Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 117

Trong những ngày đầu năm mới, việc đi thăm họ hàng là không thể thiếu. Ngụy Kính Nhất, với tư cách là chồng hợp pháp của Thẩm Tinh

Yểu, năm nay đương nhiên phải cùng cô đi chúc Tết nhà ông bà ngoại. Ông bà Thẩm vô cùng vui mừng, từ sớm đã dặn dò người nhà đi mua đồ ăn thức uống, làm một bàn lớn thức ăn chờ họ qua.

 

 

Vào cửa, mấy người con cháu lần lượt chúc Tết, chào hỏi người lớn.

 

Ngụy Kính Nhất khiến ông ngoại Thẩm và bà ngoại Thẩm vô cùng hài lòng, rất được lòng các bậc trưởng bối bên nhà Thẩm Tinh Yểu.

 

 

Thẩm Tinh Yểu và những người khác dập đầu lạy ông cố Tào Mô. “Ông cố, năm mới vui vẻ ạ!”

Ông cố Tào vội vàng bảo bà Thẩm và mọi người đỡ bọn trẻ dậy.

 

“Chúc Tết thì chúc Tết, còn lạy làm gì, thật là.” Ông cố Tào nói, đôi mắt

đã dần vẩn đục ánh lên vẻ thương yêu không hề che giấu. Phải nói là, trước kia người ông thương nhất chính là vợ của cháu trai, là Tô Tinh Dã, còn Thẩm Tinh Yểu lại là đứa cháu gái duy nhất trong thế hệ này của

nhà họ Thẩm, sao có thể không thương cho được? Ngay cả mấy đứa cháu như Tô Vi Sơ cộng lại cũng không bằng vị trí của Thẩm Tinh Yểu trong lòng ông cố Tào.

 

Thẩm Tinh Yểu cười ngồi bên cạnh ông cụ, quyến luyến nắm lấy tay ông: “Ông cố, dạo này ông có khỏe không ạ?”

 

“Khỏe, khỏe lắm, ông cố cái gì cũng tốt, nhìn thấy Yểu Yểu nhà ta thì lại càng tốt hơn.”

 

 

Thẩm Tinh Yểu vu,ốt v.e tay ông. Tay người già hơi lạnh một chút, da cũng lỏng đi nhiều, gầy guộc, hằn lên nhiều nếp nhăn tuổi tác. Năm nay ông đã ngoài 90, người thường có thể sống đến tuổi này đã là rất trường

thọ. Do người nhà chăm sóc tốt, dinh dưỡng cũng đầy đủ, không có chuyện gì phiền lòng, nên dù đã ngoài 90, tinh thần ông cụ vẫn còn minh mẫn.

 

 

Thẩm Tinh Yểu bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, nhưng ngày Tết thế này, cô không muốn để mọi người nhận ra.

 

Lúc ăn cơm, ông cố chợt đề nghị chụp một tấm ảnh gia đình. Ý của

người lớn, phận con cháu như họ tự nhiên phải nghe theo. Thế là cả nhà quây quần bên bàn thức ăn thịnh soạn chụp một tấm ảnh chung.Ông cố Tào cảm thán nói: “Cả nhà hòa thuận vui vẻ thật tốt, tiếc là Thanh Thanh nhà ta không có ở đây, không thì đúng là một tấm ảnh gia đình trọn vẹn

nhất.”

 

Ông Thẩm cười nói: “Ba, không sao đâu, Thanh Thanh tháng Tư là về rồi, đợi Thanh Thanh về, cả nhà chúng ta lại cùng nhau ăn một bữa cơm,

lại chụp một tấm ảnh chung.”

 

Bà Thẩm cũng nói: “Đúng đó ba, còn nhiều thời gian mà.” Ông cố Tào rất vui: “Được được, ăn cơm ăn cơm.”

Bữa cơm ăn uống rất náo nhiệt và ấm áp. Sau khi ăn xong, ông cố Tào bỗng nhiên nói muốn viết thư pháp lưu niệm. đã mấy năm rồi không cầm

 

bút, hiếm khi hôm nay ông lại có hứng thú, thế là mấy người con cháu đỡ ông cố Tào vào thư phòng.

 

Đẩy cửa bước vào, đám trẻ nhà họ Thẩm, họ Tô ngửi thấy mùi mực tàu quen thuộc, là hương vị đã khắc sâu trong ký ức của họ.

 

Thẩm Tự Quang rất tự giác bắt đầu mài mực. Tô Vi Sơ lấy giấy Tuyên Thành.

Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất thì đỡ ông cố Tào đến bàn viết thư pháp.

 

Sau khi chấm mực, ông bắt đầu viết. Đúng là hứng thú, ông viết riêng

cho mỗi đứa cháu một bức chữ, ngay cả Thẩm Vi Thanh đang ở nước ngoài cũng có phần. Mọi người cẩn thận quay video lại rồi gửi vào nhóm chat gia đình.

 

Là đứa cháu được ông yêu thương nhất, Thẩm Tinh Yểu còn được thêm một bức thư pháp chúc phúc cho cô và Ngụy Kính Nhất.

 

“Như cổ cầm sắt” (Như đàn cổ đàn sắt – ý chỉ vợ chồng hòa hợp) “Tặng cháu gái cố và cháu rể cố yêu quý nhất”

Ông cố Tào tuổi đã cao, cũng nhiều năm không động bút, nhưng bút pháp vẫn không hề suy giảm so với năm xưa.

 

Thẩm Tinh Yểu vô cùng trân trọng mấy bức thư pháp ông tặng, cô chụp lại bức “Như cổ cầm sắt”, cắt bỏ phần đề tặng phía sau rồi đăng lên

Weibo.

 

Tinh Yểu V: Lời chúc phúc tuyệt vời nhất nhận được trong năm nay.

 

—— Chữ viết đẹp quá đi!!

 

 

—— Rất có khí chất của đại sư!!

 

—— Trời ơi! Trong nháy mắt tôi đã cảm nhận được vẻ đẹp của văn hóa thư pháp!

 

—— Show ân ái, show ân ái!!!

 

 

—— Nhưng mà chữ này trông quen mắt thật sự! Tôi có phải đã nhìn thấy ở đâu đó rồi không!

 

—— Đây hình như là bút pháp của đại sư Tào Mô thì phải (nói nhỏ, không dám chắc)

 

—— Tôi cũng thấy giống như…

 

—— Chữ này không khác gì bức chân tích của thầy Tào Mô treo trong thư phòng ba tôi!

 

—— Vãi chưởng!! Nếu đây là thật! Tôi ghen tị với Tinh Yểu quá! Không ngờ lại có thể nhận được lời chúc phúc của thầy Tào Mô!!

 

Rất nhanh, Weibo của Thẩm Tinh Yểu đã thu hút sự chú ý của một số người hâm mộ và cả các đại sư trong giới thư pháp.

 

Qua giám định của các đại sư, bức thư pháp Thẩm Tinh Yểu đăng lên xác thực là của danh sư Tào Mô. Thẩm Tinh Yểu cũng không ngờ mình

chỉ chia sẻ một chút niềm vui mà lại gây ra độ hot như vậy. Giới thư pháp đều biết, thầy Tào Mô đã nhiều năm không động bút, cũng có

 

người nói, thầy Tào Mô có lẽ sẽ không bao giờ ra tác phẩm nữa. Nhưng không ai ngờ được, thầy Tào Mô lại viết chữ tặng Thẩm Tinh Yểu.

 

 

Trong phút chốc, bất kể là giới fan hay giới thư pháp đều vô cùng náo nhiệt.

 

Mấy người khác được tặng chữ thấy tình hình này, lặng lẽ đem chữ của mình cất kỹ đi.

 

Giới fan biết, chồng của Thẩm Tinh Yểu là Ngụy Kính Nhất, mà Ngụy Kính Nhất là bạn thân của Tô Vi Sơ, Tô Vi Sơ lại là cháu cố ruột của lão

tiên sinh Tào Mô. Dựa vào mối quan hệ này, việc lão tiên sinh Tào tặng chữ chúc phúc cho Thẩm Tinh Yểu và mọi người cũng là điều có thể hiểu được. Hơn nữa, đây lại là dịp Tết, có thể đến chúc Tết trưởng bối

vào dịp này, chỉ có thể nói, quan hệ giữa hai nhà Tô – Ngụy thật sự rất tốt! Thậm chí là tốt đến mức người khác không thể tưởng tượng nổi.

Trong chốc lát, lại không biết có bao nhiêu người ghen tị với Thẩm Tinh Yểu, như thế này mà còn không tính là gia nhập hào môn, thì tính là gì?

 

 

Nhưng người trong giới giải trí lại nghĩ không hoàn toàn giống với fan. Ai lăn lộn trong giới giải trí mà không phải là “nhân tinh”?

