Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 106

Chu Chỉ Hề qua thăm đoàn phim, mang theo cơm trưa cho các cô.

 

Đoạn Thính Nhạc hai má phồng lên: “Dì ơi, cơm dì làm thật sự ngon quá đi mất. Chờ cháu đóng máy, cháu qua chỗ dì ăn chực nhé.”

 

Chu Chỉ Hề cười hiền hòa: “Được chứ.”

 

Sau đó Chu Chỉ Hề lại nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu, hỏi: “Kính Nhất đi công tác có nói khi nào về không con?”

 

Thẩm Tinh Yểu khẽ đặt đũa xuống: “Anh ấy nói tuần sau sẽ về ạ.”

 

Hai ngày trước, Ngụy Kính Nhất vì một hạng mục phát sinh vấn đề nên

đã đột xuất đi công tác. Ngay lúc họ vừa tắm rửa xong, chuẩn bị nghỉ ngơi thì một cuộc điện thoại gọi tới, ngay trong đêm anh đã đặt vé máy bay để đi xử lý. Hôm nay là ngày thứ ba anh đi công tác.

 

 

“Vậy khoảng thời gian này hay là con dọn về nhà ở đi, con ở đây cũng không có ai chăm sóc.”

 

Thẩm Tinh Yểu cười từ chối khéo: “Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, con cũng là người lớn rồi, còn cần chăm sóc gì nữa? Đoàn phim còn

bao cơm, cũng không cần tự mình làm. Hơn nữa, hai ngày nay con có nhiều cảnh quay tối, tan làm cũng gần mười một, mười hai giờ đêm, về nhà tắm rửa là ngủ thôi ạ.”

 

Chu Chỉ Hề nhíu mày: “Nhưng mẹ vẫn thấy con gầy đi.”

 

“Không có không có, không gầy đâu ạ. Chắc chắn là do mẹ lâu lắm không gặp con, nhìn một cái thấy con gầy đi thôi, đúng không Thính

Nhạc?”

 

Đoạn Thính Nhạc đang dồn hết tâm sức chiến đấu với con tôm lớn trong bát cô ấy, nghe cô nói, theo bản năng liền trả lời: “Đúng vậy.”

 

 

Chu Chỉ Hề thấy khuyên bảo không được, cũng không miễn cưỡng nữa. Mãi đến khi các cô ăn cơm xong, sắp đến giờ làm việc, Chu Chỉ Hề mới rời đi.

 

 

Chuyện Chu Chỉ Hề qua thăm đoàn phim, người trong đoàn ai cũng biết. Dù sao thì người mặc toàn đồ hiệu, cả người trên dưới ít nhất cũng mấy chục vạn, khí chất và cách nói chuyện tốt không chê vào đâu được.

Chiếc xe đậu bên ngoài lại là Lamborghini, có tài xế riêng đưa tới. Vừa

đến đã hỏi có thấy Tinh Yểu không, hỏi lại là ai của Tinh Yểu, người ta nói là mẹ, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo và tự hào. Cũng phải thôi, nhà ai làm cha mẹ mà có được cô con gái như vậy, chẳng lẽ lại không tự

hào sao?

 

Trước đó còn đủ loại tin đồn trên mạng nói Tinh Yểu sau lưng có kim chủ, có tư bản chống lưng. Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy mẹ của người

ta, cái khí chất phu nhân nhà giàu đó, khí chất và sự tự tin này thật đúng là không phải một hai ngày là có thể bồi dưỡng ra được. Vì thế, không ít nhân viên công tác trong đoàn cũng ngầm bàn tán, Tinh Yểu chắc chắn không có kim chủ, khẳng định là một bạch phú mỹ nào đó, vào giới giải

trí chỉ là để dạo chơi thôi.

 

 

Hai ngày trước Thẩm Tinh Yểu còn tỉ mỉ nói với Chu Chỉ Hề là cô có thể

tự chăm sóc tốt bản thân, kết quả hai ngày sau lại lăn ra sốt. Buổi tối nhiệt độ không khí thấp hơn một chút, lại quay mấy tiếng đồng hồ dưới

 

cảnh mưa. Lúc quay xong cũng không cảm thấy có gì, quấn khăn lông uống trà nóng, còn tinh thần phấn chấn quay xong cảnh cuối cùng. Kết

quả trên đường về nhà lại sốt cao, cả người nóng ran không chịu được. Lưu Dữu lập tức bảo anh Lý lái xe vòng qua đưa đến bệnh viện.

