Thẩm Tinh Yểu vừa kết thúc sự kiện của nhãn hàng Tri Lan, một thương hiệu thời trang mà cô mới công bố đại ngôn lần trước. Người còn chưa
kịp vào phòng hóa trang, Lưu Dữu đã đưa chiếc điện thoại đang rung tới, nhỏ giọng nói: “Điện thoại của anh Phùng.”
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói kích động của Phùng Đào lập tức từ đầu dây bên kia truyền đến: “Tinh Yểu! Tinh Yểu! Đề cử giải Hoa
Thịnh công bố rồi! Em được đề cử rồi!!” Cũng không trách Phùng Đào lại kích động như vậy, dù sao đó cũng là giải Hoa Thịnh cực kỳ danh giá!
Bộ phim “hắc mã” của kỳ nghỉ hè, 《Hai Mươi》, đã chính thức kết
thúc vào giữa tháng chín, có thể nói là từ khi phát sóng đến khi kết thúc đều rực rỡ một đường. Tổ đạo diễn của 《Hai Mươi》 từ sớm đã chuẩn
bị để tranh giải Hoa Thịnh năm nay. Sau khi gửi hồ sơ, hôm nay danh sách đề cử chính thức được công bố, và tên của Thẩm Tinh Yểu hiên
ngang nằm trong đó!
Thẩm Tinh Yểu nghe vậy cũng ngẩn người vài giây. Chuyện đạo diễn chuẩn bị tranh giải Hoa Thịnh cô cũng biết, nhưng lúc gửi hồ sơ, cô cũng
từng bày tỏ rằng năm nay có không ít tác phẩm ưu tú khác cùng cạnh tranh đề cử, có thể vào được danh sách hay không vẫn là một ẩn số. Cho nên Thẩm Tinh Yểu nói thật cũng không ôm quá nhiều hy vọng, dù sao
chí hướng của cô cũng không ở giới giải trí, dù không được đề cử, cô cũng sẽ không quá buồn bã. Nhưng được đề cử, vẫn là một chuyện vui!
Lưu Dữu thấy Thẩm Tinh Yểu nửa ngày không phản ứng, hỏi một tiếng: “Anh Phùng nói gì vậy?”
Lưu Dữu vừa hỏi xong, Đường Hân bên cạnh bỗng nhiên kêu lên, một tay nắm lấy cánh tay Lưu Dữu: “Chị Dữu! Chị Dữu! Danh sách đề cử giải Hoa Thịnh ra rồi! Tinh Yểu được đề cử!”
Thế là Lưu Dữu cũng ngây người.
Nhân viên công tác xung quanh cũng chú ý tới tình hình bên này, sau khi
nghe Đường Hân nói, trên mặt đầu tiên là lộ vẻ không thể tin nổi, sau đó là kinh ngạc vui mừng, rồi lập tức rối rít chúc mừng Thẩm Tinh Yểu, chúc mừng 《Hai Mươi》. Thẩm Tinh Yểu còn đang nói chuyện với Phùng Đào, Lưu Dữu và Đường Hân thay mặt cô cảm ơn lời chúc phúc của mọi người.
Phùng Đào lại kích động nói chuyện với Thẩm Tinh Yểu một lúc lâu nữa
mới lưu luyến cúp điện thoại. Bây giờ đã được đề cử, công việc của anh ta lại bận rộn hơn, nhưng sự bận rộn như vậy anh ta lại thích! Chỉ mong có thêm vài lần bận rộn như thế này nữa! Dù có bận đến mức không có kỳ nghỉ đông anh ta cũng cam tâm tình nguyện!
Sau khi danh sách đề cử giải Hoa Thịnh được công bố, các cư dân mạng cũng rất nhanh biết được những người được chọn, trên mạng tức khắc nổi lên những cuộc thảo luận sôi nổi.
—— A a a a a a a Yểu Yểu được đề cử giải Hoa Thịnh!!
—— Trời ơi!!! Bây giờ tôi đang phấn khích đến không thở nổi!
