Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 6

Trần Uyển Ước đi một lúc lâu rồi mà mọi người còn chưa phản ứng lại. Một màn vừa xảy ra dường như đã lật đổ thế giới quan của mấy người ở đó. Một giây trước các cô ấy còn cười nhạo Trần Uyển Ước ngã xuống hố, phải sống vất vả, một giây sau cô đã lắc mình hóa thành bà chủ.

Giang Mạn Nhu kinh ngạc không thua gì mọi người, nhưng cô ta không biểu hiện ra, trợn trắng mắt cứng rắn nói: "Nhìn cái gì, có gì mà nhìn?"

Các vũ công do dự.

"Thôi nhìn cô ta bằng ánh mắt đó đi, không phải chỉ là một chiếc xe thể thao thôi sao? Chưa từng thấy à?" Giang Mạn Nhu tức giận nói, "Mấy người không biết nước E là nước hàng đầu về xe hơi à, không tốn tiền thuế tiền vận chuyển, có được một chiếc siêu xe rất dễ dàng."

Cũng có lý. Hàng ngoại mới hiếm, giá nhập khẩu xe đắt gấp đôi. Ở đây sở hữu xe sang cũng không có gì to tát. Mấy cô gái trong vũ đoàn cũng tìm được cái cớ, mọi người không thù không oán với Trần Uyển Ước nhưng cũng không hy vọng cô được sống tốt.

*******

Cửa hàng bách hóa.

Trần Uyển Ước chậm rãi đi dạo, một mình sung sướng vui vẻ. Đám người trong vũ đoàn thấy cảnh đời quá ít, chờ cô cầm chìa khóa xe ra mới biết giá trị đích thực của một người.

Trên thực tế, quần áo túi xách trên người cô không đủ làm sáng con mắt mù của bọn họ à? Trần Uyển Ước không thích mặc lại đồ cũ, quần áo bốn mùa đều là hàng cao cấp được thiết kế riêng, kiểu sang trọng. Sự khiêm tốn của cô lại bị những người đó coi thường.

Trong một lát mà cô đã xách túi lớn túi nhỏ đi mấy vòng, thấy quần áo trẻ em đẹp quá, không kiềm được nhìn thêm một lúc, thuận tay mua cho con gái Thu Đường mấy bộ.

Trước khi đi về, chuông điện thoại của cô vang lên. Nhìn sơ qua dãy số, Trần Uyển Ước ôm nghi ngờ bắt máy. Giọng đàn ông quen thuộc truyền tới: "Cùng xem phim nhé?"

Mấy chữ này truyền qua tai cô nghe quái dị làm sao. Lúc trước tìm cô ăn cơm, bây giờ lại vô duyên vô cớ rủ cô xem phim. Anh muốn nâng cao tình cảm vợ chồng à?

Trần Uyển Ước thành thực trả lời: "Em đang bận."

"Khi nào làm xong?"

"Cũng sắp...."

Từ lần trước bị bắt tại trận, để phòng ngừa anh lại tới hiện trường bắt cô, Trần Uyển Ước ghi nhớ, qua loa lấy lệ nói: "Lát nữa em phải về nhà, có thể không rảnh đi với anh."

"Anh biết rồi."

Cúp điện thoại, trong lòng cô đột nhiên phát rầu. Người đàn ông này kỳ kỳ quái quái. Lúc trước tìm anh, anh không bận đi xã giao thì cũng bận đi công tác, cho dù có rảnh thì cũng đi tập thể thao, đi uống rượu đánh golf với bạn.

Bây giờ thì lại tìm đủ cách thân thiết với cô. Chẳng lẽ bệnh kín của anh chữa hết rồi?

Trần Uyển Ước chuẩn bị ra khỏi cửa hàng bách hóa, đột nhiên nghĩ tới một việc, từ từ lui lại, đi vào một cửa hàng. Cô mua nhiều đồ như thế, cũng nên mua cho chồng một món. Lần trước sinh nhật anh, cô chỉ ném tới một cái bao tiền và lời chúc sinh nhật không thành ý.

Cửa hàng bán đồ nam ở lầu một, theo lời trùm bán hàng thì là phần lớn phụ nữ mua đồ xong, chuẩn bị về nhà sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi, để giảm bớt cảm giác này, bọn họ sẽ mua cho chồng mình một món đồ nhỏ.

Trên đường về nhà, Trần Uyển Ước vừa lái xe vừa dùng tai nghe bluetooth nói chuyện với Thu Đường. Thu Đường vừa cười vừa tiếc nuối, thở dài nói: "Uyển Uyển, đáng lẽ cậu không nên đi sớm vậy."

"Sao thế?"

"Cậu không nhìn thấy Giang Mạn Nhu và Dung Kỳ gây lộn đâu, trước mặt mọi người mà không biết tiết chế."

"Tại sao bọn họ lại cãi lộn?"

"Bởi vì tớ hỏi Dung Kỳ xem anh ta có muốn lấy số điện thoại của cậu không."

