Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 14

Hạ Kỳ Sâm gọi cho cô không vì chuyện gì khác, chỉ nói túi xách lần trước giúp cô mua đã tới, còn hỏi cô cần thêm gì không. Hai vợ chồng vừa về nước, cuộc sống sinh hoạt khó tránh khỏi thiếu một ít nhu yếu phẩm cần thiết, cô có yêu cầu không thấp đối với chất lượng cuộc sống, không hợp lòng hợp ý buổi tối ngủ không ngon.

"Anh đi đón em." Giọng nói bên đầu kia điện thoại trầm thấp, "Sau đó dẫn em tới cửa hàng bách hóa mua ít đồ."

Trần Uyển Ước: "Mua đồ? Cửa hàng bách hóa? Cùng em?"

Vừa về nước mặt trời đã mọc phía tây, cô có nghe lầm hay không vậy, người đàn ông này lại nói phải cùng cô tới cửa hàng bách hóa mua đồ, hơn nữa giọng điệu còn thản nhiên như đây là chuyện anh thường xuyên làm vậy.

Anh muốn làm một người chồng mẫu mực? Hạ Kỳ Sâm không giải thích cho sự khác thường của mình, tiếp tục trần thuật nói: "Mấy tin tức trên mạng anh sẽ xử lý tốt."

"Tin gì trên mạng?"

"Em không thấy sao?"

"Anh xem rồi?"

"Thư ký nói." Hạ Kỳ Sâm dừng lại mấy giây, "Em không cần xem cũng được, để anh xử lý."

Nếu như không có câu "em không cần xem cũng được" phía sau, cô sẽ không tò mò coi đó là chuyện gì, dù sao bàn phím trong tay cư dân mạng, bọn họ muốn nói cái gì thì nói. Huống chi cô cũng không giống Giang Mạn Nhu, làm trò trên mạng vì danh lợi, mấy năm nay tài năng chưa chắc có tiến bộ nhưng trình độ lăng xê thì nhịp nhịp tăng cao.

Trần Uyển Ước không nén được lòng hiếu kỳ, móc điện thoại ra lướt lướt nhìn thử.

Hotsearch # Dung thiếu cầu hôn thất bại # đã bị đẩy xuống, không biết là Dung Kỳ sợ mất mặt bỏ tiền ra đẩy nó xuống hay là Hạ Kỳ Sâm không muốn người này tạo cảm giác tồn tại nên đẩy xuống.

Hotsearch # Trần Uyển Ước về nước # đã chiếm chỗ rất lâu.

Trần Uyển Ước lướt nhìn thử, không biết từ đâu ra mấy người đồng loạt giễu cợt chân cô.

"Trần tiểu thư muốn thành lập một vũ đoàn múa ba lê cho người tàn tật sao?"

"Xem ra định ngóc đầu trở lại thật, bà chị này có vẻ quên người khác đã chết vì bả."

"Nghe nói nhà người tài xế đã mất trên có già dưới có trẻ, còn có một người vợ bị thiểu năng, trụ cột mất đi thì cái nhà cũng tiêu luôn, cả nhà nhờ vào tiền trợ cấp nhà nước mà sống, gặp phải Trần Uyển Ước đúng là xui xẻo tám kiếp."

Không cảm xúc nhìn mấy cái bình luận, Trần Uyển Ước load thêm thì không thấy nữa, bài đăng đã bị xóa. Thay vào đó là một ít video khiêu vũ của cô lúc trước.

Bloggers bắt đầu thổi phồng: Lại xem người đẹp lúc mười tám tuổi này, kèm thêm đó là một video khiêu vũ của cô.

Không cần người phụ họa, một mình cô am hiểu vũ đạo, khiến cho tất cả người xem rung động. Phần lớn cư dân mạng không nhìn ra điểm chuyên môn, chỉ có thể khái quát bằng hai chữ: Trâu bò.

Bình luận 1: Trần Uyển Ước mười tám tuổi: Thi đại học, lấy được giải thưởng, yêu đương. Tôi mười tám tuổi: Suốt đêm liên minh, hi hi ha ha với mấy người bạn ngốc trên mạng.

