Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Lời thổ lộ tựa như liều thuốc độc trí mạng, lại còn là liều mạnh nhất.
Ánh mắt của Quý Dư Chu lần thứ hai tối sầm lại, giọng nói khàn khàn: "Đây chính là tự em nói."
"Vâng."
Giang Tầm Dục ngửa đầu lên, giống như một con thiên nga trắng yêu kiều, cả người run lên vì sự tiếp xúc giữa hai thân thể, nhưng lại cực kỳ thành kính.
"Em yêu ngài."
Ngay sau khi họp báo kết thúc, Quý Dư Chu đã nhanh chóng phóng xe về nhà.
Giang Tầm Dục ngồi ở ghế phụ lái, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Hai người đã ở bên nhau một thời gian dài, tất nhiên cậu biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ là loại chuyện này, cho dù đã làm hàng ngàn lần và bọn họ đều rất quen thuộc cơ thể của nhau, vẫn khiến Giang Tầm Dục cảm thấy thẹn thùng.
Lúc này, bên trong xe yên tĩnh lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng động cơ ồn ào, Giang Tầm Dục theo bản năng muốn nói gì đó để giảm bớt bầu không khí, cậu dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ho khan hai tiếng, "Quý tiên sinh? "
Quý Dư Chu không nhấc mắt mà chỉ trầm giọng trả lời, âm thanh khàn khàn mang theo vô tận trêu chọc.
Giang Tầm Dục nhũn ra, thầm cảm thấy may mắn vì mình đang ngồi trên ghế dựa, cậu cắn môi dưới, tùy tiện tìm một đề tài: "Hôm nay tại họp báo..."
Quý Dư Chu rũ mắt xuống: "Còn đang suy nghĩ về người hâm mộ bé nhỏ của em sao?"
"Không phải!"
Giang Tầm Dục vội vàng lắc đầu, Quý Dư Chu cười khẽ, tiếng cười còn mang theo âm cuối nhẹ hẫng tựa như lông hồng, mềm mại trêu chọc trái tim của Giang Tầm Dục.
"Anh đang ghen."
"Em có thể suy nghĩ nên bồi thường cho anh như thế nào."
Thời đại này e rằng sẽ không có người đàn ông nào có thể nói "Anh đang ghen. Em có thể suy nghĩ nên bồi thường cho anh như thế nào" một cách bá đạo và đương nhiên như vậy.
Đây rõ ràng không phải lỗi của Giang Tầm Dục.
Chỉ là khi Giang Tầm Dục nghe được âm cuối khàn khàn của Quý Dư Chu, toàn thân cậu mềm nhũn ra, đầu óc biến thành hồ nhão, một chút cũng không hiểu ra được vấn đề logic trong lời nói của Quý Dư Chu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cả hai nhanh chóng về đến nhà, thậm chí đèn còn chưa kịp mở đã cuồng nhiệt ôm hôn.
Môi và răng giao triền.
Giang Tầm Dục có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được đối với tiếp xúc thể xác, nhưng dưới sự hướng dẫn của Quý Dư Chu, cậu dần dần học được cách đối mặt với h@m muốn của mình.
Không phải chỉ là đơn thuần đón ý, nói hùa lấy lòng, mà là sự quấn quít giữa hai tâm hồn đang yêu nhau.
Hai người một bên nhiệt tình mà hôn môi, một bên lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Trong không gian nhỏ hẹp, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, Giang Tầm Dục bị Quý Dư Chu áp vào tường, phía sau lưng là gạch men lạnh như băng, trước mặt là thân thể nóng như thiêu đốt, cả thân cậu đã sớm không còn nửa phần sức lực, hoàn toàn phải dựa vào Quý Dư Chu mới không bị trượt xuống.
Vòi hoa sen không biết được bật lên từ lúc nào, nước ấm chảy xuống đỉnh đầu của hai người, làm ướt hết tóc tai và quần áo.
Những giọt nước chảy dài trên mi mắt, dọc theo gò má rồi trượt xuống nền nhà bóng loáng.
Rõ ràng là đã làʍ ŧìиɦ vô số lần, nhưng hai người vẫn cứ vội vàng như lần đầu tiên.
Xuyên qua lớp áo sơ mi ướt đẫm, ngón tay của Quý Dư Chu lả lướt trên thân thể mảnh mai của Giang Tầm Dục, xoay tròn trước ngực cậu.
