Muôn Trùng Nghìn Dặm

Chương 34

Thấy cô bé con ôm chặt cứng lấy chân Hạc không buông, những người xung quanh bất động hết nhìn cô rồi lại nhìn đứa bé, sau đó họ mới đồng loạt vỡ oà ra lên tiếng trách mắng cô - "Cô là mẹ bé hả?"

"Là mẹ sao lại bất cẩn để con đi lạc như vậy?" 

"Con bé nó chờ cô cứ khóc mãi, ai hỏi gì cũng không chịu nói." 

"Ôi làm tôi lo muốn chết, thật là thiếu trách nhiệm." 

Cô trợn mắt á khẩu nghe một loạt lời công kích của người xung quanh. Đây là thể loại hiểu lầm gì vậy. Mấy cái người này, cô chỉ mới 24 tuổi, đào đâu ra con lớn như thế? Hạc vội vã lên tiếng - "Này em bé, em nhầm rồi chị không phải là mẹ em đâu." 

"Mẹ, mẹ ơi." - Con bé con cứ ôm chặt lấy chân cô không buông, chùi nước mắt nước mũi và hình như cả nước miếng bèm nhẹp lên chân cô. 

"Mau mau đem con về nhà đi, cháu bé nó sợ lắm rồi." 

"Không, không phải con cháu đâu." - Hạc cố sức phân bua. 

"Đừng trách mắng nó nữa. Có gì hai mẹ con về nhà rồi nói." 

Mọi người cùng lên tiếng rồi lục đục tản đi. Ai căn bản cũng có chuyện phải làm, thấy mẹ cô bé tới rồi thì cũng không ai nán lại nghe chuyện nữa. 

"Cháu không phải, thật sự không phải mẹ bé mà." - Cô lên tiếng nhưng đám đông đã nhanh chóng bốc hơi, để lại mình cô với đứa trẻ không quen không biết. 

Cô nhìn đứa trẻ nhỏ. Đứa trẻ cũng nhìn lại cô, mếu máo rấm rứt khóc không ngừng. Cô bé khoảng 5-6 tuổi, cao chưa tới bụng cô, gương mặt trắng trắng, phính phính. Đôi mắt to tròn ngân ngấn, hai má dàn dụa chảy những giọt nước to bự. 

Cô thở dài, đưa tay lên bế đứa trẻ lên. Nó vừa được bế lên liền ôm chầm lấy cổ cô khóc lớn - "Mẹ ơi, mẹ." 

Hạc thấy đứa trẻ quả thật tội nghiệp, chắc là bị lạc sợ chết khiếp rồi. Cô xoa xoa lưng cho bé, dỗ dành rồi nhập vai luôn - "Ừ ừ mẹ đây, ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc nữa." 

"Mẹ ơi, anh hai bỏ Sam đi đâu mất rồi?" - Cô bé vừa khóc vừa mếu máo, giọng nói lạc đi giữa tiếng nấc. 

Nghe đến đây Hạc có thể đoán được 80% sự tình. Cô bé này chắc hẳn tên Sam, bị lạc mất anh hai. Cô vuốt vuốt mái tóc ngắn ngắn mềm như tơ của cô bé, lại lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt nó rồi giúp nó xì mũi, cười nói - "Để mẹ dẫn Sam đi tìm anh trai nhé?" 

Cô bé nghe lời cô gật lia lịa, nước mắt nước mũi vẫn lem nhem, nhưng gương mặt lại bừng sáng vô cùng đáng yêu, khoe ra hai cái răng cửa nho nhỏ. Hạc phì cười, đúng là con nít vừa khóc xong đã cười ngay rồi. Cô bế đứa bé đi, vừa chọc cho nó cười vừa hỏi - "Thế Sam có nhớ lần cuối thấy anh hai ở đâu không?" 

Cô bé hơi tiu nghỉu, ấp úng nói - "Anh hai bảo Sam ngồi trong xe đợi, nhưng ngồi trong xe chán lắm." 

"Thế nên Sam trốn ra ngoài đúng không?" - Cô hỏi. 

