Muôn Trùng Nghìn Dặm

Chương 27

Đồ uống được đem lên trước cùng với các món nhắm. Người Hàn vốn ăn rất nhiều món nhắm, cô biết điều này. Nhưng ở quán này, số lượng đồ nhắm nhiều khủng khiếp. Những chiếc dĩa nhỏ đựng những món đồ ăn đủ màu sắc cứ thi nhau đưa đến, hẳng mấy chốc đã xếp đầy bàn. 

Hạc cảm thán – "Nhiều đồ nhắm như vậy lấy chỗ đâu mà để thịt?" 

San cười nói – "Nếu chị đến quán Hàn chính gốc nhiều thì sẽ thấy chuyện này rất bình thường." 

Soju cũng chẳng mấy chốc được đưa lên cùng với hai cốc shot nhỏ bằng thuỷ tinh trong suốt. San lấy một ly đặt trước mặt cô và một ly trước mặt hắn, mở chai rồi rót đầy cốc của cô. Động tác của hắn thật sự rất trang trọng, một tay cầm chai, một tay đặt trước ngực. 

Rót xong hắn đưa chai rượu cho cô. Hạc ngẩn người. Hắn rót rượu cho cô còn đưa chai làm gì? Bảo cô tu chắc? 

"Rót giúp tôi." – Hắn nói. 

Cô không hiểu lắm nhưng cũng nhận chai, hắn nâng ly của mình lên. Cô rót đầy ly cho hắn. Về sau cô đại khái hiểu đây có lẽ là phong tục bên Hàn Quốc, khi uống rượu với người khác phải giúp ngừoi ta rót rượu mà không được tự ý rót cho mình. 

Hai người họ uống rượu một lát thì đồ ăn cũng được dọn lên, vỉ nướng than cũng được đem đến. Hạc định cầm đồ gắp thịt đặt lên vĩ nướng thì San đã ngăn lại nói – "Để tôi." 

Hắn nới cà vạt trên cổ, mở nút sắn tay áo lên rồi thành thạo nướng đồ ăn. Nướng chín miếng nào thì hắn dùng kéo cắt nhỏ ra, đặt vào chén cô. Hắn gần như không ăn mấy, chỉ chăm chăm nướng và cắt cho cô ăn. 

Đồ ăn thật sự rất vừa miệng, San vừa làm vừa chỉ cô – "Sốt này là dầu mè và muối tiêu, dùng để chấm thịt. Nếu thấy ngán thì chấm sốt đậu tương này cũng ngon. Gọi là Ssamjang." 

Cái sốt tương đậu Ssamjang rất ngon. Hạc cảm thấy nếu có cái sốt này, nếu cô ở nhà lười nấu cơm thì có thể chiên thịt không rồi chấm ăn cơm tiện vô cùng. Cô liền hỏi – "Cái này là tự làm à, có mua được không?" 

"Được." – Hắn đáp – "Ở ngoài siêu thị bán nhiều lắm." 

"Mùi vị giống y chang vậy luôn?" 

"Cái này là đồ mua ngoài siêu thị đó." 

"Thật sao? Tôi cũng muốn mua." 

"Hôm nào tôi đưa chị đi." 

Sau đó hắn còn chỉ cho cô cách ăn thịt ba chỉ thêm cơm và kim chi, cuốn vào salad chấm ssamjang. Đây là lần đầu tiên cô ăn mà có cảm giác giống giống trong phim, học được rất nhiều thứ. 

Hạc cảm thấy rất kỳ quặc, giống như San vừa bước vào quán ăn này thì lập tức biến ngay thành một người Hàn Quốc chính cống. Ngoài việc hắn trên miệng vẫn nói tiếng Việt, còn lại mọi động tác mọi hành động đều khiến cho cô cảm thấy mới mới lạ lạ. 

Ăn uống xong thì họ cũng đã uống hết 2 chai soju. Thật ra San không uống mấy, hắn nói là hắn lái xe. Cho nên Hạc lãnh nhiệm vụ tiêu thụ hết chỗ rượu đã gọi. Mới đầu cô dùng ly shot nhỏ, nhưng cứ phải nhờ hắn rót rượu hộ liên tục cô thấy ngại, cho nên chuyển sang dùng cốc uống nước. 

Khi ra khỏi cửa cô đã hơi váng đầu, đành đưa cả bóp tiền cho hắn nhờ hắn trả hộ. 

Cô đứng ngoài đường chờ một lúc thì hắn quay lại trả bóp tiền cho cô. 

"Đi thôi. Tôi đậu xe bên kia." – Hắn nói, nhưng Hạc không nhúc nhích. Thấy cô cứ đứng mãi một chỗ lắc lư, hắn quay lại nắm cổ tay cô kéo đi. Chỉ là năm đầu ngón tay của hắn quấn quanh cổ tay Hạc, nhưng cô cơ hồ cảm thấy ở chỗ tay họ tiếp xúc tích tụ một hơi nóng lạ lẫm. Hắn hay nắm tay cô kiểu này, ở khách sạn, ở công viên, ở trước mặt Huy, ở trước mặt người khác, ngang ngược lôi cô đi theo hắn. 

Cô ngây người để cho hắn kéo đi, chợt lên tiếng – "Tôi hỏi này, nếu cậu có một chuyện muốn làm. Nhưng mọi người đều cho là ngốc nghếch thì cậu có làm không?" 

Hắn quay lại nhìn cô một lúc, giống như đánh giá xem cô có thật sự muốn biết câu trả lời hay không. 

"Tôi đang hỏi nghiêm túc." – Hạc nói. 

Hắn trầm mặc một chút rồi nói - "Chị có biết Henry Ford không?" 