Dung Kỳ vì Trần Uyển Ước mới đến đây. Có nghĩa là, vũ đoàn của bọn họ tới nước E không phải trùng hợp, do anh ta trăm phương ngàn kế mượn cơ hội này tới thăm cô.

Tung tích mấy năm nay của cô đều bị Hạ Kỳ Sâm xóa đi, vì thế Dung Kỳ tìm lâu như vậy mới tìm được cô, không lưu phương thức liên lạc thì thật đáng tiếc.

Thu Đường cố ý hỏi anh ta để châm ngòi nổ cho quan hệ giữa anh ta và Giang Mạn Nhu. Đáng tiếc, Trần Uyển Ước không hề cảm động trước ý đồ của Dung Kỳ, ngược lại cảm thấy buồn cười.

Tốc độ xe tăng nhanh, Trần Uyển Ước nghe gió thổi bên tai, nói lớn hơn: "Anh ta nói sao?"

Thu Đường vui vẻ: "Anh ta nói cần, sau đó bị Giang Mạn Nhu tát một bạt tai."

.......

Trần Uyển Ước nghe Thu Đường nói đứt quãng.

Giang Mạn Nhu và Dung Kỳ đều là vũ công, sức lực không nhỏ, phản ứng không chậm. Khi thấy bàn tay của Giang Mạn Nhu sắp tới gần mình, anh ta lập tức tránh nhưng vẫn không thoát được.

Thu Đường càng nói càng kích động, "Tiếc quá tớ không quay lại, nếu không cậu đã biết thế nào là hai con gà cắn lộn."

"Không sao đâu, chờ lần sau đi."

Trần Uyển Ước không hề gấp gáp. Kết quả này vẫn chưa là gì cả. Cô càng mong muốn nhiều hơn.

Ban đầu, Giang Mạn Nhu che giấu bản chất trà xanh của mình, tìm cách lôi kéo sự chú ý từ Dung Kỳ, dù biết rõ Trần gia và Dung gia đã đính hôn, kết quả đã định, cô ta vẫn muốn Dung Kỳ biết tâm ý của mình. Cô ta tận dụng tất cả cơ hội hỏi thăm Dung Kỳ, lúc luyện tập nghĩ biện pháp tiếp xúc thân thể.

Bây giờ, Trần Uyển Ước muốn cho cô ta biết, trả giá chỉ đến sớm hoặc muộn.

Sau khi về nhà, Trần Uyển Ước cho xe vào hầm, xách túi lớn túi nhỏ xuống xe, vừa đi vừa nói: "Đúng rồi, tớ có mua cho Tự Tự mấy bộ quần áo, ngày mai đưa cho cậu."

Thu Đường cười trách, "Trẻ con không cần nhiều quần áo đâu, cậu đừng nuông chiều nó."

"Tớ mua rồi, tớ còn mua quà cho ông xã nữa."

"Lại mua ví tiền cho chồng cậu à?"

"Sao cậu biết?"

Thu Đường than thở: "Đâu phải tớ không đi dạo phố với cậu bao giờ, có lúc nào cậu không mua ví tiền đâu?"

Mấy năm nay, Thu Đường là bạn cực kì thân của cô, chuyện gì cũng biết. Chuyện riêng tư cả hai đều nói ra hết, cô ấy biết Trần Uyển Ước chỉ tặng chồng mình ví tiền, cuộc sống mấy năm nay của Hạ tiên sinh Hạ phu nhân Thu Đường cũng biết.

Vì thế, Thu Đường vừa nghi ngờ vừa lo âu, xã hội bây giờ trai gái yêu nhau được một khoảng thời gian là đi mướn phòng cho bản thân sung sướng, bọn họ kết hôn đã lâu mà lại không bàn gì về phương diện kia.

Thu Đường chân thành đề nghị: "Uyển Uyển, tớ cảm thấy cậu nên cùng chồng cậu bồi dưỡng tình cảm."

Trần Uyển Ước không tập trung nghe: "Tớ có tấm lòng mua tặng anh ấy ví tiền mà."

"Trừ tặng quà, hai người có thể bồi dưỡng bằng cái phương diện kia."

"Tớ cũng muốn làm vậy mà."

Trần Uyển Ước đi tới cửa nhà, vừa thay giày vừa hừ: "Chỉ là không biết tên cẩu nam nhân này có ở nhà hay không thôi."

Vừa nói xong câu này không bao lâu, một giọng nam không nhanh không chậm vang lên: "Anh đây."

Cái giọng này... Hạ Kỳ Sâm?

Trần Uyển Ước xoay người, lập tức nhìn thấy một người đàn ông tỏa sáng đứng ở cửa cầu thang, ánh mắt sâu thẳm đang nhìn cô, lặp lại: "Anh ở nhà."

Trần Uyển Ước: "..."

Không khí đột nhiên yên tĩnh. Trần Uyển Ước chỉ mới cởi được một bên giày cao gót, không biết nên làm gì tiếp theo. Đối với sự hiểu biết của cô, lúc này, anh tuyệt đối không thể nào ở nhà. Ba bốn giờ chiều, anh không ở công ty lại về nhà?

