Muốn Ngài Hôn Em

Chương 63

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Lần đầu tiên nổ súng thành công, lần thứ hai, thứ ba sau đó liền dễ dàng hơn rất nhiều, Giang Tầm Dục đã dần dần sử dụng thành thạo quang tử thương.

Như Quý Dư Chu suy đoán, Giang Tầm Dục quả thực có thiên phú dùng quang tử thương, chỉ trong vòng ba tháng, độ chính xác của cậu còn tốt hơn hầu hết những người đã luyện tập hai, ba năm.

Chỉ có điều, phải là trong tình huống không có Quý Dư Chu ở đó.

Thời gian trôi qua từng ngày, thương pháp của Giang Tầm Dục tiến bộ nhảy vọt, nhưng chỉ cần Quý Dư Chu đứng trước mặt cậu, mọi thứ sẽ hoàn toàn trở về con số không, Giang Tầm Dục không tránh khỏi có chút lo lắng.

Ba tháng sau, Quý Dư Chu nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng.

Trong ba tháng này, kế hoạch được bố trí cẩn thận của hắn cuối cùng cũng đã thu lưới, tiêu diệt thành công một trong những ổ hải tặc lớn nhất, hắn cũng hao tốn không ít tâm sức để điều tra ra chân tướng năm xưa.


Đối với việc trước, hắn được trao tặng huân chương danh dự cao quý nhất của Đế quốc, được người dân tinh tế truyền tụng ca ngợi, nhưng đối với việc sau, hắn vẫn không thu hoạch được gì.

Đây là lần đầu tiên Quý Dư Chu cảm nhận được bất lực khi sự thật rõ ràng đang ở ngay trước mặt nhưng hắn lại không thể nắm bắt.

Trạng thái cuối cùng của Giang Cần trước khi chết quả thực rất giống với tác dụng phụ của loại thuốc mà Dung Nhung đã nghiên cứu lúc xưa, nhưng vì thời gian đã quá lâu, những vật chất có thể lấy mẫu xét nghiệm từ ​​cơ thể của Giang Cần rất hạn chế, phải thu thập đủ mẫu mới có thể kiểm tra trên người ông lúc đó có chứa một chất nhất định nào đó hay không. Tuy nhiên, khi phát hiện loại thuốc của mình đang nghiên cứu có tác dụng phụ rất lớn, Dung Nhung đã bị đả kích không nhỏ, ngay lập tức tiêu hủy phương pháp điều chế, trong thời gian ngắn rất khó khôi phục.


Nếu không có bằng chứng thì không thể so sánh một đối một, thì phỏng đoán cũng chỉ là phỏng đoán, manh mối này chỉ có thể tạm thời bị gián đoạn.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Thời gian ba tháng trôi qua rất mau, bây giờ đã là cuối tháng mười hai, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Ngày này, Giang Tầm Dục vẫn đi luyện quang tử thương như thường lệ, sau khi luyện vài bộ thương pháp, cậu đã thu hết dũng khí gọi Quý Dư Chu tiến vào phòng huấn luyện.

Nhưng cũng giống như vô số lần trước, ngay khi Quý Dư Chu bước vào cửa, bàn tay mà cậu đã luyện tập hàng nghìn lần lại không nghe lời cậu sai khiến, cò súng còn chưa kéo, khẩu quang tử thương màu bạc đã rơi xuống đất, phát ra âm thanh "lạch cạch" rõ ràng.


Đáy mắt Giang Tầm Dục hiện lên thất vọng, cậu ngồi xổm xuống nhặt thương, hồi lâu cũng không có đứng dậy.

Quý Dư Chu vô cùng đau lòng, hắn bước nhanh đến, quỳ một gối bên người Giang Tầm Dục, nhặt thương trên mặt đất lên.

"Tầm Dục, hôm nay đến đây thôi, được không em?"

Giang Tầm Dục cắn môi, giọng nói vẫn không cam lòng: "Quý tiên sinh... em..."

Quý Dư Chu mỉm cười, đứng dậy cất súng vào tủ, sau đó quay lại bên cạnh cậu: "Mỗi ngày đều đến đây luyện tập em không thấy khô khan sao?"

Ánh mắt Giang Tầm Dục buông xuống một chút: "Không có..."

Quý Dư Chu vỗ vỗ vai cậu, thuận tiện đổi chủ đề: "Đi thôi, cùng anh đến trung tâm mua sắm mua ít đồ. Sắp hết năm rồi, chúng ta phải về bên mẹ nữa."

Từ "mẹ" này Quý Dư Chu nói ra quá tự nhiên, Giang Tầm Dục ngẩn ra, hai má đỏ bừng, không biết nói gì.
"...Dạ."

