Giữa trưa đoàn phim mới phát cơm, Đoạn Thính Nhạc không có khẩu vị gì, ăn một lát thì ôm điện thoại dùng nick phụ lướt Weibo, bất thình lình nhìn thấy tên Vưu Triều Văn trên bảng hot search. Cô theo bản năng
click vào xem, lúc này mới biết, hôm nay anh quay MV ở Thượng Hải, trên Weibo chính là ảnh chụp trộm anh ở sân bay, ăn mặc kín mít, áo khoác đen, khẩu trang đen, khuôn mặt bị che hơn phân nửa, đôi mắt lộ ra
ngoài thâm thúy lạnh lùng sắc bén.
Trong video, fan trên tay không phải điện thoại di động thì cũng là máy ảnh ống kính lớn, nhìn qua có vẻ ồn ào chen chúc, nhưng trước sau không hề vượt qua vạch an toàn, giống như có một rào cản vô hình vậy.
Đoạn Thính Nhạc không khỏi “chậc chậc” hai tiếng, thân là một ca sĩ chỉ chuyên tâm sáng tác, lưu lượng của anh có thể so sánh với diễn viên hạng A. Nhưng cũng đúng thôi, với khuôn mặt này của anh, nếu lấn sân
sang giới diễn viên để phát triển, không biết sẽ tạo ra bao nhiêu đối thủ cạnh tranh.
“Chị đang xem gì đó?” Giọng Quả Quả từ một bên truyền tới.
Đoạn Thính Nhạc theo bản năng hơi úp điện thoại xuống, cô cười với Quả Quả một cái, lảng sang chuyện khác, “Em về rồi à, cà phê cà phê.”
Quả Quả vừa rồi cũng chỉ là tiện miệng hỏi, thấy vẻ mặt cô nóng lòng
đòi cà phê, rất nhanh đưa ly cà phê trong tay cho cô, đồng thời cũng nhìn thấy hộp cơm gần như chưa động đũa của cô, không khỏi nhíu mày, “Sao chị còn chưa ăn cơm?”
Đoạn Thính Nhạc tự mình cắm ống hút vào, lúc này mới nói: “Chị không muốn ăn.”
“Sao vậy? chị giảm cân à?”
“Không phải, chỉ là không có khẩu vị.”
“Vậy chị có muốn gọi cơm hộp khác không?” Bởi vì Đoạn Thính Nhạc có thể chất ăn không mập, cho nên cô cũng không cần giám sát chế độ ăn uống của Đoạn Thính Nhạc.
Đoạn Thính Nhạc lắc đầu, “Không gọi, sáng ăn hơi no rồi.”
Thấy cô như vậy, Quả Quả cũng không quản nữa, “Vậy em dọn dẹp nhé.”
“Ờ, được.”
Sau khi nghỉ trưa, Đoạn Thính Nhạc bắt đầu quay phim. Quả Quả ôm áo khoác đứng ngoài máy quay chờ cô. Bỗng nhiên cảm giác được điện thoại di động trong túi rung lên, là của chị cô. Cô móc điện thoại từ
trong túi ra, màn hình hiển thị cuộc gọi đến là “Vưu Triều Văn”. Thầy Vưu?
Quả Quả đang băn khoăn có nên nghe điện thoại này không, mà lúc đang do dự, điện thoại đã cúp máy. Đang lúc cô định thôi, cất điện thoại lại
vào túi thì điện thoại lại lần nữa rung lên, vẫn là anh. Lúc này cô mới nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, còn chưa đợi người đầu dây bên kia mở miệng nói chuyện, cô đã nói trước: “Alo, thầy Vưu, em là Quả Quả, chị Nhạc
hiện tại còn đang quay phim ạ.”
Vưu Triều Văn dừng một chút, mở miệng: “Được, vậy đợi cô ấy quay xong cô bảo cô ấy gọi lại cho tôi.”
Quả Quả lập tức đồng ý, “Vâng, em sẽ nói với chị ấy.” “Ừ, vậy phiền cô rồi.”
“Không phiền không phiền ạ.”
“Vâng, được rồi, vậy chào thầy Vưu.”
Sau khi cúp điện thoại, Quả Quả vẫn còn thắc mắc, chị cô từ khi nào lại thân với thầy Vưu như vậy? Nhưng đây là chuyện riêng của chị cô, cô cũng không hỏi nhiều.