Đầu nhũ chính là nơi m@~n cảm của Giang Tầm Dục.
Nói cách khác, chỉ cần ngón tay của Quý Dư Chu đi tới đâu thì chỗ đó chính là nơi m@~n cảm của Giang Tầm Dục. Cơ thể của cậu là do Quý Dư Chu khai phá, tất cả kɦoáı ƈảʍ đều được Quý Dư Chu "ân cần dạy dỗ" mà ra.
Lúc này, xuyên qua lớp áo sơ mi trắng mỏng manh, hai đầṳ ѵú run rẩy dựng đứng dưới sự vân vê của Quý Dư Chu, lộ ra một màu hồng phấn.
Tựa như nhụy h0a vừa mới chớm nở.
Thắt lưng Giang Tầm Dục cong thành một đường cung đẹp mắt, tựa như trốn tránh, lại như hùa theo.
Cậu run rẩy, lồng ngực phập phồng dữ dội, hai chân duỗi thẳng tắp.
Nước hoàn toàn làm ướt quần áo của cậu, áp sát vào đùi cậu, có thể nhìn rõ thứ bên dưới.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu cũng đã cương, cương đến phát đau, ƈôи ŧɦịŧ bị trói buộc trong qυầи ɭóŧ, giống như dã thú đang ngủ đông.
Lúc hôn môi, ƈôи ŧɦịŧ của hai người khó tránh sẽ chạm vào nhau, thứ nóng bỏng đó giống như có sinh mệnh và ý thức, áp vào nơi m@~n cảm nhất của cậu, Giang Tầm Dục vô thức co rút lại.
Quý Dư Chu thấp giọng cười khiến lồng ngực của mình khẽ run lên, hắn thành thạo lột s@ch quần áo của hai người, giữa hai làn da nóng bỏng không có gì cản trở.
Chặt chẽ dán sát vào nhau.
Giang Tầm Dục càng thêm ngượng ngùng, suýt chút nữa khuỵu xuống trong vòng tay của Quý Dư Chu, Quý Dư Chu ôm lấy cậu, mỹ từ mà nói: "Anh giúp em tắm."
Ngón tay của hắn thận trọng lướt lên chiếc cổ mảnh mai của Giang Tầm Dục, vân vê một chút, như thể hắn đang nghiêm túc tắm rửa cho cậu.
Yết hầu mong manh bị người nắm giữ trong tay, là nỗi sợ hãi không thể xóa nhòa từ sâu thẳm tâm hồn. Hầu kết của Giang Tầm Dục di chuyển, cậu cúi đầu, thành kính đặt lên cổ tay Quý Dư Chu một nụ hôn.
Nụ hôn này rất nhẹ, rất nhu, thoáng qua nhưng lại là thiên lôi câu động địa hỏa (*).
(*) Thiên lôi câu động địa hỏa = chỉ trạng thái kíƈɦ ŧìиɦ nóng bỏng giữa hai người.
Hai mắt Quý Dư Chu tối sầm lại, trong lòng tràn đầy ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ.
Trên giá cạnh phòng tắm có một lọ dầu bôi trơn, Quý Dư Chu trút ra lòng bàn tay, dùng nhiệt độ từ lòng bàn tay sưởi ấm cơ thể cậu, sau đó hắn bóp chặt thắt lưng Giang Tầm Dục rồi áp cậu xuống nền gạch. Hắn lướt ngón tay qua cặp đùi đầy đặn và đi vào phía sau của Giang Tầm Dục.
Ngón tay đâm sâu một cái, thọc vào rút ra, nghiêm túc giúp cậu khuếch trương.
Dòng nước ấm dọc theo ngón tay chảy qua miệng huyệt, Giang Tầm Dục vô thức kẹp chặt, Quý Dư Chu tát một cái vào cặp môn9 tròn trịa của cậu.
"Bé ngoan, bảo bối, thả lỏng nào."
Lời âu yếm trong lúc làʍ ŧìиɦ luôn có tính khiêu khích lạ thường, huống chi giọng nói của Quý Dư Chu ôn nhu như vậy, thậm chí trong nháy mắt còn mang đến cho Giang Tầm Dục một kɦoáı ƈảʍ tựa như lσạи ɭυâи.