Dường như họ từng nghe các tiền bối trong giới gọi Tinh Yểu là Yểu

Yểu, mà nếu không nhầm, tên ở nhà của trưởng nữ nhà họ Thẩm-Tô hình như cũng là Yểu Yểu. Họ lờ mờ như đã chạm tới điều gì đó, nhưng lại không dám chắc chắn. Nhưng dù nói thế nào, trong số các tiểu hoa

đán thế hệ mới hiện nay, người không thể đắc tội nhất là Tinh Yểu, chỉ cần hiểu rõ điểm này là đủ rồi.

 

 

Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất đến Los Angeles vào tháng Ba sau Tết.

 

Thẩm Vi Thanh nhìn thấy hai người, cả người kích động phát điên. Dù

vẻ ngoài có chững chạc đến mấy, nhưng xét cho cùng cậu cũng chỉ là một thiếu niên ngoài hai mươi, khi nhìn thấy người thân nhất, sự quyến luyến và dựa dẫm đó là bản năng trời sinh.

 

 

Xem ra việc quay phim thật sự rất vất vả. Khi Thẩm Tinh Yểu nhìn thấy cậu, phản ứng đầu tiên chính là gầy, cậu vốn đã gầy, ở Los Angeles mấy tháng này lại càng gầy hơn.

 

Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất ở lại Los Angeles một tuần. Trong

một tuần này, Ngụy Kính Nhất đã hoàn mỹ diễn giải cái gì gọi là anh rể tốt nhất, một ngày ba bữa cơm đều được anh chuẩn bị chu đáo cho Thẩm Vi Thanh, toàn là những món cậu thích ăn. Vì ở nước ngoài, hai người

cũng không quá cố tình che giấu, cho nên cả đoàn phim đều biết, hai người này là người nhà của thầy Thẩm. Nghe nói là chị gái và anh rể đến. Danh tiếng của Thẩm Tinh Yểu hiện giờ cũng rất cao, ngay cả ở

nước ngoài cũng có không ít người biết đến cô. Các diễn viên người Mỹ trong đoàn phim sau khi biết Thẩm Tinh Yểu là chị gái ruột của Mr.

Shen (Thẩm Vi Thanh), ai nấy lộ vẻ mặt OMG, Mr. Shen lại là em trai

ruột của Tinh Yểu ư? Điều này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!

 

Mà cùng đoàn phim với Thẩm Vi Thanh còn có một diễn viên Trung Quốc khác, Hạ Lân.

 

 

Hạ Lân thì mặt mày lộ rõ vẻ “vãi chưởng”!

 

Cậu ta hỏi Thẩm Vi Thanh, liệu cậu ta có phải là người đầu tiên trong showbiz nội biết mối quan hệ thật sự của hai người họ không. Rất đáng

tiếc, không phải, vì còn có Đoạn Thính Nhạc và những người khác. Hạ Lân tưởng tượng đến cảnh hai nhà fan ở trong nước xé nhau, nghĩ thôi cũng thấy buồn cười. Nếu fan của Thẩm Vi Thanh biết người mà họ xé bấy lâu nay lại là chị gái ruột của idol nhà mình, cảnh tượng đó nghĩ thôi

cũng thấy quá thú vị, cậu ta cũng có chút không thể chờ đợi được.

 

Thẩm Vi Thanh thấy vẻ mặt hóng chuyện đầy bí hiểm của cậu ta, cạn lời.

 

Bữa trưa và bữa tối Ngụy Kính Nhất làm cho Thẩm Vi Thanh đã bị mấy diễn viên chính trong đoàn phim chia nhau mỗi người một ít. Sau khi ăn

đồ ăn Trung Quốc, họ mới hiểu vì sao Mr. Shen và Mr. He (Hạ Lân) lại không ăn quen cơm của đoàn phim, luôn miệng đòi ăn đồ ăn Trung Quốc! Họ mới ăn một lát mà hình như cũng mê đồ ăn Trung Quốc rồi! Cầu xin anh rể của Mr. Shen lúc mang đồ ăn cho Mr. Shen thì cũng

mang cho họ một chút!