Bình luận 2: Người đẹp vĩnh viễn mười tám tuổi.

Phía sau tất cả đều bình luận người đẹp vĩnh viễn mười tám tuổi.

Nhìn xong những bình luận này, Trần Uyển Ước trầm mặc. Hạ Kỳ Sâm mua thủy quân là sợ người khác không nhìn ra được nghề nghiệp của cô hả? Cô có bao nhiêu người hâm mộ chẳng lẽ không đếm được?

Lúc gặp Hạ Kỳ Sâm, Trần Uyển Ước không lằng nhằng, trực tiếp nói chuyện này với anh.

"Anh không cần phải giúp em làm những chuyện này, lời người khác đánh giá không ảnh hưởng tới em." Trần Uyển Ước chân thành đề nghị, "Càng không cần dùng tiền mua thủy quân khen em, quá lãng phí."

Hạ Kỳ Sâm không tiếp nhận góp ý chân thành của cô, vẫn làm theo ý mình, nhàn nhạt nói: "Có tiền không xài mới là lãng phí."

Lời này... Có lý. Nhưng mà... Trần Uyển Ước vẫn cảm thấy quái lạ. Thủy quân dù sao cũng không phải là fan thật, tâng bốc nhiều quá sẽ làm người qua đường bớt đi hảo cảm.

Hạ Kỳ Sâm hỏi: "Em nói lời người khác đánh giá không ảnh hưởng tới em là thật sao?"

Trần Uyển Ước ngẩn ra: "Dĩ nhiên, em không phải người sẽ quan tâm người ta nghĩ sao về mình."

Hạ Kỳ Sâm: "Hạ phu nhân, em mập rồi."

Trần Uyển Ước: "..."

Hạ Kỳ Sâm: "Ảnh hưởng đến em không?"

Trần Uyển Ước liếc anh: "Không, đối với em thì không ảnh hưởng gì, nhưng anh còn nói thêm nữa thì anh sẽ bị ảnh hưởng thật đấy."

Hạ Kỳ Sâm: "Anh sẽ bị gì?"

Trần Uyển Ước: "Không còn vợ."

...

Đi dạo cửa hàng bách hóa với "chó thẳng", Trần Uyển Ước phải chuẩn bị tốt tâm lí sẽ bị tức chết bất cứ lúc nào, nếu không phải Thu Đường vẫn còn ở nước E làm thủ tục chưa về thì cô nhất định sẽ không bao giờ đi mua sắm với anh.

Nhưng mà dẫn anh đi theo có một chỗ tốt... Cô không cần phải đau đầu vì tiền. Mặc dù trước kia cũng chưa bao giờ lo vụ này, có thẻ là cà, nhưng phụ nữ mà, vẫn cố kiềm nén, không thể thích cái gì thì lập tức mua cái đó được.

Dáng anh cao thật cao, ngũ quan tuấn tú khiến người ta đã gặp là không thể quên được, phong thái nho nhã, làm không ít chị em thường xuyên quay đầu nhìn, nhưng các cô ấy nhìn một chút rồi thôi.

Bởi vì cô gái bên cạnh anh không chỉ đẹp đến mức không ai sánh bằng mà còn không dễ chọc. Nếu không người đàn ông sẽ không... đi theo cô như một người hầu.

Kiểu mua đồ của hai người là độc đáo nhất, mỗi khi đi qua một gian hàng, Trần Uyển Ước sẽ đau lòng nói một câu: "Những món này chắc không cần phải mua đâu." Sau đó vừa lựa vừa nói, "Mặc dù em rất thích cái này nhưng ở nhà vẫn còn, mua nữa thì lãng phí tiền của chồng quá."

Một giây sau, Hạ Kỳ Sâm sẽ mua món đồ cô vừa xem. Cô thì sắm vai vợ hiền tiết kiệm tiền cho chồng, Hạ Kỳ Sâm thì thành bá đạo tổng tài "Phụ nữ phải nghe lời tôi". Hơn nữa còn có cảm giác hai người phối hợp rất ăn ý.