"Vậy thì đứng lên đi, đêm nay không tập nữa, thời gian của em thuộc về anh."

Quý Dư Chu nắm lấy tay Giang Tầm Dục, kéo cậu đứng lên.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Càng về cuối năm, phố phường càng náo nhiệt, rộn ràng, bầu không khí cũng sôi động hẳn lên, nhiều cửa hàng đã giăng câu đối đỏ, treo đèn lồng từ rất sớm, thậm chí hàng cây ven đường còn có được điểm thêm những dây đèn nhỏ xinh xinh.

Lúc hai người đến trung tâm mua sắm lớn nhất tinh cầu α thì trời cũng đã tối, dưới bầu trời đêm, những dây đèn đủ màu lập lòe như những con đom đóm trong đêm kết nối những vì sao trên bầu trời.

Quý Dư Chu tự nhiên nắm tay Giang Tầm Dục, dưới ánh đèn chiếu rọi, hai người chậm rãi bước đi, giống như một đôi tình nhân bình thường đã yêu nhau rất lâu.
Thật ra nói là đi mua sắm, không bằng nói Quý Dư Chu muốn tìm cơ hội để Giang Tầm Dục thả lỏng một chút, nếu không thì cứ trốn trong nhà cả ngày, luyện quang tử thương từ ngày này qua ngày khác, ai cũng không chịu nổi.

Vì vậy hai người giống như cưỡi ngựa xem hoa, nhìn cái này một lúc, sờ cái kia một lúc. Một lát sau, hai người mua không ít đồ chơi và đồ trang trí nhỏ, vậy mà những thứ cần dùng thì chẳng có lấy một cái.

Bước tới một cửa hàng hoa, hoa linh lan trước cửa đang nở rất đẹp, bông trắng rủ xuống giống như một chuỗi lục lạc xinh xắn, Giang Tầm Dục đột nhiên nghĩ đến khu vườn nhỏ của Lê Hàm Thu, quay đầu nhìn Quý Dư Chu ở bên cạnh: "Quý tiên sinh, dì Lê có thích hoa linh lan không?"

Giang Tầm Dục vẫn luôn nhớ tới sở thích của Lê Hàm Thu, Quý Dư Chu tự nhiên vui mừng, trong mắt hiện lên ý cười: "Hẳn là sẽ thích."
Hai mắt Giang Tầm Dục sáng lên, cậu định hỏi hắn có muốn mua một chậu cho bà không, nhưng Quý Dư Chu lại ghé sát vào tai cậu, phả vào cổ cậu hơi thở ấm áp: "Nhưng bà ấy thích em gọi bà ấy là 'mẹ' hơn."

Giang Tầm Dục đỏ bừng mặt, lúng ta lúng túng, vô pháp chống đỡ câu nói này của Quý Dư Chu.

Quý Dư Chu cười khẽ, còn muốn tiếp tục trêu cậu, nhưng khóe mắt hắn chợt liếc vào trong góc, một bóng người lưng gù liền vụt qua.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Từ trước đến giờ nếu là thứ Quý Dư Chu đã gặp thì hắn chưa bao giờ quên, huống chi là bộ dáng đó, hắn vẫn còn nhớ rõ.

Đó là Hà Thục Lan.

Quý Dư Chu dĩ nhiên không muốn Giang Tầm Dục nhìn thấy Hà Thục Lan, trong tiềm thức hắn muốn lấy thân mình che đi tầm nhìn của Giang Tầm Dục, nhưng lại thấy Hà Thục Lan so với hắn còn căng thẳng hơn. Hai người thoáng nhìn nhau, Hà Thục Lan hoảng sợ không tìm nổi đường mà chạy đến một con hẻm tối âm u, cũng không nhìn lại.
Biểu tình và hành động của Hà Thục Lan quá bất thường.

Quý Dư Chu nhíu mày nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh nới lỏng, hắn lấy thông tấn khí ra, giả vờ liếc nhìn màn hình, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thu lại, nói với Giang Tầm Dục: "Được rồi, không đùa em nữa, em ở đây xem hoa đi, anh đi trả lời tin tức bên quân đoàn một chút, có được không?"

Quý Dư Chu ngày thường rất bận rộn công việc, lại thường xuyên phải đột xuất xử lý chính sự, Giang Tầm Dục gật đầu, tập mãi thành quen: "Ngài mau đi đi, em ở đây chờ ngài."

Quý Dư Chu gật đầu, nụ cười trên mặt ngay lúc hắn quay người lại đã không còn tăm hơi, hắn nhanh chóng đi đến con hẻm nhỏ bên cạnh, dặn dò thủ hạ theo dõi tung tích của Hà Thục Lan, rồi phái một đội ám vệ mau chóng tới đây.

