

Giang Tầm Dục cũng mỉm cười, biết Thẩm Khâu Dương đang nói đùa, dấu vết bất an cuối cùng trong lòng liền biến mất không còn tăm hơi.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Buổi tối chín giờ, ngồi vào bàn làm việc tính toán thời gian, Quý Dư Chu đúng giờ nhấn kết nối với thông tấn khí của Giang Tầm Dục.

Giang Tầm Dục đang ngồi bên giường đọc sách, vừa nhìn thấy tên người hiển thị, đầu óc cậu thoáng chốc trở nên trống rỗng, theo bản năng nhấn nút "ON" để kết nối.
"Quý, Quý tiên sinh ..."

Ánh đèn bên người Giang Tầm Dục có chút tối, phản chiếu căn phòng hơi cũ nát phía sau, Quý Dư Chu hơi nhíu mày: "Đang làm gì?"

Giang Tầm Dục nâng quyển sách trong tay lên: "Đọc sách."

"Ánh sáng quá mờ, không tốt cho mắt."

Giang Tầm Dục không phải đọc tài liệu học tập mà là một cuốn sách Thẩm Khâu Dương cho cậu mượn, cậu cảm thấy có chút chột dạ nên nhanh chóng đóng sách lại, đặt ở trên bàn trước mặt: "Vâng, sẽ lập tức ngủ..."

"Ừm."

Đứa nhỏ trước mặt vẫn như trước đây, ngại ngùng, đáng yêu, tâm tình của Quý Dư Chu tốt hơn rất nhiều, khẽ gật đầu, hỏi: "Môi trường bên đó như thế nào, có thể thích ứng được không?"

"Mọi chuyện đều tốt," Giang Tầm Dục đột nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện lên một chút hồng, "Làm phiền ngài..."

"Không có gì." Quý Dư Chu cười, "Tôi có mua mấy thứ, khoảng hai ngày nữa sẽ được giao đến. Em nhớ kiểm tra và ký nhận."
"Cám ơn, cám ơn Quý tiên sinh, phiền phức ngài..."

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Thẩm Khâu Dương cũng vừa nói chuyện với gia đình, từ ban công trở về liền nghe thấy giọng nói của Quý Dư Chu từ máy truyền tin, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Giang Tầm Dục, đầu óc Thẩm Khâu Dương trở nên trống rỗng, chỉ còn lại hai chữ: "ĐM".

Ánh mắt nóng rực của y rơi vào trên người Giang Tầm Dục, Giang Tầm Dục cảm thấy có chút khó chịu, theo bản năng ho khan hai tiếng.

Quý Dư Chu cau mày, "Ở chỗ em còn có người khác sao?"

"Ừm...là bạn cùng bàn trước đây của tôi." Giang Tầm Dục kiên nhẫn và cẩn thận giải thích, con ngươi nhìn Quý Dư Chu chăm chú, "Tình cờ cậu ấy cũng chọn tinh cầu γ. Bây giờ chúng tôi ftooở cùng nhau sẽ thuận tiện chăm sóc nhau hơn."
"...Rất tốt."

Sau một lúc, Quý Dư Chu gật đầu, hàn huyên thêm hai, ba câu với Giang Tầm Dục, rồi dặn cậu nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó kết thúc cuộc gọi.

Xung quanh khôi phục yên tĩnh, Quý Dư Chu cầm ly cà phê trước mặt lên lắc nhẹ.

Cà phê nâu sẫm gõ nhịp nhàng vào chiếc cốc sứ trắng, để lại trên đó một vệt mỏng. Vị đắng dịu của cà phê tương tự như sự ghen tuông khó nhận ra dưới đáy lòng của Quý Dư Chu.

Hắn đã bí mật điều tra người tên Thẩm Khâu Dương, biết hai người thuần túy chỉ là bạn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà có chút để tâm.

Trọn vẹn một năm, hắn và đứa nhỏ không được gặp nhau, mà người này lại sớm chiều ở chung với đứa nhỏ.

Hắn đang ghen.

Quý Dư Chu trầm mặc, uống cạn cà phê trong cốc.

Hai ngày sau, Giang Tầm Dục gửi tin nhắn cho Quý Dư Chu, nói rằng đã nhận được hàng.
Quý Dư Chu đặt thông tấn khí xuống, một lúc lâu sau, hắn trả lời: "Được."

Ở một nơi không người biết, hắn đã đọc đi đọc lại tin nhắn của Giang Tầm Dục vô số lần.

Bình Luận (0)
Comment