Giống như phần lớn đàn ông đi dạo phố với vợ, Hạ Kỳ Sâm ngồi nghỉ chờ Trần Uyển Ước thử từng bộ quần áo cho anh xem. Cô chọn một mẫu váy yếm đơn giản, thay xong thì vừa làm dáng soi gương vừa lắc lư trước mặt anh, sau đó hỏi: "Đẹp không?"

Hạ Kỳ Sâm: "Đẹp."

Trần Uyển Ước: "Anh không thể khen kiểu khác được à?"

Hạ Kỳ Sâm: "Rất đẹp."

Qua loa lấy lệ quá. Lúc này, nhân viên bán hàng phối hợp nịnh hót: "Đây là kiểu mới thịnh hành nhất mùa hè năm nay, mặc vào rất thoải mái, kiểu dáng mới mẻ độc đáo. Chiếc váy làm bằng lụa mỏng rất nhẹ nhàng, khiến phu nhân toát ra khí chất thần tiên, vô cùng xứng đôi với quý khách."

"Anh thấy chưa?" Trần Uyển Ước nhìn anh, hướng dẫn từng bước, "Anh xem người ta nói thế nào rồi học tập đi."

Hạ Kỳ Sâm: "Ừ."

Trần Uyển Ước: "Vậy anh khen lại một lần nữa đi, bộ quần áo này đẹp ở chỗ nào?"

Hạ Kỳ Sâm: "Người mặt nó đẹp."

Trần Uyển Ước: "..."... Chó cỏ vận dụng rất hoàn hảo.

Cho đồ đã mua vào trong xe đẩy, Trần Uyển Ước kéo Hạ Kỳ Sâm tới siêu thị. Đây là lúc phổ cập cho Hạ tổng một ít kiến thức. Trần Uyển Ước giống như người mẹ tận tâm, vừa cho đồ vào xe đẩy vừa căn dặn: "Tới siêu thị nhất định phải đem tiền xu, nếu không thì không lấy được xe đẩy."

Cô coi anh là người đàn ông chỉ biết lo công việc mà không biết mấy chuyện củi gạo mắm muối, cho nên dạy dỗ rất kiên nhẫn. Trần Uyển Ước thật ra cũng không kiểu cách như anh tưởng tượng, quen dùng đồ nước ngoài không có nghĩa là không dùng hàng nội địa, cô có thể chấp nhận các loại khăn mặt nếu chúng sạch.

Cho nên bọn họ cũng không mua đồ dùng hàng ngày nhiều lắm, chỉ mua cho Tự Tự một ít đồ chơi trẻ em.

Đi tới quầy thu tiền, Trần Uyển Ước thấy Hạ Kỳ Sâm tiện tay cầm một hộp nhỏ nhìn giống kẹo. Đặt gần quầy thu tiền toàn là kẹo con nít, từ lúc nào mà anh thích ăn ngọt đến thế?

Cô cũng không nghĩ nhiều, đi tới hầm đậu xe, xếp mấy túi mua đồ vào cốp sau xe mới thấy món đồ kia hình như không phải kẹo. Trần Uyển Ước thuận tiện cầm cái hộp lên. Phía trên là những dòng chữ tiếng Anh tương đối tối nghĩa, nhưng không khó đoán ra đây là... bao cao su?

"Anh mua cái hộp Durex kia làm gì?" Cô vô thức bật thốt lên, "Anh đâu có cần."

Mặt Hạ Kỳ Sâm đúng như dự đoán đen sì, chân mày nhíu lại, "Ai nói không cần?"

"Cũng không thể nói là không cần." Cô phân tích như thật, "Dùng để thổi bong bóng thì hoàn toàn không có vấn đề, vừa vặn để luyện tập tăng dung tích phổi."

"Anh không định luyện tập cái đó."

"Vậy anh luyện tập cái gì?"

"Đè em."

"...??????"

Hai tròng mắt cô trợn to, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm anh, mặt đầy kinh ngạc. Người đàn ông ung dung bình thản, mi mắt không run cái nào, đường ranh khuôn mặt bị bóng tối che khuất.

Cô cảm thấy có lẽ vừa rồi mình nghe lầm. Bị hai chữ đơn giản mà thô bạo từ miệng anh hù dọa, dọc đường về Trần Uyển Ước vô cùng khôn khéo, giữ yên lặng, rất lâu không nói tiếng nào làm khoang xe yên tĩnh, lòng người càng bàng hoàng.