 

Thấy Lưu Dữu cầm điện thoại định gọi, Thẩm Tinh Yểu cố gắng giữ

chút tỉnh táo: “Đừng gọi điện thoại… Trễ thế này rồi, họ chắc đều nghỉ ngơi cả rồi… Đến bệnh viện truyền chai nước nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi.”

 

Bây giờ đã rạng sáng, Lưu Dữu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không gọi cuộc điện thoại đó đi.

 

Vốn dĩ chỉ là một cơn sốt nhẹ, cũng không phải bệnh gì nặng. Nhưng rất không may, buổi tối vừa hay bị paparazzi ngồi canh chụp được. Chủ đề

Thẩm Tinh Yểu nửa đêm vào bệnh viện ngay trong đêm đó đã lên hot search. Người hoạt động trong giới fan ai mà không phải là cú đêm, các Tiểu Tinh Quang một bên vội vàng hạ hot search, một bên lại lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Tinh Yểu.

 

 

Với tư cách là người đại diện, Phùng Đào rất nhanh cũng biết chuyện này. Gọi cho Thẩm Tinh Yểu không ai bắt máy, cuối cùng gọi cho Lưu Dữu. Lưu Dữu giải thích sơ qua với anh ta. Phùng Đào bên này hiểu rõ

sự tình, dặn dò cô chăm sóc tốt cho Tinh Yểu, sau đó tung tin ra ngoài rằng Thẩm Tinh Yểu chỉ vì sốt nhẹ nên vào bệnh viện truyền nước, không có gì đáng ngại.

 

 

Bên này Ngụy Kính Nhất vừa xuống máy bay, đến sân bay rồi mới biết chuyện Thẩm Tinh Yểu vào bệnh viện.

 

Anh trực tiếp từ sân bay qua, đến bệnh viện, dựa theo số phòng bệnh

Lưu Dữu chia sẻ, tìm được phòng bệnh. Lưu Dữu đang dựa người trên sô pha trong phòng bệnh, còn trên giường bệnh thì phồng lên một cục nho nhỏ, cả người được chăn che kín mít, chỉ để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Cánh tay đang truyền nước đặt bên ngoài chăn, kim

truyền dịch đang được cắm ngay ngắn.

 

Lưu Dữu nhìn thấy Ngụy Kính Nhất, lập tức đứng dậy: “Ngụy…”

 

 

Ngụy Kính Nhất ra hiệu im lặng với cô, sau đó hạ thấp giọng hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”

 

Lưu Dữu nhìn anh một thân phong trần mệt mỏi, vừa nhìn đã biết là mới xuống máy bay, cũng biết trong lòng anh lo lắng, bèn nói: “Không có gì

đáng ngại đâu ạ, sốt cũng đã hạ gần hết rồi, bác sĩ nói truyền xong mấy chai nước này là có thể về được.”

 

Ngụy Kính Nhất gật đầu với cô: “Biết rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tôi là được rồi.”

 

Lưu Dữu liếc nhìn Thẩm Tinh Yểu trên giường bệnh, cuối cùng vẫn gật đầu, xách túi rời đi.

 

Ngụy Kính Nhất nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường bệnh của Thẩm Tinh

Yểu, đưa tay khẽ chạm vào mu bàn tay cô, lạnh ngắt. Anh cẩn thận tránh cây kim truyền dịch, bao bọc lấy bàn tay cô trong lòng bàn tay mình. Đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ ánh lên vẻ đau lòng. Thật không khiến

người ta bớt lo, chỉ cần không để ý một chút là lại tự làm mình vào bệnh viện.

 

Thẩm Tinh Yểu sốt đến mơ mơ màng màng. Cô hình như mơ thấy Ngụy

Kính Nhất đã trở về, nhưng sau đó lại thấy hụt hẫng, mộng vẫn chỉ là mộng, Ngụy Kính Nhất bây giờ vẫn còn đang đi công tác ở nơi khác, phải tuần sau mới có thể về, làm sao có thể xuất hiện ngay trước mắt cô lúc này được chứ?

 

 

“Yểu Yểu? Em tỉnh rồi à?”

 

Giọng nói nghe thật rõ ràng, cô nhớ anh…

 

Ngụy Kính Nhất thấy ánh mắt cô nhìn có chút không đúng, vừa nhìn đã biết, chắc là còn tưởng mình đang nằm mơ.