Cô bé lại mếu máo - "Mẹ đừng mách anh hai. Anh hai giận, rất đáng sợ." 

Cô nựng nhẹ cái má tròn tròn trắng trắng của cô bé, cười nói - "Mẹ không mách anh hai đâu. Lát nữa sẽ đánh đòn anh hai dám để bé Sam lại một mình nhé, chịu không?" 

Cô bé thích thú cười. Cô lại hỏi - "Thế anh hai Sam tên gì?" 

"Mẹ ơi, sao mẹ lại không biết tên anh hai?" - Bé Sam hỏi cô. 

Hạc á khẩu, cười gượng - "Mẹ già rồi, hơi đãng trí. Sam không nhắc mẹ quên mất." 

Cô bé đưa đôi bàn tay nhỏ lên xoa xoa má cô, sau đó nói - "Mẹ đâu có già. Hay là mẹ không thương anh hai?" 

Nhìn đôi mắt lại ngấn lệ của cô bé, Hạc dở khóc dở cười tung hết công lực nói xạo ra - "Thương chứ, thương chứ." 

"Thật không, thật không mẹ?" - Cô bé mừng rỡ hỏi. 

"Ừ, ừ, thật." - Hạc gật lấy gật để, cũng không biết cô thương gì ở thằng bé kia. 

Hạc bế cô bé đi vòng vòng hy vọng tìm được anh trai của bé. Cô cũng dò hỏi những người xung quanh xem có nhìn thấy một cậu bé nào đi tìm em gái không. Thế nhưng đi đến mỏi chân cũng không thấy ai ra nhận bé. Cô đành bất lực đưa cô bé đến đồn cảnh sát gần nhất hy vọng có thể giúp bé đăng tin tìm trẻ lạc. 

Cô suy ngẫm mình sẽ cùng cô bé ngồi chờ, nếu không có ai tới nhận tối nay thì sẽ đem cô bé về nhà cho tới khi có người nhà tìm tới. Cô có nghe một vài thông tin không hay về một số trường hợp không tốt đối với trẻ lạc ở đồn cảnh sát. Sam lại là bé gái. Để cô bé lại một mình cô thật sự không yên tâm. 

Không biết có phải cô nhập vai quá đà hay không mà trong lòng cô tự nhiên mơ màng tưởng tượng đến viễn cảnh cô bé không có ai nhận về, cuối cùng theo cô về nhà sống. Hạc nghiễm nhiên được làm mẹ một đứa trẻ đáng yêu xinh xắn. Mỗi ngày cô đi làm về nhà là cô bé lao vào ôm chầm lấy cô líu lo cong lưỡi gọi cô mẹ ơi mẹ ơi. 

"Mẹ ơi, mẹ cười gì thế?" - Sam giương đôi mắt to to chớp chớp nhìn cô. 

Hạc sờ sờ mặt mình, thấy cô đúng thật là đang ngoác miệng cười tới tận mang tai. 

"Không có gì." - Cô vội lắc đầu xua đi suy nghĩ này của mình. Cô sao lại thế? Mới 24 tuổi sao lại tự dưng đã mơ đến viễn cảnh ngôi nhà và những đứa trẻ rồi? 

Cô bế Sam một lúc đã tới được đồn cảnh sát. 

Là một người công dân gương mẫu, bản thân cô cũng chưa từng bao giờ tới đây cho nên cũng hơi bối rối không biết phải làm sao. 

Vừa tới cửa đồn cảnh sát cô đã nghe tiếng quát lớn, kèm với một tiếng rầm rõ to như ai đập mạnh lên bàn - "8 tiếng? Các người giỡn mặt tôi đấy hả?" 

"Cậu bình tĩnh, đây là quy định chung. Sau 8 tiếng bị mất tích chúng tôi mới có thể chính thức lập biên bản làm tường trình." 

Lại thêm một tiếng rầm nữa vang lên cùng với tiếng chửi thề - "Con mẹ nó, tôi tới đây không phải để cùng các người viết bản tường trình. Hôm nay các người không tìm ra con bé tôi sẽ đốt trụi cái chỗ khốn nạn này." 

