9:20 tối, giờ Bắc Kinh, chuyến bay từ Paris đã hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Thủ đô Bắc Kinh.
Giọng nói dễ nghe của tiếp viên hàng không vang lên trong khoang máy bay. Thẩm Tinh Yểu hòa theo dòng người đi xuống, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, bầu trời u ám mờ mịt, trông như sắp mưa. Ánh đèn nơi xa nhòe đi, loang rộng ra, thoáng vẻ lộng lẫy. Hành khách phía trước ồn ào, nhộn nhịp, lúc này mới xua tan đi chút cảm giác mơ hồ trong lòng cô, mang lại cảm giác chân thật.
Quyết định về nước của cô khá đột ngột, mãi đến lúc sắp lên máy bay mới gọi điện thoại cho Tô Vi Sơ. Anh cả Tô Vi Sơ nhận được điện thoại khi đang bàn chuyện làm ăn ở Nhật Bản, biết tin cô trở về vừa mừng vừa sợ. Mừng đương nhiên là vì cô đã về nước, sợ là vì lúc này không chỉ mình anh ở nước ngoài, ba mẹ cô hai ngày trước vừa bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới, còn Thanh Thanh (Thẩm Vi Thanh) hiện đang ghi hình chương trình ở nước ngoài. Vì thế, trước khi cúp máy, anh dặn cô xuống máy bay cứ ở sân bay đợi, sẽ sắp xếp người qua đón.
Lúc đang đứng đợi lấy hành lý ở khu băng chuyền, điện thoại rung lên, lòng bàn tay hơi tê. Thẩm Tinh Yểu liếc nhìn màn hình, tên người gọi đến là: Trống Trơn.
Thẩm Tự Quang, anh họ lớn hơn cô 4 tuổi. Xem ra anh chính là người mà anh cả sắp xếp đến đón cô.
“Yểu Yểu, em đang ở đâu đấy?” “Ở chỗ lấy hành lý ạ.”
Cúp điện thoại chưa được vài phút, một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Yểu Yểu!”
Thẩm Tinh Yểu nghe tiếng liền quay lại nhìn, là Thẩm Tự Quang. Trông anh hình như vừa từ nhà đến thẳng đây, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ở nhà màu xanh xám. Sau khi nhìn thấy Thẩm Tinh Yểu, anh sải bước nhanh tới, không nói lời nào mà dang rộng hai tay về phía cô.
Thẩm Tinh Yểu cười đáp lại cái ôm của anh, “Trống Trơn, anh cao lên rồi.”
Thẩm Tự Quang khẽ búng nhẹ vào trán cô, “Lớn bé không biết hả, gọi Trống Trơn cái gì, gọi anh.”
Thẩm Tinh Yểu cười híp mắt, lại gọi: “Trống Trơn, Trống Trơn, Trống Trơn.”
Thẩm Tự Quang hết cách với cô, đành bất lực hỏi: “Vali đâu rồi?” “Vẫn chưa ra ạ.”
Lấy được vali, hai người cùng nhau ra khỏi sân bay.
Thẩm Tự Quang bỏ vali vào cốp sau rồi đóng lại. “Chưa ăn cơm đúng không? Muốn ăn gì? Anh dẫn đi.”
Thẩm Tinh Yểu không cần suy nghĩ, buột miệng nói: “Muốn ăn lẩu.” Cô còn vô thức li.ếm môi, yết hầu nhỏ bé gần như không thấy khẽ động đậy. Phải nói rằng mấy năm ở nước ngoài, ngoài người nhà ra, thứ cô nhớ nhung nhất chính là món lẩu quê nhà. Cũng không biết có phải Đoạn Thính Nhạc cố ý không, lần nào gọi video cho cô cũng đang ăn lẩu, khiến cô lần nào kết thúc cuộc gọi cũng phải tự làm một nồi lẩu ăn cho đỡ thèm. Mặc dù dùng cùng loại gia vị lẩu, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Thẩm Tự Quang nhìn vẻ mặt mong chờ của cô, cười nói: “Không thành vấn đề, đi ăn ở phố Quan Dã nhé?”