—— Tôi khóc rồi! Thật sự quá không dễ dàng!
—— Yểu Yểu thật sự quá ưu tú!! Không hổ là idol của tôi!
—— Chỉ là đề cử thôi mà, cuối cùng có giành được cúp hay không còn chưa biết, fan không khỏi tâng bốc quá rồi đấy?
—— Lầu trên có cái đồ nhà quê! Phiền bạn tìm hiểu một chút về giải Hoa Thịnh OK? Bạn có biết giải thưởng này có giá trị và uy tín đến mức
nào không? Hơn nữa, dù có lùi một vạn bước mà nói, dù không đoạt giải, được đề cử cũng đã rất lợi hại rồi, hiểu chưa?
—— Câu này nói không sai, hơn nữa Thẩm Tinh Yểu còn trẻ thế, tương lai còn dài!
—— Cũng không phải ai cũng có thể được đề cử đâu, có bản lĩnh hạ thấp idol người ta, xin hỏi idol nhà bạn có được đề cử không?
—— Không thèm chấp với mấy đứa ghen ăn tức ở!
Ngoài việc Thẩm Tinh Yểu được đề cử gây xôn xao dư luận, còn có một điều đáng nói nữa là, Thẩm Vi Thanh cũng được đề cử giải Nam diễn
viên chính xuất sắc nhất của Hoa Thịnh. Khác với yếu tố không chắc chắn của Thẩm Tinh Yểu, việc Thẩm Vi Thanh giành được cúp Hoa Thịnh có thể nói là đã chắc như đinh đóng cột. Phàm là giải thưởng mà
Thẩm Vi Thanh được đề cử, thì chưa có giải nào cậu không giành được!
Hai chị em Thẩm Tinh Yểu và Thẩm Vi Thanh cùng lúc được đề cử giải Hoa Thịnh, đây có thể nói là một sự kiện lớn trong giới giải trí, không
biết bao nhiêu người đang dõi theo họ!
Tại sao chị em nhà người ta lại ưu tú đến vậy!!!
Sau khi các “thân phận” của Thẩm Tinh Yểu lần lượt bị bóc trần, trong giới giải trí, cô là nữ nghệ sĩ có thể đối đầu với các nam đỉnh lưu đang
nổi, tài nguyên hàng đầu. Trong giới thiết kế, cô là nhà thiết kế nổi tiếng Yoyo, đệ tử chân truyền của tiền bối thiết kế Sầm, một trong những người sáng lập Tinh Thần. Mà bản thân cô, là “tinh nhị đại” (con nhà
sao), “thương tam đại” (thế hệ thứ ba trong gia đình kinh doanh), cha mẹ là ảnh đế ảnh hậu, thị đế thị hậu đạt giải thưởng lớn, em trai ruột là đỉnh lưu của thời đại, ảnh đế trẻ tuổi nhất trong nước, anh trai ruột và chồng
còn là những “cá mập” trong giới kinh doanh. Với từng đó thứ, ai còn dám chế nhạo??
Thẩm Tinh Yểu rất muốn chia sẻ tin tốt này với Ngụy Kính Nhất ngay
lập tức, nhưng khi cầm điện thoại lên, cô mới nhớ ra, anh đang đi công tác ở Mỹ, có sự chênh lệch múi giờ. Bên cô là ban ngày, thì đầu kia của Ngụy Kính Nhất là đêm khuya. Vì thế nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định đợi anh về rồi tự mình nói với anh.
Bữa tối là ăn cùng các nhân viên trong ekip. Cô được đề cử giải Hoa Thịnh cũng cùng ekip ăn mừng. Ăn tối xong với ekip đã hơn mười một giờ, rửa mặt xong, Thẩm Tinh Yểu đã buồn ngủ rũ rượi, sấy qua loa tóc,
dưỡng da một chút, rồi leo lên giường chui vào chăn ngủ thiếp đi.
Rạng sáng, cửa chính truyền đến một tràng tiếng “tít tít tít” của bàn phím mật mã.