Tiếng quát và giọng điệu này nghe rất quen, cô liền ló đầu vào trong nhìn ngó. Quả nhiên là nhìn thấy San đang đứng trước một bàn cảnh sát lớn tiếng quát mắng. Trên mặt hắn nổi đầy gân xanh, tư thế cao lớn nắm lấy cổ áo uy hiếp người cảnh sát mặc quân phục gầy gò ngồi đối diện. 

Hạc thảng thốt lên tiếng - "Kim San." 

"Oppa." 

Hai tiếng gọi cùng đồng thanh vang lên. Tiếng đầu là của cô, tiếng sau là của Sam. Hạc sững người nhìn cô bé trên tay mình. 

Oppa? 

Tiếng Hàn Quốc? 

Anh hai? 

Không lẽ.... 

San nghe tiếng gọi cũng lập tức quay lại nhìn về phía hai người họ. 

Cô bé Sam lập tức giãy khỏi tay cô nhảy xuống đất chạy về phía hắn, hai tay dang ra. 

San sau một phút kinh ngạc cũng rảo bước về phía trước, quỳ xuống dang tay ra đón lấy thân người nhỏ bé của Sam. Hai người một lớn một nhỏ ôm chầm lấy nhau. Sam liền lập tức bật khóc, vừa bù lu bù loa vừa gọi - "Oppa, oppa." 

"Ừ, ừ, ngoan nào anh đây, đừng sợ, đừng khóc." - San vuốt vuốt tóc cô bé, thở một hơi nhẹ nhõm, gương mặt dịu dàng có chút đau thương ôm đứa trẻ vào lòng - "Xin lỗi là anh không tốt để Sam lại một mình trong xe."

Quả nhiên là hắn, là anh trai của con gái cô. Hạc trợn mắt chữ A mồm chữ O nhìn cảnh tượng anh anh em em trùng phùng của hai người kia. Có cho vàng cũng không ngờ cô lại nhặt được em gái đi lạc của hắn. Chẳng trách sao cô bé lại đi lạc ở gần công ty cô, lại còn vừa gặp cô đã nhận mẹ. Nếu cô nhớ không lầm tên tóc vàng bạn San lần trước cũng có đề cập đến chuyện cô trông khá giống mẹ hắn. 

Hắn bế bé Sam lên, dịu dàng vuốt nước mắt cho cô bé - "Có bị té ở đâu không? Có bị ai bắt nạt không? Có sợ lắm không?" 

Bé Sam lắc đầu, sau đó dường như rất phấn khởi, vừa cười vừa khóc khoe - "Anh hai, em tìm được mẹ rồi." - Sau đó cô bé quay đầu lại kiếm Hạc. 

Lúc này San dường như mới nhìn thấy cô, hắn sững người. 

Người cảnh sát lúc nãy nói chuyện với Sam cũng nhận ra sự xuất hiện của cô, hỏi - "Cô là mẹ cô bé sao?" 

"Không phải, tôi không phải là mẹ bé đâu." - Hạc liền xua tay, cô không dám ở trước mặt hắn nhận làm mẹ của em gái hắn - "Tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua thấy cô bé đi lạc nên đưa bé tới đây thôi." - Vừa nói cô vừa liếc San. 

Hắn nghe cô nói, ánh mắt chợt mềm mỏng dịu dàng. 

"Nếu đã tìm được người thân của bé rồi thì tôi xin phép về trước ạ." - Cô cúi đầu chào, vừa định quay đi thì cô San đã nắm cổ tay cô lại. 

"Chị đi đâu?" 

Bé Sam thấy anh hai của nó hỏi cũng mếu máo theo - "Mẹ ơi, mẹ đi đâu?" 

Cô vội vàng lên tiếng - "Mẹ có việc phải đi trước Sam ở lại chơi với anh hai nhé." - Vừa quay lưng đi thì nghe tiếng khóc rống lên của bé Sam. 
Bình Luận (0)
Comment