"Người đầu tiên chế tạo ra ô tô ở Mỹ?" 

"Ừ, xem ra não chị cũng không phải toàn là đậu hũ rồi." 

Hạc hừ một tiếng – "Thì sao?" 

"Ông ấy là một trong những thần tượng của tôi." – San chậm rãi nói. Hạc chợt nhớ đến hắn cũng chỉ lái hiệu xe Ford – "Ông ấy có một câu nói thế này "Nếu tôi hỏi khách hàng của mình muốn gì, câu trả lời của họ sẽ là một con ngựa tốt hơn." Chị có hiểu ý nghĩa của câu này không?" 

Hạc im lặng suy ngẫm. Cô hiểu. Nếu Henry Ford hỏi những ý kiến của những người xung quanh, ô tô sẽ không bao giờ ra đời, họ sẽ vĩnh viễn đi ngựa. 

San chẳng khuyên giải gì, hắn chỉ nói một câu như thế, nhưng lại khiến cõi lòng cô như nhẹ đi mấy tấn. 

Hạc mỉm cười – "Cảm ơn cậu." 

"Cảm ơn cái gì?" – Hắn lơ đãng hỏi, liếc mắt nhìn nụ cười khẽ của cô. 

"Thật ra tôi và anh ta yêu nhau 2 năm, cũng đã chia tay được 2 năm rồi. Năm tôi học lớp 12, bố mẹ bị tai nạn xe máy, đều đã qua đời. Lúc đó tôi cũng ngồi trên xe với họ, nhưng lại chỉ mình tôi sống sót. Bác sĩ nói với tôi, có lẽ nhờ bố mẹ che chắn cho nên tôi mới không chết. Lúc đó tôi chỉ mới 16 tuổi, còn chưa học hết trung học, tinh thần thật sự rất suy sụp, điểm thi tốt nghiệp của tôi sau đó rất thấp, sau đó còn trượt đại học. Bố mẹ mất, tôi nghĩ mình cũng chẳng có tiền học đại học, cho nên quyết định xin việc làm luôn." 

"Tôi gặp anh ấy trên công ty, yêu nhau rất đơn thuần. Thế nhưng khi mẹ anh ấy biết tôi không có bằng cấp, lại còn mồ côi cho nên một mực bắt chúng tôi chia tay. Anh ấy lại là con một. Ban đầu tôi kiên quyết không chịu, chỉ nghĩ đơn giản đúng là tôi thua người khác nhiều mặt, nhưng tôi luôn thật sự rất cố gắng để đứng bên cạnh anh ấy. Nếu tôi có thể cho bố mẹ anh ấy nhìn thấy tấm lòng chân thành của mình, thì họ có lẽ sẽ hiểu cho hai chúng tôi. Không ngờ, mẹ anh ấy lại uống thuốc ngủ tự sát. Tôi là một đứa trẻ mất cha mẹ, cho nên không thể để cho anh ấy cũng giống như thế. Chỉ là nghĩ đã thông, không yêu được thì chia tay. Nhưng mỗi khi gặp anh ấy tôi lại cảm thấy đau lòng. Thì ra mình là loại người như thế, loại người mà người khác nhìn vào chán ghét tới mức phải tự sát." 

Bước chân của San chợt dừng lại, hắn quay lại nhìn cô. Hiện tại trời đã tối, chỉ có ánh đèn đường hai bên, trong người lại có chút rượu, Hạc không nhìn rõ gương mặt hắn có biểu cảm gì. 

"Cậu nói xem tôi––" – Hạc còn chưa kịp nói hết lời thì hắn đã cắt ngang, giọng nói trầm đi mấy tông, nghe ra giống như đang giận dữ - "Đi bên cạnh tôi chị dám nói chuyện về người đàn ông khác sao?" 

Hạc ngơ ngác, nhất thời không hiểu câu hỏi của hắn. 

"Cái tên nhu nhược chà đạp tình cảm của chị, bố mẹ hắn thì coi thường chị như thế mà chị cứ lải nhải về hắn mãi thế? Rốt cuộc còn tôi thì sao?" 

Hạc lại càng hoảng hốt. 

Hắn nói gì vậy? Hay là cô say quá nghe nhầm? 

Cô còn chưa kịp phản ứng thì hai tay hắn đã chụp lấy mặt cô, hung hăng cúi xuống hôn cô. Hạc gần như chết đứng. Tên này rõ ràng đâu có uống mấy rượu, cũng không hề có dáng dấp người say, như thế nào hắn lại điên khùng đi hôn cô? 

San gần giống như là cưỡng hôn Hạc. Tay hắn bóp cho miệng cô mở ra, môi liên tục cắn mút, đầu lưỡi len vào quấy rối bên trong khoang miệng cô. Hạc bị hắn hôn đến trời đất đảo ngược. Tên kia rõ ràng không có chút thương tiếc đôi môi của cô, thô bạo dùng toàn lực mà ngấu nghiến. Cô sợ nếu cứ để yên mình sẽ bị tắc thở mà chết, cho nên giơ chân đá ống quyển hắn một cái. 

Hắn bị cô đá, buông tay, rên đau một tiếng. 

Hạc lập tức lùi lại, nạt hắn – "Cậu rốt cuộc là làm trò gì thế hả?" 

San quay lại nhìn cô, trong giọng nói còn có chút ấm ức vì bị cô ra tay, nói – "Chị chẳng phải nói khi chọn đàn ông phải chọn người làm lem son môi chứ không phải làm lem mascara của chị sao?" 

"Thì... sao?" 

"Lem son môi. Chuyện này, mỗi ngày tôi có thể giúp chị."

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Bình Luận (0)
Comment