 

Một nụ hôn ấm áp rơi trên môi Thẩm Tinh Yểu, xúc cảm chân thật làm Thẩm Tinh Yểu lập tức phản ứng lại. Cô đột ngột mở to mắt, ảo ảnh

trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, người trong mộng cũng không biến mất, vẫn ngồi ở đầu giường cô.

 

“Ngụy, Ngụy Kính Nhất?”

 

 

Ngụy Kính Nhất đau lòng vu,ốt v.e tóc mai của cô: “Là anh, không phải đang mơ đâu, tỉnh táo chưa?”

 

Theo bản năng Thẩm Tinh Yểu muốn đứng dậy ôm anh, nhưng lại bị Ngụy Kính Nhất một tay ấn vai xuống: “Đừng dậy, còn đang truyền

nước đó, không sợ bị thương à?”

 

Lúc này Thẩm Tinh Yểu mới chú ý tới trên mu bàn tay cô đang cắm kim, nhưng lúc này trong lòng lại ngập tràn vui sướng: “Không phải nói tuần

sau mới về sao? Sao anh hôm nay đã về rồi?”

 

Ngụy Kính Nhất không lập tức trả lời câu hỏi này của cô, mà nói: “Nói xem, sao lại để mình nhập viện thế này?”

 

Giọng nói có chút lạnh lùng, lại có chút nghiêm túc.

 

 

Thẩm Tinh Yểu chớp mắt vài cái: “… Chỉ là quay mấy cảnh dưới mưa thôi, em cũng không ngờ thể chất của em lại kém như vậy?”

 

“Chẳng lẽ em cảm thấy thể chất của em trước giờ vẫn luôn rất tốt sao?”

 

 

Thẩm Tinh Yểu: “…”

 

Cô vươn bàn tay không truyền nước kia ra, nhẹ nhàng kéo nhẹ ống tay áo anh: “Thôi mà, em cũng không muốn, đừng giận em được không? Anh như vậy em có chút sợ, em vốn dĩ còn đang bệnh đó, anh lại còn tỏ

thái độ với em.”

 

Ngụy Kính Nhất nghe một tràng từ miệng cô, anh rõ ràng còn chưa nói gì nhiều kia mà? Lời lẽ đều để cô nói hết cả rồi.

 

Thẩm Tinh Yểu cũng nhìn thấy những tia máu đỏ trong hốc mắt anh, lập

tức cũng thấy đau lòng: “Có phải anh vừa xuống máy bay là qua đây luôn không? Không nghỉ ngơi tử tế phải không?”

 

Ngụy Kính Nhất thấy vẻ đau lòng cùng áy náy hiện lên trên mặt cô,

trong lòng vừa ấm áp lại vừa không nỡ, đưa tay bao bọc lấy bàn tay cô: “Được rồi, anh không sao, đừng lo lắng.”

 

“Đều là lỗi của em, em không nên bị bệnh.”

 

 

“Nói bậy, chuyện thế này đâu phải em có thể kiểm soát được.” “Em muốn ôm anh.”

Thẩm Tinh Yểu đang truyền nước không thể cử động lung tung, vì vậy Ngụy Kính Nhất cúi người xuống, ôm lấy cô.

 

 

Thẩm Tinh Yểu đặt tay lên lưng anh: “Mấy ngày nay em đặc biệt nhớ anh, rất muốn vừa về nhà là có thể nhìn thấy anh.”

 

L.ồng ng.ực Ngụy Kính Nhất như chứa đầy mật ngọt, anh hôn lên trán cô: “Anh cũng nhớ em, cũng muốn nhìn thấy em.”

 

Hôn hôn, môi anh lại tiến gần môi cô.

 

Thẩm Tinh Yểu như bị giật mình, quay mặt đi: “Em đang sốt đó, nếu lây bệnh cho anh thì sao?”

 

 

Ngụy Kính Nhất véo cằm cô, xoay mặt cô lại ngay ngắn, gắt gao nhìn thẳng vào mắt cô: “Dù có bị lây bệnh, anh cũng muốn hôn em.”

 

Mắt Thẩm Tinh Yểu khẽ chớp, môi hơi mím lại, sau đó khẽ ngẩng đầu, chủ động đưa môi mình lên.

Bình Luận (0)
Comment