Chuyện gì vậy trời, hôm nay chó cỏ uống lộn thuốc sao? Hạ Kỳ Sâm lái xe rất vững vàng, từ đó có thể thấy đầu óc anh rất bình thường.

Trần Uyển Ước lướt mạng một hồi rồi cho ra kết luận, một số người đàn ông có bệnh về phương diện nào đó mặt ngoài thì bình thường nhưng nội tâm vô cùng kiềm chế, phải tìm một ít chuyện vui vẻ để giải tỏa cảm xúc, bao gồm các hành động bạo lực và biến thái không giới hạn.

Lời nói bạo lực, Trần Uyển Ước thấy chưa bao giờ có. Vậy là cái sau. Thật đáng sợ. Làm Hạ phu nhân thật đáng thương.

Trần Uyển Ước trăn trở do dự một hồi, luôn lén lút nhìn qua người đang chăm chú lái xe bên cạnh, dáng vẻ muốn nói lại thôi cuối cùng làm Hạ Kỳ Sâm chú ý.

Cô giống như một con nai nhỏ trong rừng rậm, ngơ ngác không biết nên làm gì mới phải. Trần Uyển Ước hít thở sâu, không biết qua bao lâu mới có đủ dũng khí hỏi: "Chồng, em có thể hỏi anh một chuyện không?"

Hạ Kỳ Sâm: "Chuyện gì?"

Trần Uyển Ước: "Anh là biến thái hả?"

Hạ phu nhân chân thành, câu hỏi xuất phát từ nội tâm nhưng không nhận được câu trả lời từ đối phương, chỉ nhận được một ánh mắt khinh thường.

Trần Uyển Ước khẽ cắn môi, để lộ ra mấy phần tủi thân, "Chồng, em không có ý chê anh, em nghĩ có bệnh thì chữa, đừng nên giấu giếm. Lúc trước anh đã giúp em, bây giờ dù anh ngu ngốc nửa người tê liệt câm điếc bại não em cũng sẽ không vứt bỏ anh."

Hạ Kỳ Sâm: "Sao anh cảm thấy có vẻ em đang chửi anh nhỉ?"

Trần Uyển Ước: "Không không không, em đang hỏi anh thật mà."

Hạ Kỳ Sâm: "Anh không bị bệnh, cũng không biến thái."

Trần Uyển Ước: "À, vậy thì tốt."

Hạ Kỳ Sâm: "Nhưng anh mắc phải loại bệnh không thể nào trị khỏi."

Trần Uyển Ước: "Bệnh gì?"

Hạ Kỳ Sâm: "Bệnh thích em."

Trần Uyển Ước: "......"

Chó cỏ đặc biệt ưu tú.

Mua đồ về trễ. Trước khi ra ngoài anh còn hỏi Trần Uyển Ước rằng cô có muốn đi gặp bạn của anh không.

"Anh dẫn em đi gặp bạn anh?" Nghe thấy câu hỏi, cô khó nén nổi kinh ngạc. Nếu như cô nhớ không lầm, Hạ Kỳ Sâm chưa từng giới thiệu cô với người ngoài. Lúc đầu cô còn buồn rầu một thời gian thật lâu, sau đó phát hiện mình cũng đâu có giới thiệu anh cho người thân và bạn bè, hai người coi như huề nhau.

"Em cứ sửa soạn thật đơn giản." Hạ Kỳ Sâm cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Bọn họ không khó làm quen, cứ cư xử như bình thường."

"Không thành vấn đề."

Trần Uyển Ước vừa cảm khái, người đàn ông này đã biết rõ trách nhiệm của người chồng, vừa lên lầu chọn quần áo yêu thích. Bởi vì không biết đây là buổi tụ họp bạn bè kiểu gì nên cô cố ý quay đầu lại hỏi: "Hẹn ở đâu thế anh?"

Địa điểm họp mặt là do bạn Hạ Kỳ Sâm đặt, phòng bao VIP, ở trong một hộp đêm, nhưng trong phòng bao đều là người mình, cho nên mặc đồ bình thường hay mặc là được.