Chiếc dép mang trong nhà lơ lững giữa không trung, Trần Uyển Ước mang không được, thả xuống đất cũng không xong, cuối cùng giương mắt nhìn. Hạ Kỳ Sâm đã tới bên cạnh cô. Quần dài đậm màu đập vào mắt, nhìn lên, áo sơ mi như thường lệ ngay ngắn sạch sẽ. Có vẻ anh vừa về không lâu.

Đối mặt với ánh mắt ý vị sâu xa của anh, Trần Uyển Ước lúng túng cười một tiếng: "Anh về lúc nào thế?"

Quá mất mặt. Vừa rồi cô lỡ miệng. Ngày thường lúc nói chuyện với Thu đường, cô quen miệng gọi anh là cẩu nam nhân, nói riết quen. Ai biết lại bị người trong cuộc bắt được.

Hạ Kỳ Sâm không trả lời, hỏi ngược lại: "Em vừa gọi anh là gì?"

Việc đã đến nước này, Trần Uyển Ước không thể không quỵt nợ, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, "À há——? Không biết."

Cô buông tay, tựa hồ diễn tả "Em không nhận đó rồi sao, chẳng lẽ anh dám ăn em" "Không đau không nhột em mắng anh mấy câu thì có làm sao".

Hạ Kỳ Sâm không so đo với cô, từ từ nhìn mặt cô, chuyển tới chiếc dép cô đang cầm, nhàn nhạt hỏi: "Em không mang vào à?"

"Ờ..."

Trần Uyển Ước cúi đầu, chậm rãi mang dép vào. Cô không hiểu người đàn ông này lắm. Cô chưa bao giờ hiều nổi anh. Nói tóm lại anh đối xử với cô khá tốt, không khi nào quên quan tâm giúp đỡ, nhưng lúc tốt lúc xấu, lúc lạnh lúc nóng.

Ngoại trừ việc Hạ Kỳ Sâm không hay về nhà, không còn điểm gì khác mà cô có thể nắm thóp, cả người khỏe mạnh, chưa bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt. Lơ đãng, Trần Uyển Ước vừa nhìn lên, lập tức đụng phải ánh mắt anh, không kiềm được ngẩn ra, "Anh nhìn em làm gì?"

Hạ Kỳ Sâm cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, giọng gợn sóng: "Bảy phút ba mươi giây em vẫn chưa tháo giày xong."

"..."

Bị giễu cợt, Trần Uyển Ước không cố làm dáng nữa, thay giày ra xong, vừa đi vừa hỏi: "Sao anh về nhà đột xuất thế?"

"Công ty gần đây không nhiều việc."

Trước kia không bận cũng có thấy ngài về thăm nhà đâu! Tiện tay đặt giỏ xách qua một bên, Trần Uyển Ước ngồi xuống ghế sa lon, mở điện thoại lên, xem mấy cái tin nhắn Thu Đường gởi.

Cô vừa trả lời vừa lấy quần áo trẻ em từ trong túi ra, chụp cho Thu Đường nhìn, vui vẻ hỏi: "Sao sao, đẹp lắm đúng không?"

Cô mua cho Thu Tự nhiều món, cũng mua cho mình không ít, lấy ra xem. Hoàn toàn quên đi trong nhà còn một người. Hạ Kỳ Sâm giống khách đứng xem, nhìn từng chiếc túi rỗng rơi xuống, không phải là quần áo thì chính là đồ trang sức hoặc đồ trang điểm.

"Em mua nhiều đồ như thế ——" Giọng anh không thay đổi, "Không có cái nào của anh sao?"

Hạ phu nhân mua đồ cho Thu Đường, cho con gái cô ấy, cũng có cho bản thân cô. Chỉ không có của anh. Mặc dù giọng anh bình tĩnh nhưng Trần Uyển Ước vẫn nghe ra mấy phần... tủi thân?

Có thể là ảo giác của cô, người đàn ông này không quan tâm cô, càng không để ý quà cô tặng, sao có thể tủi thân được chứ? Có tủi thân cũng không hề gì. Bởi vì cô có chuẩn bị quà cho anh.

"Làm sao có thể chứ, anh là chồng em, đương nhiên là em sẽ không quên rồi." Trần Uyển Ước cười cười, "Hôm trước em say, chuẩn bị quà hơi sơ sài, lần này cố ý đền bù cho anh."

"Cho anh cái gì?" Hạ Kỳ Sâm mặt không đổi sắc, "Lại là ví tiền? Mấy lần trước em đã đưa tặng anh sáu cái rồi."

"..."

"Đưa thêm một cái, góp thành bảy, Hạ phu nhân muốn gọi thần rồng ra cho anh sao?"

"..."

Lời tác giả: Trong phim hoạt hình Nhật Bản《 bảy viên ngọc rồng 》, gom đủ bảy viên có thể gọi thần rồng ra.
Bình Luận (0)
Comment