Người mà cậu vô cùng kính ngưỡng...lại đang cùng cậu làm chuyện thân mật nhất cũng là chuyện đáng xấu hổ nhất.
Giang Tầm Dục nhắm mắt lại, ngẩng đầu, để cho nước nóng tùy ý chảy xuống đầu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sau khi khuếch trương xong, Quý Dư Chu tắt nước, lung tung lau khô, ôm Giang Tầm Dục nghiêng ngã mà ngã xuống giường.
Cả hai đều không lau khô người, trên đường đi, bọt nước dọc theo hai đôi chân thon dài chảy xuống sàn nhà, tóc tai của cũng ướt đẫm.
Quý Dư Chu luồn ngón tay vào mái tóc ướt đẫm của Giang Tầm Dục, xoay người, để Giang Tầm Dục quỳ ở trên người mình.
Khi thật sự đến giường rồi, Quý Dư Chu không còn nóng nảy nữa, hắn nhéo nhéo thắt lưng của Giang Tầm Dục, nắm lấy ƈôи ŧɦịŧ đang ngẩng đầu của cậu ở trước mặt mình. Nơi đó của Giang Tầm Dục lớn lên rất đẹp, còn có màu hồng phấn nộn, cho dù hiện tại đã hoàn toàn ngạnh lên, có thể thấy rõ mạch máu trên đó thì nó vẫn có màu trắng hồng.
Quý Dư Chu tuốt lên tuốt lên, thấp giọng cười khàn: "Bảo bối, anh còn đang ghen, em đã suy nghĩ xong nên bồi thường cho anh thế nào chưa?"
Thân thể Giang Tầm Dục mềm mại, du͙ƈ vọиɠ như dòng điện lưu từ da đầu truyền đến ngón chân đang co quắp, nào còn lý trí để trả lời câu hỏi của Quý Dư Chu.
Từ khoang mũi cậu phát ra một tiếng hừ nhẹ, như lấy lòng, lại như phát tiết, cậu ưỡn eo, cắn một ngụm lên hầu kết nhô ra của Quý Dư Chu.
Cậu chỉ cắn nhẹ, để lại một dấu răng mờ nhạt, giống như đang làm dấu, sau đó nụ hôn một đường đi xuống, liếʍ ɭáρ trước ngực của Quý Dư Chu.
Du͙ƈ vọиɠ của Quý Dư Chu bị cậu trêu chọc tăng vọt, cự vật liền đỉnh vào giữa h@i chân của Giang Tầm Dục.
Hắn kìm nén h@m muốn của mình, giọng nói khàn khàn đến khó tin: "Vẫn chưa nghĩ ra sao? Vậy thì để anh nghĩ giúp em."
Hắn ôm chặt Giang Tầm Dục thêm một chút, để cự vật của mình đối diện với huyệt khẩu mềm mại và nóng rực: "Tự mình đến đi, đến lấy lòng anh, làm anh hài lòng thì anh sẽ không truy cứu chuyện này nữa."
Giang Tầm Dục cảm thấy có phần ủy khuất, người tự nhận là fan của cậu không phải là tự cậu muốn.
Trái tim của cậu bị ai chiếm lấy chẳng lẽ Quý tiên sinh lại không biết.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Giang Tầm Dục vẫn không thể từ chối mệnh lệnh của Quý Dư Chu, bởi vì trong mắt Quý Dư Chu không chỉ có du͙ƈ vọиɠ lưu chuyển mà còn chứa đầy cổ vũ.
Hai chân Giang Tầm Dục run lên, chậm rãi điều chỉnh tư thế, hai tay cậu đỡ lấy ƈôи ŧɦịŧ to dài và nóng bỏng của Quý Dư Chu, da thịt như bị cháy xém.
Đây thực sự là một con bạo thú ngủ đông đang dần thức tỉnh.
Giang Tầm Dục nghĩ đến hình ảnh đó thì càng xấu hổ hơn.
Ngón tay của cậu run rẩy, từ từ nhắm cự vật ngay huyệt khẩu của mình.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trong nháy mắt hai bên tiếp xúc kia, một luồng xấu hổ xen lẫn kɦoáı ƈảʍ ập đến trong cơ thể Giang Tầm Dục như thủy triều, khiến da đầu cậu tê dại.