Hai mươi phút sau, xuất hiện trước mặt anh là một người phụ nữ với cái áo hai dây lộ vai bó sát người, quần short ngắn, đạp lên giày cao gót lắc lư đi tới. Đại khái cảm thấy chưa đủ, cô còn đeo thêm vòng cổ và đôi hoa tai dài xuống cằm.

Nhìn chăm chăm cô mấy giây, Hạ Kỳ Sâm hỏi: "Em chắc chắn mình muốn mặc bộ này?"

"Sao thế, đẹp không? Em còn cố ý trang điểm nhạt nữa đó." Cô nháy mắt, đường kẻ mắt mỏng thấy rõ.

"Đây không phải là kiểu makeup nhẹ."

"Vậy là cái gì?"

"Là kiểu "chồng em nhất định không cho em ra cửa"."

"..."

Trần Uyển Ước tự thấy mình đã tốn thời gian và công sức mới chọn được bộ này, cô không muốn thay ra. Cô thử thương lượng với anh: "Nếu không em đi thay cái váy nhé?"

"Cũng được."

Vì phòng ngừa cô lại mặc lên một cái váy cầu kì khác, Hạ Kỳ Sâm đi theo đến phòng thay quần áo, nhìn cô chọn một bộ rồi lại một bộ. Đã sớm biết cô không hề thùy mị đoan trang như bề ngoài, nhưng cũng không đến nổi... mặc một bộ mà đàn ông nhìn vào chỉ muốn lột ra thế chứ!

Trần Uyển Ước chọn khoảng mười cái váy, thay ra rồi cố ý hỏi chồng có được hay không. Hạ Kỳ Sâm nhíu mày: "Lúc trước em mặc đồ bình thường lắm mà?"

Trần Uyển Ước bỉu môi: "Vậy thì bình thường quá, quần áo của em chỉ mặc một lần, không có trang phục thường ngày."

Ăn mặc quá đoan trang thục nữ không phù hợp với phong cách hộp đêm, cô không muốn bạn anh cảm thấy mình quá sơ xài. Cuối cùng, Hạ Kỳ Sâm dùng ánh mắt thẳng nam của anh chọn trúng một cái váy, "Cái này được chứ?"

Trần Uyển Ước nhìn chằm chằm cái váy kia, mấy cái ô kẻ sọc đơn giản và thanh lịch khiến cô hoài nghi có phải mình trở về thời học sinh rồi không.

"Anh sợ người khác không biết anh có tiền có thể lấy được em gái nhỏ hả?" Trần Uyển Ước liếc nhìn anh, "Quá xấu, em không muốn đổi."

"Anh cảm thấy rất đẹp."

"Vậy anh mặc đi."

...

Hai người đều không phải người dễ thỏa hiệp, hai ý kiến bất đồng chỉ đành nhường một bước. Cuối cùng cô chọn một cái áo đơn giản và quần short đủ dài.

"Cũng được." Hạ Kỳ Sâm không bắt bẻ nữa, "Chờ anh năm phút, anh đi thay đồ nhanh thôi."

Trần Uyển Ước nhỏ giọng thầm thì: "Chó cỏ thì mặc gì chả được, tròng sợi xích chó vào thì ổn rồi."

Cô vừa nói xong, người đang ông đi phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô. Trần Uyển Ước vô tội trừng lại, mím chặt môi, bày tỏ vừa rồi mình không nói gì cả.

Dĩ nhiên, nếu Trần Uyển Ước biết sau này mình sẽ bị người nào đó buộc hai tay lại bằng một sợi dây, cầu xin tha thứ, nhất định cô sẽ không ăn nói dại dột.

*****

Phòng bao được đặt từ sớm, vợ chồng họ Hạ tới trễ nhất.

Trước kia đám người này đều là bạn xấu, sau đó lớn tuổi, mọi người mới bắt đầu hiểu chuyện, gây dựng sự nghiệp, sau đó kết hôn. Dĩ nhiên cũng có người đã kết hôn, cũng có người ba mươi tuổi rồi mà chưa có bạn gái.