Thẩm Tinh Yểu gật đầu lia lịa, “Tuyệt vời ạ, cảm ơn anh Trống Trơn.”
Thẩm Tự Quang cười bất đắc dĩ, cũng chỉ có những lúc chiều theo ý cô thế này mới được nghe cô gọi một tiếng “anh”.
Phòng ăn được trang trí rất tinh tế, không gian vừa phải, hai bên bày hoa tươi, cây xanh cùng sofa và quầy rượu, tạo cảm giác như một nhà hàng tại gia. Nồi lẩu đỏ rực đang sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút, hương thơm mờ ảo lan tỏa. Trên bàn bày đầy rau củ tươi ngon và các loại thịt, không khí tràn ngập mùi thơm cay nồng đặc trưng.
Thẩm Tinh Yểu nhúng miếng sách bò đã xiên sẵn vào chén dầu chấm, ăn ngon đến mức suýt nuốt cả lưỡi.
“Có ngon đến thế không?” Thẩm Tự Quang hỏi.
“Quá ngon luôn.”
Cùng là lẩu, nhưng trong nước và nước ngoài vẫn có sự khác biệt!
…
“Sao em về đột ngột thế, đúng lúc ba mẹ, anh Sơ rồi cả Thanh Thanh đều không ở trong nước.”
Thẩm Tinh Yểu “ha” một tiếng, “Có ở đây thì sao chứ? Chẳng lẽ còn tổ chức tiệc chào mừng cho em ở sân bay à? Phô trương quá đi.”
Thẩm Tự Quang bật cười, “Ban đầu anh Sơ định nhờ anh Kính Nhất qua đón em, nhưng chắc anh Kính Nhất bận, gọi điện thoại không được.”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Động tác nhúng sách bò của Thẩm Tinh Yểu lặng đi vài giây.
Ngụy Kính Nhất sao?
Trong đầu Thẩm Tinh Yểu lập tức hiện lên dáng vẻ người đàn ông đó. Trong trí nhớ, gương mặt anh góc cạnh rõ ràng, giữa hai hàng lông mày luôn toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, lại như băng tuyết tan chảy, đôi mắt đẹp mang ý cười.
Anh cũng rất hay trêu chọc cô.
“Yểu Yểu, sao chỉ gọi anh trai em, không gọi anh?” “Anh Ngụy với anh Kính Nhất, em chọn một đi.”
Ngụy Kính Nhất lớn hơn anh cả Tô Vi Sơ một tuổi, tức là lớn hơn cô sáu tuổi. Khi cô mười tuổi, Ngụy Kính Nhất mười bảy. Khi cô mười lăm tuổi, Ngụy Kính Nhất hai mươi hai. Thế nhưng ấn tượng của cô về Ngụy Kính Nhất dường như dần dừng lại ở năm cô mười lăm, anh hai mươi hai.
“Ai ai ai, sách bò sắp chín quá rồi kìa.” Thẩm Tự Quang vội vàng nhắc nhở.
Thẩm Tinh Yểu lúc này mới hoàn hồn, vội gắp miếng sách bò ra bỏ vào chén dầu chấm của mình.
“Em vừa nghĩ gì thế?” Thẩm Tự Quang hỏi cô. Thẩm Tinh Yểu lắc đầu, “Không, không nghĩ gì cả.”
Thẩm Tự Quang cũng không phải người thích hỏi đến cùng. Đúng lúc này, điện thoại anh lại rung lên. “Anh nghe điện thoại đã.”
Thẩm Tinh Yểu ra hiệu tùy ý, cố gắng đuổi hình bóng Ngụy Kính Nhất ra khỏi đầu, tiếp tục chiến đấu với nồi lẩu.