 

Thẩm Vi Thanh không chỉ bảo vệ chị gái, mà còn bảo vệ cả anh rể! Đoàn phim của họ nhiều người như vậy đều muốn ăn đồ ăn Trung Quốc do

anh rể cậu làm, lấy đâu ra mà ăn cho xuể! Lại nói, anh rể cậu vốn dĩ chỉ nấu cơm cho chị cậu, có thể làm cho cậu ăn cũng là nể mặt chị cậu rồi, còn muốn bắt anh ấy nấu miễn phí cho cả đoàn phim sao? Quả thực là

suy nghĩ kỳ lạ. Dù sao thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tiện tay làm thêm cho họ một chút, nhiều hơn nữa thì không có. Đương nhiên, phần làm thêm đó vào miệng đạo diễn hay vào miệng họ, thì cậu không thể kiểm soát được.

 

 

Mà Hạ Lân thì thắng ở chỗ cùng Thẩm Vi Thanh đến từ một quê mẹ, “viên đạn bọc đường” bằng tiếng Trung quả thực hiệu quả hơn tiếng Anh nhiều, thế là cũng ké được!

 

 

Ở lại một tuần, mặc dù Thẩm Vi Thanh và mọi người quyến luyến không rời, Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất cũng phải về nước. Chưa nói đến việc Thẩm Tinh Yểu còn có lịch trình phía sau, Ngụy Kính Nhất có

thể gác lại công việc trong nước để qua đây cải thiện bữa ăn cho cậu một tuần cũng đã là rất cố gắng rồi.

 

Trước khi đi, Thẩm Tinh Yểu còn nói với cậu: “Ông cố có viết chữ cho em đó, đợi em về nước rồi qua nhà anh chị lấy.”

 

 

Mắt Thẩm Vi Thanh sáng lên: “Vâng vâng! em thấy trong nhóm chat rồi! ông cố vẫn còn nhớ đến em!”

 

“Đương nhiên rồi, đợi em về nước chúng ta sẽ đón gió tẩy trần cho em. Ông cố còn nói muốn chụp một tấm ảnh gia đình nữa đó, năm nay không có em, thật đáng tiếc.”

 

 

Lời nói của Thẩm Tinh Yểu trong nháy mắt đã khơi dậy nỗi nhớ nhà của Thẩm Vi Thanh, hốc mắt cậu hơi đỏ lên.

 

Ngụy Kính Nhất xoa đầu cậu: “Đã gần 21 tuổi rồi, còn khóc nhè?”

 

 

Thẩm Vi Thanh sụt sịt mũi, quay đầu đi: “Ai nói em khóc.”

 

 

Người ta thường nói ngày mai và chuyện bất trắc, không ai biết cái nào sẽ đến trước.

 

Nửa đêm, Ngụy Kính Nhất nhận được điện thoại của bà Thẩm. Thẩm Tinh Yểu cũng bị đánh thức, mở đôi mắt còn ngái ngủ, không chú ý đến sắc mặt đột nhiên thay đổi của Ngụy Kính Nhất, nhỏ giọng hỏi anh: “Trễ

thế này, ai gọi vậy anh?”

 

Ngụy Kính Nhất từ từ buông điện thoại xuống, nhìn Thẩm Tinh Yểu, giọng nói mang theo vài phần run rẩy: “Yểu Yểu, ông cố, ông cố sắp

không qua khỏi rồi.”

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức ngây người, khoảng nửa phút sau, nước mắt như những hạt châu đứt dây trào ra, khiến Ngụy Kính Nhất hoảng sợ.

 

 

Hai người vội vàng chạy đến bệnh viện, trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt đã đứng rất nhiều người: ông bà, ba mẹ, các chú các bác, và cả mấy người anh trai. Thẩm Tinh Yểu nhìn tấm biển “Bệnh nặng” trên cửa

 

phòng bệnh, trong phút chốc trời đất như quay cuồng dữ dội. Cô không ngờ, nỗi lo sợ của mình trong những ngày Tết lại trở thành sự thật.

 

 

Ông bà ngoại và mọi người vô cùng tiều tụy, hiển nhiên đã khóc.

 

Giọng Thẩm Vọng Tân hơi khàn: “Yểu Yểu, lại đây, vào thăm ông cố con đi?”

 

 

Thẩm Tinh Yểu đứng tại chỗ, cảm thấy lòng bàn chân như mọc rễ, khiến cô không thể động đậy. Cô sợ hãi, cô sợ hãi phải nhìn thấy dáng vẻ ông cố nằm trên giường bệnh, dường như chỉ cần cô không nhìn thấy hình ảnh đó, ông cố vẫn sẽ là dáng vẻ ngồi trong thư phòng viết chữ cho cô.

 

 

Ngụy Kính Nhất nắm lấy bờ vai run rẩy của cô, giọng nói dịu dàng hết mức: “Yểu Yểu, anh vào cùng em, được không?”