Ngụy Kính Nhất xách hành lý vào đặt ở huyền quan, liếc nhìn về phía lầu hai, sau đó đi về phía phòng tắm ở lầu một. Khoảng mười mấy phút sau, anh mặc áo ngủ bước ra, hành lý cũng chưa dọn dẹp, lên lầu rồi tắt đèn cầu thang, vào phòng ngủ.
Rèm cửa phòng ngủ không kéo, qua ánh sáng mờ ảo, có thể thấy trên giường hơi nhô lên.
Ngụy Kính Nhất vén chăn lên giường, ập vào mặt là mùi hương quen
thuộc. Anh cẩn thận kéo người vào lòng anh, cảm nhận được sức nặng và hơi ấm trong vòng tay, lúc này mới có chút cảm giác chân thật. Trời mới biết một tuần anh bị công việc giữ chân ở Mỹ, anh đã nhớ cô đến
nhường nào.
Thẩm Tinh Yểu đang ngủ say sưa, người nóng hôi hổi, đột nhiên bị kéo vào một vòng tay hơi lạnh, cô rụt người lại, mơ màng có chút tỉnh táo. Tuy hơi thở quen thuộc, nhưng giọng nói lí nhí vẫn mang theo chút
không chắc chắn: “Ngụy Kính Nhất?”
Ngụy Kính Nhất hôn lên thái dương cô: “Là anh, đánh thức em à?”
Thẩm Tinh Yểu không rõ ràng mà “ừ” một tiếng, sau đó im lặng vài
giây, rồi lại qua vài giây nữa, cô bỗng nhiên xoay người lại trong lòng Ngụy Kính Nhất, bàn tay ấm áp áp lên má anh, giọng nói nghe đã tỉnh táo hơn rất nhiều: “Ngụy Kính Nhất? Anh về rồi? Em không phải đang
nằm mơ chứ?”
Ngụy Kính Nhất bật cười, đưa tay giữ lấy gáy cô, rồi hôn lên, cuối cùng cắn nhẹ lên đôi môi m.ềm m.ại đó một cái. Cảm giác đau thoáng qua làm Thẩm Tinh Yểu hiểu đây không phải mơ, Ngụy Kính Nhất thật sự đã về
rồi. Thế là cô lại không nhịn được mà nhào tới vừa hôn vừa gặm.
Ngụy Kính Nhất bị sự nhiệt tình của cô nháy mắt làm bùng lửa, anh giữ chặt lấy vòng eo thon thả tinh tế đó, đè người xuống dưới thân mình,
giọng nói khàn khàn: “Nghịch ngợm như vậy? Lát nữa còn muốn ngủ không?”
Dưới ánh sáng mờ ảo, Thẩm Tinh Yểu nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy kia: “Không.”
Ngụy Kính Nhất nháy mắt khàn giọng, lập tức lao vào cuồng nhiệt, nghỉ ngơi cái gì cũng mặc kệ đi! Anh bây giờ chỉ muốn chiếm hữu, làm cô rên
rỉ, làm cô thổn thức…
…
Nửa đêm sau đó hai người quả nhiên không ngủ được, quậy đến tận khi bên ngoài trời hửng sáng.
Khi kết thúc, ôm nhau bình ổn lại hơi thở, Thẩm Tinh Yểu đã ngủ thiếp đi trong lòng anh. Ngụy Kính Nhất hôn lên đôi môi đỏ mọng nóng bỏng của cô, người đầy dấu vết, dùng chăn lông quấn người lại rồi ôm vào
phòng tắm rửa mặt. Cứ như vậy mà người cũng chưa tỉnh.
Ngụy Kính Nhất mặc cho cô chiếc áo ngủ thoải mái, đặt người vào trong chăn, rồi đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại cho Phùng Đào.
Hôm nay trời vừa tờ mờ sáng, Phùng Đào đã bị điện thoại đánh thức. Vừa định nổi cáu, chợt nhìn thấy tên người gọi đến, tức thì bao nhiêu
cơn tức đều tan biến. Điện thoại của Ngụy Kính Nhất gọi đến cũng không có việc gì to tát, chỉ tóm gọn trong hai chữ: xin nghỉ.