"Woa, người này thật giống hòa thượng." Hạ Kỳ Sâm giới thiệu trước cho cô nghe, Trần Uyển Ước tò mò hỏi, "Anh ta theo chủ nghĩa độc thân hả?"

"Không biết."

Ba mươi tuổi mà không có bạn gái có thể do điều kiện không tốt, nhưng bạn của anh mà, không thể nào có người như thế, vậy nên rất kỳ lạ. Lúc đi tới cửa, Trần Uyển Ước đột nhiên dừng bước, kéo kéo vạt áo anh, "Chồng, chúng ta phải giả thành cặp vợ chồng tình thương mến thương, đừng để bạn anh cười nhạo."

"Cái này còn cần phải làm giả?"

Hạ Kỳ Sâm nói như thể đây là chuyện đương nhiên, sợ cô vợ nhỏ lo lắng, anh dắt tay cô vào.

Bên trong có khoảng mười người, có cả bạn của bạn, Hạ Kỳ Sâm chưa chắc nhớ tên tất cả nhưng bọn họ ai cũng biết anh, lập tức có người chạy lên tham gia náo nhiệt, chào hỏi. Dĩ nhiên, lời nịnh nọt không thể không nói.

"Đã sớm nghe nói chị dâu là tiên nữ hạ phàm, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt rồi."

"Đúng vậy đúng vậy, anh Sâm làm người không phúc hậu, giấu vợ kĩ thế, sợ bị người khác nhớ thương à?"

"Nghe anh Sâm nói, chị dâu dịu dàng hiểu chuyện lại là người vợ biết quan tâm, ai cưới được chị ấy chính là có phúc."

Bọn họ đều tính cách của nhau, mặc dù nói năng không khách sáo nhưng đều đúng mực, không giống mấy tên côn đồ cắc ké khác trong hộp đêm, chỉ mấy câu nói đùa đã làm cô nở gan nở ruột.

"Không khoa trương vậy chứ, tôi chỉ thùy mị biết chăm sóc có một chút thôi." Trần Uyển Ước đỏ mặt, "Các anh nói vậy tôi ngại."

Trần Uyển Ước vừa làm vẻ xấu hổ vừa lén đưa móng vuốt ra véo cổ tay Hạ Kỳ Sâm, giống như đang cảnh cáo anh, bớt thổi phồng chuyện trước mặt bạn đi, lỡ mà ngày nào đó bại lộ thì tiêu.

À không, thực chất cô là vợ hiền mà.

Những người bạn này đều dẻo miệng, không khí không bị tẻ nhạt, mấy người đang chơi bài lâu lâu cũng tham gia náo nhiệt. Bầu không khí đang dần nóng lên. Một người nam lạnh lẽo cất tiếng: "Lần này về rồi có tính đi nữa không?"

Giọng nói của người này như ngâm qua nước đá, không có hơi ấm, hơn nữa hỏi một vấn đề rất bình thường, không khí đột nhiên lạnh xuống. Hạ Kỳ Sâm cũng đổ nước lạnh: "Không."

Toàn bộ yên tĩnh. Hai anh cả này sợ là đang muốn tranh ngôi đệ nhất nước đá.

Trần Uyển Ước dè đặt trộm liếc mắt nhìn, khí chất của người kia và anh không khác nhau lắm, đều cao ngạo và ôn tồn. Gọng kính kim loại đè lên sóng mũi, nhìn qua là biết người nho nhã, chỉ ngắn ngủi mấy giây cũng đủ hiểu người này khó làm quen.

Khoảng nửa phút trôi qua, anh trai hoạt náo nhất lên tiếng, bàn bạc không biết có nên kêu mấy cô em tới chơi, sợ một mình chị dâu là con gái thì đơn độc. Rất nhanh lại có người nói anh ta vì muốn gọi mấy em mà viện lý do.

Bầu không khí sôi nổi hẳn lên. Trần Uyển Uớc nhìn chằm chằm người đàn ông lạnh lẽo kia đã lâu, cho đến khi Hạ Kỳ Sâm đặt tay mình lên tay cô thì Trần Uyển Ước mới sực tỉnh, dè dặt hỏi: "Anh ta là ai vậy?"

"Bạn anh, Từ Nam Chung." Hạ Kỳ Sâm hỏi, "Sao thế?"