Chân cậu mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
Côи ŧɦịŧ thô to nóng rực không chút thương tiếc đỉnh vào huyệt thịt đỏ hồng và ẩm ướt của cậu, thậm chí v@ch thịt bên trong còn có thể cảm nhận rõ ràng mạch máu căng phồng trên cự vật dữ tợn.
Kɦoáı ƈảʍ đột ngột kéo đến, Giang Tầm Dục không nhịn được mà rêи ɾỉ: "Quý tiên sinh, ưʍ...quá, quá lớn...ha..."
V@ch thịt bên trong nóng bỏng mà ẩm ướt, giống như cái miệng nhỏ ăn không biết no, cơ khát mà m*t vào, cắn chặt ƈôи ŧɦịŧ đang cắm ở trong nó.
Hô hấp của Quý Dư Chu cũng trở nên nặng nề không ít, hắn dùng một tay ấn vào bờ môn9 đầy đặn của Giang Tầm Dục, cắm thật sâu vào.
Đầu khấc no đủ đỉnh vào điểm mẫn cảm sâu nhất, tiểu huy3t bị chiếm trọn không có khe hở.
Giang Tầm Dục ghé vào trên người Quý Dư Chu, bụng dưới căng lên, eo cong thành hình vòng cung đẹp mắt, hai chân co rút.
Tay kia của Quý Dư Chu vẫn nắm giữ cậu bé của Giang Tầm Dục, không cho cậu bắn.
"Bé ngoan, tự mình động đi."
Giang Tầm Dục bị ép đến cao trào, đã sớm không còn lý trí, lung ta lung tung mà hừ hừ, ngồi ở trên người Quý Dư Chu, không có quy luật vặn vẹo mông.
Nhưng cậu không thể tự mình đỉnh đến cái điểm mẫn cảm nhất kia.
Hoa huyệt không được thỏa mãn mà trở nên trống rỗng, dịch nhầy nóng ẩm từ từ chảy ra dọc theo chỗ giao nhau của hai người, khiến cho hạ bộ của cả hai đều ướŧ áŧ nhớp nháp.
Giang Tầm Dục nức nở cầu xin: "Quý tiên sinh...ưʍ...em muốn...cầu, cầu ngài...ha...cho em...ưʍ...cho em..."
"Đừng gấp."
Nghe vậy, Quý Dư Chu vén mái tóc bết dính mồ hôi trên trán của Giang Tầm Dục lên, thong thả thúc eo lên.
Nhưng chỉ là một chút nghiền ép khiêu khích, ƈôи ŧɦịŧ có thể cọ xát nơi m@~n cảm nhất sao?
Tựa như đang trừng phạt, thể hiện sự bất mãn nào đó.
Giang Tầm Dục bị kɦoáı ƈảʍ nửa vời bức điên rồi, trong chớp mắt, cuối cùng cậu cũng nhớ ra điều gì đó, cầu xin thương xót: "Em, em chỉ thích ngài, ưʍ...chỉ thích ngài...chỉ yêu ngài thôi...a...mãi mãi...mãi mãi chỉ thuộc về ngài..."
Giang Tầm Dục lộn xộn thổ lộ, tràn đầy khí thế khiến tà hỏa trong lòng của Quý Dư Chu giảm hơn phân nửa, hắn đỡ lấy eo Giang Tầm Dục, hỏi: "Vậy thì em nên gọi anh là gì?"
Khóe mắt Giang Tầm Dục đỏ bừng, nhỏ giọng kêu ra một cái danh xưng vô cùng xấu hổ: "...Ông xã."
"Lần sau..."
"Lần sau...ừm...tuyệt đối, ừm...tuyệt đối không nhận...nhận đồ của người khác...ưʍ..."
"Bảo bối ngoan."
Quý Dư Chu cười nhẹ, cuối cùng cũng hài lòng, xoay người đè ở cậu dưới thân mình, bắt đầu mạnh mẽ mà làm cậu.
Sau này, Giang Tầm Dục lên sân khấu phát biểu rất nhiều lần, có vô số người hao hết tâm tư gửi hoa hoặc viết những bức thư dài tỏ tình với cậu, nhưng cậu chưa bao giờ tận tay nhận lấy.
Ngoài việc không muốn làm cho Quý Dư Chu ghen thì còn là bởi vì trái tim của Giang Tầm Dục rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người.