Ngụy Kính Nhất nói muốn xin nghỉ cho Thẩm Tinh Yểu, Phùng Đào có thể từ chối sao? tất nhiên là không thể!
Thẩm Tinh Yểu ngủ một giấc này lại ngủ rất say, lúc tỉnh dậy đang ở trong lòng Ngụy Kính Nhất, ánh mặt trời đã lên cao. Bỗng nhiên nghĩ
đến điều gì đó, cô lập tức bật ngồi dậy: “Xong rồi xong rồi, em bị muộn rồi!”
Cú bật người như diều hâu của cô cũng làm Ngụy Kính Nhất tỉnh giấc.
Anh thấy bộ dạng hoang mang rối loạn, vội vàng của cô, đưa tay kéo eo cô, ôm người xuống, nhét vào lòng mình: “Không sao, không muộn, anh đã xin nghỉ cho em rồi.”
Đầu óc Thẩm Tinh Yểu ngơ ngác vài giây, sau đó: “Anh về khi nào thế??”
Ngụy Kính Nhất: “…”
Anh hơi mang tính uy h**p mà véo eo cô một cái: “Em nói xem? Chuyện tối qua quên hết rồi à?”
Thẩm Tinh Yểu lúc này cũng phản ứng lại, nếu nói vài giây trước đầu óc còn trống rỗng, thì lúc này đã ngập tràn “màu sắc”. Tai cô nháy mắt đỏ
bừng, vùi mặt vào ngực Ngụy Kính Nhất, nhỏ giọng nói: “Không có không có, chẳng phải là ngủ đến ngốc rồi sao?”
Nói như vậy, cô thậm chí còn cảm thấy như cô cảm nhận được dư âm của những cơn rùng mình trong cơ thể.
Ngụy Kính Nhất cười ôm chặt người hơn: “Còn muốn ngủ thêm một lát nữa không?”
Dù sao cũng đã xin nghỉ rồi, không ngủ thì phí, thế là cô “ừ” một tiếng, tiếp tục ngủ.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, đã là chạng vạng, ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, trong phòng ngủ chỉ có một mình cô.
Thẩm Tinh Yểu trở mình dậy, lảo đảo vào phòng tắm rửa mặt. Rửa mặt xong đi ra, cô thấy cửa phòng ngủ mở ra, Ngụy Kính Nhất bưng cháo
nóng tiến vào: “Tỉnh rồi à? Nấu cháo gà cho em lót dạ.”
Thẩm Tinh Yểu đã đói đến mức bụng dính vào lưng, ngồi trên sofa ung dung thoải mái nhận lấy sự chăm sóc của Ngụy Kính Nhất. Ăn được một
nửa, cô mới nhớ ra chuyện vui cô được đề cử giải Hoa Thịnh còn chưa nói với anh.
“Em được đề cử giải Hoa Thịnh rồi.”
Ngụy Kính Nhất lại múc một thìa cháo nóng đến miệng cô: “Anh biết rồi.”
Thẩm Tinh Yểu: “Anh biết từ khi nào?”
“Từ tối qua.”
“Sao anh biết được?” Cô thắc mắc.
Ngụy Kính Nhất cười: “Internet rất phát triển mà.”
Thẩm Tinh Yểu lúc này mới ý thức được, danh sách đề cử giải Hoa
Thịnh là công khai, nếu anh chú ý đến, sẽ biết thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng cô ngọt ngào.
Ngụy Kính Nhất bỗng nhiên cúi xuống hôn lên trán cô: “Em rất tuyệt, anh tự hào về em.”
Thẩm Tinh Yểu có chút ngượng ngùng: “Chỉ là đề cử thôi, còn chưa giành được giải đâu.”
“Dù chỉ là đề cử, em cũng là niềm tự hào của anh.”