"Không có gì."

Trần Uyển Ước nhìn kỹ một hồi rồi mới thôi, không biết vì trí tưởng tượng của cô hay tại phòng bao quá tối, cảm giác sống mũi và miệng của Từ Nam Chung lại có nét giống Thu Tự.

Thế giới lớn, người giống người vẫn có, huống chi chỉ là khuôn miệng và lỗ mũi, Trần Uyển Ước không quan tâm nữa, chỉ cảm thấy người này rất kỳ lạ, rõ ràng đang ở đây nhưng lại tỏ vẻ xa cách với mọi người.

Không bao lâu, mấy chị gái phục vụ bị gọi tới chơi chung với bọn họ. Mấy cô gái dáng dấp đẹp vóc người đẹp, lớp trang điểm mỏng, quần áo đơn giản mà lại sexy, vô cùng phù hợp với tuổi tác và dáng vóc.

Mâm trái cây đặt trên bàn, mấy cô gái muốn dỗ đám con nhà giàu vui vẻ, đút trái cây cho bọn họ. Cạnh mỗi phú nhị đại là một cô gái, nhìn vô cùng hài hòa mà có trật tự. Nhưng mà, vợ chồng nhà họ Hạ ngồi ở giữa này lại phá vỡ trật tự.

Hạ Kỳ Sâm hỏi cô vợ nhỏ: "Em muốn ăn vải không?"

Trần Uyển Ước nhắn: "Thôi không ăn đâu, dính tay lắm."

"Anh lột cho em."

"Vậy thì được."

Vì vậy dưới con mắt của mọi người, Hạ tổng bóc vỏ trái vải mát lạnh, đút phần thịt mọng nước trong veo vào miệng cô vợ nhỏ. Hai vợ chồng phối hợp ăn ý, Trần Uyển Ước ăn vào, nhổ hạt ra, Hạ Kỳ Sâm thuận tay dùng khăn giấy nhận lấy.

Khoảng hai phút trôi qua.

Các bà chị đút rượu đút trái cây bất động. Các ông anh được đút rượu đút trái cũng bất động. Mọi người không lên tiếng, vợ chồng họ Hạ lúc này mới nhớ bọn họ đang ở đâu, mới vừa làm gì.

Khi nãy còn nói Hạ phu nhân dịu dàng hiểu chuyện, là một người vợ hiền hậu điển hình, không bao lâu đã lộ bản tính biến thành tiểu thư nũng nịu rồi?

Hạ Kỳ Sâm không thèm để ý, Trần Uyển Ước ngược lại cảm thấy xấu hổ, có câu nói đàn ông ở nhà có thể yếu nhưng ở bên ngoài phải chứng tỏ được mình là trụ cột, người vợ nên cho chồng mặt mũi.

"Chồng." Trần Uyển Ước ăn xong trái vải cuối cùng, lập tức nhập vai, học theo mấy cô gái kia, "Anh muốn uống rượu hả, em giúp anh rót."

Hạ Kỳ Sâm: "Không cần."

Trần Uyển Ước: "Vậy ăn nho đi, em đút anh."

Vừa nói vừa cầm một trái nho xanh, đưa đến miệng anh. Mọi người vẫn chưa thôi để ý, nhìn nhau làm như "Tôi thấy rồi nhé".

"Nếu như em nhớ không lầm, anh Sâm không thích ăn chua và ăn ngọt."

"Không phải ảnh nói vợ ảnh rất quan tâm ảnh à, sao cả chi tiết nhỏ này mà cũng không biết, bọn họ có phải là vợ chồng ở chung năm năm không đó?"

Sau khi nhỏ giọng bàn luận, bọn họ lại yên lặng. Để coi hai tuồng diễn của hai vợ chồng làm sao đóng máy.

Mặc dù tiếng bàn luận nhỏ, nhưng Trần Uyển Ước ít nhiều gì cũng nghe thấy. Khi nghe họ nói anh không thích ăn chua, cô hơi hoảng loạn, đổi loại trái cây thì lộ quá. Cô cầm trái nho trong tay không biết làm sao.