 

Thẩm Tinh Yểu hai mắt đẫm lệ mờ mịt, gần như không nhìn thấy đường dưới chân, được Ngụy Kính Nhất dìu vào phòng bệnh.

 

Người trên giường bệnh gầy lắm, gầy đến mức như chỉ còn lại da bọc xương, đắp chăn mà gần như không thấy hình dáng đâu. Trên đầu đeo

máy trợ thở oxy, máy theo dõi sinh hiệu bên cạnh kêu “tít” “tít” “tít” từng tiếng. Cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở đó khiến Thẩm Tinh Yểu nhiều năm sau cũng không thể nào quên.

 

Ông cố Tào vẫn còn chút ý thức, mơ hồ nhìn thấy một bóng người tiến

vào, tiếng nức nở quen thuộc khiến ông nhận ra là ai, giọng nói yếu ớt vô lực: “Là… Yểu Yểu phải không…”

 

Thẩm Tinh Yểu khóc nức nở quỳ xuống bên giường bệnh ông, hai tay

nắm chặt lấy bàn tay gầy trơ xương của ông, nghẹn ngào gần như không nói nên lời: “Ông… ông cố, là con, con là Yểu Yểu đây.”

 

Ông cố Tào nặng nề hít thở: “Yểu Yểu của ông… ông còn lo không đợi được con đến…”

 

Thẩm Tinh Yểu lắc đầu: “Không đâu,ông sẽ không sao đâu… Bệnh viện này không tốt… Chúng ta đổi bệnh viện khác…” Thẩm Tinh Yểu nói năng đứt quãng, nghẹn ngào, đến cuối cùng cô thậm chí không biết mình

đang nói gì nữa, cô cũng không biết mình rốt cuộc là đang an ủi ông hay là đang an ủi chính mình.

 

“Đừng khóc… Không có gì đáng khóc cả, ông sống đến từng này tuổi,

đã là lời lắm rồi.” Ông cố gắng gượng nói tiếp: “Đời này ông không còn gì hối tiếc nữa, con cháu hiếu thuận, cháu rể cũng hiếu thuận, lại được tận mắt nhìn thấy con có một nơi chốn tốt, ông đã mãn nguyện lắm rồi.

Con người sống một đời, đều phải ra đi cả…” “Con không muốn ông rời xa con…”

Từ khi hiểu chuyện, Thẩm Tinh Yểu chưa từng khóc thành như vậy. Đây là lần đầu tiên trong đời cô trải qua sinh ly tử biệt, nỗi đau đớn rõ ràng

này không giống như khi đóng phim, nó như kim châm vào đáy lòng, không cách nào trốn tránh, chỉ có thể chịu đựng.

 

Ông muốn đưa tay vu,ốt v.e đỉnh đầu Thẩm Tinh Yểu.

 

 

Thẩm Tinh Yểu ngoan ngoãn cúi đầu xuống để ông vu,ốt v.e.

 

“Nếu có thể, ông cũng không muốn rời đi… Nhưng đây là điều không thể kiểm soát, phải không con?”

 

 

“Ông, không phải ông nói phải đợi Thanh Thanh về sao… ông nói phải đón gió tẩy trần cho em ấy… ông nói muốn chụp ảnh cả nhà sum vầy…”

 

Ánh mắt vẩn đục của ông có chút tan rã: “Phải rồi, Thanh Thanh của ông, còn chưa được nhìn thấy nó…”

 

“Đã gọi điện thoại rồi, ông cố gắng thêm chút nữa… ngày mai là Thanh Thanh về rồi.” Thẩm Tinh Yểu nói ngày mai là nói dối, cho đến bây giờ,

điện thoại của Thẩm Vi Thanh vẫn chưa gọi được, cậu vẫn không hề hay biết chuyện ở trong nước.

 

“Gắng thêm chút nữa…”

 

 

“…Ông.”

 

Cuối cùng, điện thoại của Thẩm Vi Thanh cũng gọi được, nhưng ông cố vẫn không đợi được. Đừng nói là nhìn mặt lần cuối, ngay cả một câu nói, một âm thanh cuối cùng của đứa cháu cố nhỏ cũng không nghe

được.

 

Thẩm Vi Thanh ở đầu dây bên kia biết tin ông cố mất, sững người vài giây, sau đó từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc vật vã, tê tâm liệt

phế của một thiếu niên.

Bình Luận (0)
Comment