Muôn Trùng Nghìn Dặm

Chương 19

Ngày hôm sau Hạc gọi tới phòng làm việc xin nghỉ. Trưởng phòng tuy biết cô bị cảm từ ngày hôm qua, nhưng vẫn hỏi cô – "Em không có công việc nào gấp gáp phải giải quyết chứ?" 

Trưởng phòng cô là một con mọt làm việc, bên ngoài anh ta đối xử với cô và những người khác không tệ, nhưng mỗi lần dính đến công việc thì anh ta vô cùng khô khan không có chút tình người. Cô nói – "Bản thảo duyệt cho Event 2 tháng tới em đã chỉnh sửa để lên bàn anh rồi. Còn email quảng cáo sản phẩm em cũng đã lên kế hoạch hết rồi, chỉ cần anh duyệt là có thể gửi đi ngay." 

Nghe đến đó, trưởng phòng mới tạm tha cho cô, nói cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai gặp lại. 

Hạc cúp điện thoại, cô ra khỏi phòng bệnh, đi đến tiếp tân định thanh toán viện phí rồi rời khỏi. Không ngờ bên tiếp tân lại nói với cô – "Tiền nằm viện của chị đã có người thanh toán rồi." 

Hạc nghi ngờ hỏi lại, chị tiếp tân vẫn khẳng định như đinh đóng cột là đã thanh toán đủ. 

Cuối cùng cô đành phải xin hoá đơn của bệnh viện. 

Khi cầm hoá đơn lên cô mới hơi giật mình. Tiền viện phí một ngày bằng một tháng lương của cô. Cô ngẩng lên, nhìn thấy tên bệnh viện phía sau quầy tiếp tân mới nhận ra, đây là một trong những bệnh viện tư khá lớn trong thành phố. Thôi được, cô thừa nhận, giường nệm đúng là rất êm, lăn qua lăn lại cũng rất thoải mái. Buổi sáng dậy được phát cháo ăn cũng rất ngon, nhưng mà có cần đắt như thế không? Cô chẳng qua chỉ là bị sốt truyền chút nước biển, sao lại phải trải cái giá này. Với số tiền này cô có thể chạy ra biển một tháng vớt bao nhiêu là nước.

Hạc cảm ơn bên tiếp tân, đắn đo một chút, sau đó bấm máy gọi cho San. 

Chuông reo một lúc cũng không có ai bắt máy. Hạc đành cúp máy, ra khỏi cửa bệnh viện thì có điện thoại của San gọi lại. 

"A lô." 

"Chị không sao chứ?" – Câu đầu tiên hắn hỏi cô. 

Nhận được sự quan tâm đặc biệt của hắn, cô hơi bất ngờ, nhưng cũng đáp – "Tôi không sao." 

"Có bị chóng mặt hay gì không?" 

"Không có." 

"Ăn uống thì sao?" 

"Cũng bình thường." 

"Có––" – Thấy hắn còn muốn hỏi thăm dài dòng, cô liền chủ động thông báo tình trạng của bản thân – "Tôi thật sự rất khoẻ, tối qua chỉ là bị cảm và thiếu ngủ một chút thôi. Hiện tại đã hoàn toàn bình phục rồi." 

"Vậy thì tốt rồi." – Cô nghe thấy giọng hắn nhẹ đi, sau đó lại cứng nhắc như ông cụ non – "Lần sau chị cẩn thận một chút giùm tôi. Nếu không khoẻ thì ngồi yên một chỗ, uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho đàng hoàng, đừng có chạy đi chạy lại hại nước hại dân nữa. Nếu hôm qua không có tôi ở nhà với chị thì làm sao?" 

Hạc nghe thấy mấy câu hắn nói có hơi chướng tai. Hôm qua là ai bắt cô chạy đi chạy lại mua quần áo? Hôm kia là ai hất tay cô để cho cô nằm trên sàn gạch đến đổ bệnh? 

Nhưng mà cô cần gặp hắn. Thế nên Hạc nhịn, hỏi hắn – "Cậu đang làm gì vậy? Hiện giờ có rảnh không?" 

"Hiện giờ? Tôi bận." 

"Thế chiều nay thì sao?" 

"Cũng không được." 

"Tối nay?" 

"Cũng không." 

"Ngày mai?" 

"Cũng bận." 

Hạc cho dù có kiên nhẫn đến thế nào thì cũng đã thấy nản. Bình thường ông trời con cứ đùng một phát là xuất hiện trước mặt cô, hiện tại muốn gặp hắn sao lại khó như vậy. Cô bực dọc hỏi – "Trong tuần này cậu rảnh khi nào có thể chừa chút thời gian cho tôi?" 

Đầu bên kia im lặng một chút rồi nói – "Thứ bảy." 

"Được, được, thứ bảy tôi cũng rảnh." – Hạc mừng rỡ nói. 

"Vậy hẹn 8 giờ sáng, ở trước cửa Đầm Sen." 

Đầm Sen là công viên giải trí lớn của thành phố. Cớ gì hắn lại hẹn cô ở đó? Hạc nghi ngờ hỏi hắn – "Tại sao lại hẹn ở cửa Đầm Sen?" 

"Chị không muốn gặp tôi?" 

"Muốn... Nhưng mà...." 

"Vậy thì thứ bảy gặp nhau. Tôi phải đi đây." – Nói xong hắn liền cúp máy. 

Hạc nhìn màn hình đen kịt trên điện thoại không khỏi nhíu mày. 

Cô có một cảm giác bất an kỳ quặc.

_
Bình Luận (0)
Comment