Ám vệ nhanh chóng xuất phát, ngón tay thon dài của Quý Dư Chu chạm vào quang tử thương ở thắt lưng, thoáng an tâm lại, rồi bước ra khỏi con hẻm u tối.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Hắn sải bước trở về, Giang Tầm Dục vẫn đứng đó, tha thiết nhìn hoa, thỉnh thoảng lại cúi đầu, ngửi mùi hương của hoa. Xung quanh là hoa cỏ, Giang Tầm Dục đứng ở giữa, đẹp như một bức tranh tĩnh lặng.

Quý Dư Chu mỉm cười bước vào tiệm hoa.

Giang Tầm Dục lập tức chú ý tới Quý Dư Chu, nghênh đón hắn, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Quý Dư Chu: "Quý tiên sinh, ngài về rồi!"

"Ừm." Quý Dư Chu gật đầu, "Em có chọn được hoa nào chưa? Chúng ta có thể mua một ít để ở nhà."

Giang Tầm Dục suy nghĩ một chút, sau đó ngập ngừng hỏi: "Nếu vậy...chúng ta có thể mua một chậu hoa linh lan được không? Em nghĩ để chậu hoa này ở trên bàn làm việc của ngài sẽ rất đẹp."
"Được." Quý Dư Chu cười, lại nắm tay của Giang Tầm Dục, "Nghe lời em."

Quý Dư Chu thản nhiên nói, Giang Tầm Dục chớp chớp mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút: "Em đang nghiêm túc đó! Bàn làm việc của ngài quá đơn điệu, nhìn có vẻ trống trải, cần phải trang trí thêm một ít, như vậy lúc ngài làm việc cũng sẽ cảm thấy thoải mái."

Nhìn biểu tình đứa nhỏ nghiêm túc, trong lòng Quý Dư Chu buồn cười một trận, trêu ghẹo nói: "Khụ khụ, bạn trai nhỏ của anh đây là bắt đầu nắm quyền rồi ư? Được rồi, vậy thì quyền trang trí trong nhà sẽ giao cho em, đừng phụ lòng tin của anh."

Giang Tầm Dục nghe được Quý Dư Chu trêu chọc mình, hai má đỏ bừng: "Ngài, ngài lại đùa em..."

"Đúng vậy." Nụ cười của Quý Dư Chu càng đậm: "Đứa nhỏ nhà anh đã lớn, còn có thể nghe ra anh đang nói đùa."
Giang Tầm Dục đỏ mặt, cúi đầu không trả lời nữa.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Đổi lại là lúc trước, nếu Quý Dư Chu nói đùa như vậy, cậu nhất định sẽ lo sợ bất an cả ngày, không ngừng xin lỗi Quý Dư Chu, sợ mình vượt quá giới hạn chọc cho Quý Dư Chu tức giận không cần mình nữa. Bây giờ cậu đã quen với tính tình này Quý Dư Chu, cũng buông bỏ được những khúc mắc và tự ti nhỏ trong lòng mình, học được cách yêu một người.

Hai người vừa cười vừa trò chuyện, chọn hai chậu hoa linh lan đến quầy tính tiền.

Sau khi thanh toán, nhân viên bán hàng lấy một cành hồng từ chiếc bình lớn bên cạnh và đưa cho hai người họ: "Cửa hàng của chúng tôi đang có chương trình mua hai chậu hoa sẽ được tặng một cành hồng. Chúc hai vị năm mới vui vẻ!"
"Cảm ơn."

Quý Dư Chu lịch sự cầm lấy bông hoa, sửa sang cánh hoa một chút, đưa đến trước mặt Giang Tầm Dục: "Không đẹp bằng em."

Quý Dư Chu không phải là kiểu người lãng mạn, thường thì hắn sẽ âm thầm quan tâm hơn, hiếm khi như vậy... Khi hắn thẳng thắn, điều quan trọng nhất là giọng điệu của hắn sẽ trở nên trịnh trọng, nghiêm túc. Ngay lúc hắn nói ra câu kia, dường như đó không phải là một lời tâm tình ngọt ngào mà là một chân lý, không gì thay đổi được.

Đối với lời nói đùa lúc nãy, nét ửng hồng trên má Giang Tầm Dục còn chưa tiêu tan, bây giờ mặt cậu càng nóng lên, gần giống màu sắc của đóa hoa hồng mỏng manh trước mặt. Cậu nghiêng đầu đi, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn, cảm ơn Quý tiên sinh ..."

Trên mặt nhân viên bán hàng xuất hiện một nụ cười trêu ghẹo, cô thầm cảm thán tình cảm giữa hai người thật đáng ghen tị, sau đó mỉm cười giúp họ gói hoa.
Bình Luận (0)
Comment