Dù không bị làm phiền, nhưng nội dung cuộc nói chuyện của Thẩm Tự Quang vẫn lọt vào tai cô.
“Đón được rồi nha.” “Bọn em đang ăn cơm.”
“Ở đâu à? Chỗ phố Quan Dã này.” “Anh vừa xong việc à?”
“Cũng được, bọn em cũng mới bắt đầu thôi, vậy đợi anh qua nhé.” “Ừm, được, bai bai.”
Thẩm Tinh Yểu nghe cuộc nói chuyện thì cảm thấy hẳn là có liên quan đến mình, thuận miệng hỏi một câu: “Lát nữa có người muốn qua à? Ai thế anh?”
“Anh Kính Nhất đó.”
Miếng sách bò Thẩm Tinh Yểu vừa gắp không vững, “cạch” một tiếng lại rơi về chén dầu chấm. May là chén chấm đã bị cô chấm gần hết nên không có dầu mỡ bắn r.a, nhưng Thẩm Tự Quang vẫn vội rút giấy ăn lau vết dầu không hề tồn tại cho cô.
“Sao thế này? Ở nước ngoài lâu quá đến đũa cũng không biết dùng nữa à?”
Thẩm Tinh Yểu không đáp lại lời anh, lúc này trong đầu chỉ toàn là: Ngụy Kính Nhất lát nữa sẽ qua đây?
…
Lúc Ngụy Kính Nhất đẩy cửa phòng bước vào, mắt Thẩm Tinh Yểu thực ra đang bị hơi nóng từ nồi lẩu làm cho mờ đi. Người đàn ông đứng ở cửa phòng dáng người cao ráo thẳng tắp, quần tây đen ôm lấy đôi chân thon dài, vai rộng eo thon, tỷ lệ cơ thể ưu việt đến lạ thường. Cánh tay anh vắt một chiếc áo khoác vest đen. Tầm mắt dần di chuyển lên trên, ngũ quan người đàn ông lạnh lùng, đường nét gương mặt rõ ràng, lưu loát, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện nét lãnh đạm, con ngươi sâu thẳm, lạnh lùng.
Dù cách một tầng hơi nước, ánh mắt hai người vẫn chạm nhau trực diện. Đôi mắt anh như một vòng xoáy từ trường có lực hút khổng lồ, khiến cô khó lòng dời mắt đi, mãi đến khi giọng Thẩm Tự Quang vang lên, cô mới sực tỉnh.
“Anh Kính Nhất, anh đến rồi à? Nhanh thế?”
Ngụy Kính Nhất bước vào, tiện tay đóng cửa phòng lại, “Ở gần đây.”
Thẩm Tự Quang nhìn thấy trên tóc đen của anh vương vài hạt mưa nhỏ, ngạc nhiên nói: “Bên ngoài mưa à?”
“Ừ, mưa khá lớn.” Nói rồi, Ngụy Kính Nhất ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tinh Yểu.
Anh ngồi xuống rất tự nhiên, ngay cả Thẩm Tự Quang cũng không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí còn thấy là điều hiển nhiên. Nói đi cũng phải nói lại, quan hệ của hai người họ trước nay vẫn luôn rất thân thiết.
Sau khi Ngụy Kính Nhất ngồi xuống, Thẩm Tinh Yểu lập tức ngửi thấy mùi hương gỗ mun thoang thoảng từ người anh tỏa ra. Mùi hương quen thuộc mà xa cách khiến cô có chút hoảng hốt. Thẩm Tinh Yểu trước giờ vẫn luôn rất thích mùi trầm hương gỗ mun trong nước hoa nam, đây cũng là lý do ban đầu tại sao cô lại chọn loại nước hoa này làm quà tốt nghiệp cho Ngụy Kính Nhất. Chỉ là cô không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn dùng nó.
“Hoan nghênh trở về.” Giọng nói rất trầm, ổn định. Thẩm Tinh Yểu mím môi, “Cảm ơn.”