Cô chần chừ, Hạ Kỳ Sâm thì không hề do dự, ăn mất trái nho trên tay cô, sau đó còn bình thản nói: "Rất ngon."

Mọi người vây xem: "???" Anh hai, anh quên mất mình không thích ăn chua rồi à? Sao bây giờ lại thành "rất ngon" rồi? Bọn họ rất nghi ngờ cái thế giới này.

Trái nho bị ăn mất, Trần Uyển Ước kinh ngạc nhìn anh, mắt chớp chớp, cô tự dưng cảm thấy mình thật có lỗi. Hai người sống chung đã nhiều năm mà cô không biết gì về anh, chưa từng tìm hiểu xem anh thích cái gì. Thế thì thôi đi, cô còn thường xuyên nói xấu sau lưng gọi anh là chó cỏ.

Mấy câu bày tỏ sến súa kia không biết anh nghe thư ký dạy hay tự tìm tòi, thật ra cũng dễ nghe.

"Em đi nhà vệ sinh." Trần Uyển Ước sợ mình lại làm lộ gì đó, vội vàng tìm cớ ra ngoài điều chỉnh biểu cảm. Nghĩ đến chuyện xảy ra ở rạp hát, Hạ Kỳ Sâm nói: "Anh đi với em."

Trần Uyển Ước không quen đường, anh đứng lên muốn dẫn cô đi.

"Ây, anh Sâm định đi đâu thế?" Có người mở miệng hỏi. Hạ Kỳ Sâm lời ít ý nhiều: "Nhà vệ sinh."

Anh nói xong, Trần Uyển Ước cũng đứng dậy. Thấy vậy, trong lòng mọi người không kiềm được nghĩ, chị dâu thật là, một phút một giây cũng không rời anh Sâm, người ta đi nhà vệ sinh mà cũng muốn đi theo.

Nhưng mà một giây tiếp theo liền nghe cô nói: "Một mình em đi được rồi, anh không cần đi theo em."

Mọi người: "..."

Không nhìn ra Hạ tổng là một người cuồng vợ.

Trước cửa phòng vệ sinh, Trần Uyển Ước giao túi xách và điện thoại cho anh, đi được vài bước rồi lại vòng về cầm khăn giấy, giống như người lớn dặn dò: "Anh ở đây chờ em, em ra ngay, đừng đi lung tung."

Hạ Kỳ Sâm: "Ừ."

Trần Uyển Ước: "Nếu ai gọi điện tới thì giúp em trả lời một chút, anh biết trả lời thế nào chứ?"

Hạ Kỳ Sâm: "Anh biết rồi."

Phụ nữ đi vệ sinh lâu hơn đàn ông rất nhiều. Đợi năm phút cũng không chưa xong. Chắc là đang đứng trước bồn rửa tay dặm phấn.

Đột nhiên, Hạ Kỳ Sâm nghe tiếng điện thoại reo, cúi đầu nhìn, là điện thoại của cô. Một phần tin nhắn hiện ra: Uyển Ước, anh có thể hẹn em ăn cơm không?

Nhìn nội dung vẫn có thể đoán ra là Dung Kỳ gửi, cầu hôn bị từ chối nhưng không cam lòng. Trần Uyển Ước còn chưa ra, Hạ Kỳ Sâm định chờ cô ra rồi nói, dù sao điện thoại có cài mật khẩu.

Rảnh rỗi không có gì làm, anh tiện tay gõ 1234 thử, không ngờ mở khóa được. Quả nhiên, vợ anh thông minh vậy đấy, mật khẩu cũng phức tạp đến thế. Mật khẩu đơn giản nhưng có khi lại không đoán ra được.

Cô nói nếu ai gọi tới thì anh có thể trả lời giùm. Tin nhắn và cuộc gọi cũng không khác mấy, thế nên anh có thể trả lời.

Hạ Kỳ Sâm gửi hai chữ: Cũng được.

Dung Kỳ: Em muốn ăn gì, anh mời khách, chúng ta gặp mặt nói chuyện.

Hạ Kỳ Sâm: Tôi là đàn ông, để tôi mời.

Dung Kỳ:?

Hạ Kỳ Sâm: Tôi là chồng Uyển Uyển.
Bình Luận (0)
Comment