Thẩm Tinh Yểu lập tức cười đến mắt cong thành trăng non, đưa tay ôm lấy cổ Ngụy Kính Nhất, ghé môi lên, hôn mạnh một cái. Trên đôi môi m.ềm m.ại còn vương lại chút cháo gà. Hôn xong, Thẩm Tinh Yểu mới ý
thức được, định đưa tay lau cho anh, lại bị anh nắm lấy cổ tay. Bát cháo nóng anh còn chưa ăn xong bị đặt sang một bên, anh nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn đó, ấn người xuống rồi hôn lên.
Trong miệng Thẩm Tinh Yểu còn có hương vị cháo gà, toàn bộ bị anh
mạnh mẽ cuốn đi. Chiếc lưỡi hơi thô ráp của anh quấn lấy cô, trêu đùa, hai người nhất thời hôn nhau khó dứt. Khi tách ra, môi Thẩm Tinh Yểu bị anh day nghiến, m.út lấy đến mức trở nên đỏ mọng quyến rũ lạ
thường, đôi mắt xinh đẹp phủ một lớp sương thu mỏng manh, tựa sương mai ẩm ướt.
Hơi thở Ngụy Kính Nhất cứng lại, lập tức muốn hôn lên lần nữa.
Bụng Thẩm Tinh Yểu chợt vang lên tiếng “ọc ọc”, hai người nhìn nhau, bật cười.
Ngụy Kính Nhất bưng lại bát cháo, cảm giác cháo nóng trong bát đã nguội, bèn nói: “Không ăn cái này nữa, xuống lầu đi, lát nữa ăn cơm.”
Thẩm Tinh Yểu “ừ” một tiếng, đứng dậy. “Mang dép lê vào.”
“Vâng.”
Lúc ăn cơm, Thẩm Tinh Yểu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt mở to: “Ngụy Kính Nhất, anh mau xem, bên ngoài có phải tuyết rơi không?”
Ngụy Kính Nhất nghe tiếng nhìn qua, qua cửa sổ sát đất, mơ hồ có thể nhìn thấy những bông tuyết trắng nhỏ đang rơi xuống.
Thẩm Tinh Yểu canh còn chưa uống xong, đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất, ghé sát vào cửa sổ, càng rõ ràng hơn nhìn thấy những bông tuyết
đang bay lượn. Ngụy Kính Nhất cũng đi theo lại, Thẩm Tinh Yểu xoay người níu lấy anh: “Thật sự tuyết rơi rồi này, năm nay tuyết rơi sớm thật.”
Lúc này là giữa cuối tháng mười một, so với những năm trước, đúng là sớm hơn một chút.
Ngụy Kính Nhất ôm người từ phía sau, bao trọn trong lòng.
Thẩm Tinh Yểu: “Nếu tuyết rơi lớn hơn một chút, là có thể đi chơi ném tuyết rồi.”
Ngụy Kính Nhất cười: “Nếu em thích, anh sẽ đi cùng em.”
Thẩm Tinh Yểu thỏa mãn vô cùng: “Vậy nói rồi nhé, đừng đến lúc đó lại
đổi ý.” Anh đã từng đổi ý rồi, vì năm ngoái cô đi chơi ném tuyết về bị cảm, sau đó đến tuyết anh cũng không cho cô chạm vào.
“Không đổi ý, nhưng em phải nghe lời anh, không mặc đủ ấm thì không cho ra cửa.”
Thẩm Tinh Yểu: “…” Mặc quá dày thực sự ảnh hưởng đến khả năng “tác chiến” của cô, nhưng cô lại không thể không đồng ý, thế là chỉ có thể
đồng ý: “Được rồi, mặc dày thì mặc dày.”
Bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn, gió bắc gào thét phát ra tiếng u u, mà trong nhà bật điều hòa, tràn ngập hơi ấm áp áp. Chủ nhân sau khi ăn xong thì cuộn mình trên sofa, trên người đắp chiếc chăn lông dày, vừa
xem phim vừa nhỏ giọng nói chuyện.