Thẩm Tự Quang lại tỏ ra kinh ngạc, “Yểu Yểu, em lại có thể nói cảm ơn với anh Kính Nhất cơ đấy?”
Nghe vậy, Thẩm Tinh Yểu liếc anh một cái, giọng điệu như có ẩn ý: “Em trưởng thành rồi không được sao?”
Nghe được lời này, đôi môi mỏng của Ngụy Kính Nhất thoáng cong lên một chút. Anh biết ngay, cô bé này thù dai thật.
Người trưởng thành đánh giá người khác không quá lộ liễu. Từ khoảnh khắc mở cửa bước vào, Ngụy Kính Nhất đã thu hết hình ảnh Thẩm Tinh Yểu vào đáy mắt. Môi hồng răng trắng, đôi mắt tựa mã não đen láy như phủ một lớp nước long lanh, gương mặt mộc không son phấn vẫn toát lên vẻ linh động cuốn hút. So với bốn năm trước, cô đã bớt đi không ít vẻ ngây ngô. Ánh đèn trên trần chiếu xuống hai chiếc nhẫn bạc trên ngón tay thon dài trắng xanh của cô, phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bữa lẩu này là Ngụy Kính Nhất trả tiền. Lẽ ra Thẩm Tự Quang phải là người đưa Thẩm Tinh Yểu về nhà, nhưng công ty anh ấy đột xuất xảy ra chút chuyện, không thể không chạy về. Xem ra, đôi khi mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy.
“Yểu Yểu, xin lỗi xin lỗi, anh thật sự có việc gấp, hôm nay để anh Kính Nhất đưa em về được không?”
Thấy vậy, Thẩm Tinh Yểu còn có thể nói gì nữa?
Thế là Thẩm Tự Quang lúc này mới co giò chạy biến, chỉ còn lại Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất. Bầu không khí không hiểu sao có chút ngượng ngùng.
Vừa rồi vẫn ngồi như vậy, mãi đến khi đứng lên, Ngụy Kính Nhất mới phát hiện, thực ra trong bốn năm qua cô cũng đã cao lên không ít. Chiếc váy liền thân màu xanh đậm ôm sát người, tôn lên vòng eo thon thả. Vạt váy dài đến giữa đùi, để lộ đôi chân trắng nõn, thon thả và thẳng tắp.
Vẫn thích màu xanh lá như vậy.
“Đi thôi, tôi đưa em về nhà.” Ngụy Kính Nhất nói.
Thẩm Tinh Yểu “Ừm” một tiếng, hai người cùng đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa rất lớn, chưa ra đến cửa đã nghe thấy tiếng mưa xối xả. Không khí mang theo một lớp hơi nước mỏng manh, quanh quẩn nơi chóp mũi còn có cảm giác ẩm ướt. Cơn gió lạnh tạt vào mặt khiến người ta không khỏi rùng mình, lỗ chân lông co lại, cũng làm vạt váy cô khẽ bay lên. Thẩm Tinh Yểu theo bản năng đưa tay giữ chặt vạt váy.
Thời tiết quái quỷ gì thế này, sớm biết vậy cô đã không mặc váy! Mà cố tình hôm nay váy lại còn không dài!
Đang thầm rủa, bỗng nhiên trên vai trĩu xuống. Là một chiếc áo khoác vest nam của Ngụy Kính Nhất, mang theo mùi hương gỗ mun vốn có, còn vương cả mùi lẩu, tuy có hơi pha trộn một chút nhưng cũng không tính là khó ngửi.
“Đợi tôi, tôi đi lấy xe.” “Vâng.”
Thẩm Tinh Yểu nghiêng mắt nhìn về phía Ngụy Kính Nhất. Lưng anh lúc nào cũng thẳng tắp, dáng đi toát lên một khí chất khó tả. Ánh mắt cô dừng lại không quá ba giây rồi lập tức thu về, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn màn mưa phía trước.