Đợi Đoạn Thính Nhạc quay xong cảnh này đã là mấy tiếng đồng hồ sau. Quả Quả khoác áo choàng cho cô, lại đưa nước ấm vào tay cô. Bận rộn một hồi, lúc này mới nhớ ra chuyện điện thoại, thế là vội vàng nói: “Chị,
lúc nãy thầy Vưu có gọi cho chị, em nghe máy rồi, thầy ấy bảo chị quay xong thì gọi lại cho thầy ấy.”
“Vậy à?” Đoạn Thính Nhạc đưa ly nước ấm uống dở cho Quả Quả, lại từ trong túi lấy điện thoại ra, “Vậy chị qua kia gọi lại cuộc điện thoại.”
“Vâng.”
Đoạn Thính Nhạc cầm điện thoại đi về phía hành lang cách đó không xa, gọi lại cho Vưu Triều Văn. Điện thoại bên kia đổ chuông vài tiếng rồi kết nối.
“Alo? Anh gọi cho em lúc trưa à?”
Giọng Vưu Triều Văn truyền đến, “Ừ, lúc đó em đang quay phim.” “Đúng vậy, em mới quay xong, có chuyện gì không anh?”
“Buổi tối mấy giờ em kết thúc công việc?”
Đoạn Thính Nhạc suy nghĩ một chút, “Chắc khoảng hơn 6 giờ.” “Bên anh 6 giờ tối kết thúc, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.”
Đoạn Thính Nhạc “Ừ” một tiếng, âm cuối kéo dài, biểu thị sự nghi hoặc, cùng nhau ăn cơm? Giây tiếp theo lại nhớ ra, cũng đúng, lúc trưa cô còn lướt Weibo của anh, anh hiện tại đang ở Thượng Hải. Thế là trả lời: “Được thôi, có thể.”
“Buổi tối ăn lẩu, được chứ?”
“Đương nhiên là được!” Cô thích ăn lẩu! “Nhưng mà, bây giờ đã gần 5 giờ rồi,bọn họ còn đặt được chỗ không?” Phải biết trước thì cô đã nhờ
người đi xếp hàng rồi.
Vưu Triều Văn cười một cái, “Đặt được rồi, lúc trưa anh đã bảo trợ lý đi xếp hàng rồi.”
“Chị Nhạc!” Một giọng nam bất thình lình từ phía sau truyền đến.
Đoạn Thính Nhạc theo bản năng xoay người nhìn qua. Tô Úy vẫy tay với cô, nhắc nhở: “Sắp bắt đầu quay rồi.”
Đoạn Thính Nhạc gật đầu với cậu ta, nói với Vưu Triều Văn: “Vậy cứ quyết định thế nhé, em phải qua kia quay phim rồi.”
“Được, em đi đi.”
…
Vì lát nữa muốn đi ăn lẩu, cho nên bữa cơm hộp buổi tối Đoạn Thính Nhạc lại qua loa ăn hai miếng rồi không động đũa nữa. Nhận thấy ánh mắt không thân thiện của Quả Quả, không đợi cô ấy mắng mình, cô lập
tức nói: “ ăn ít thôi, buổi tối mời mọi người ăn lẩu.” “Ăn lẩu?”
Anh Quách vốn đang đưa cơm vào miệng cũng dừng lại.
“Ừ, ăn không?”
Anh Quách: “Anh ăn anh ăn.” Cơm đoàn phim anh ăn sắp ngán đến tận cổ rồi.
Anh Quách thu dọn hộp cơm họ không ăn hết, Quả Quả mở miệng hỏi cô, “Là cùng với thầy Vưu sao?”
Đoạn Thính Nhạc kinh ngạc nói: “Sao em biết?”
“Hôm nay chị chỉ gọi điện thoại cho anh ấy, ngoài anh ấy ra còn ai nữa?” Cô còn biết, thầy Vưu hôm nay ở Thượng Hải quay MV.
Đoạn Thính Nhạc “Ờ” một tiếng.
Đoạn Thính Nhạc kết thúc công việc muộn hơn Vưu Triều Văn một chút, nhưng khoảng cách từ chỗ họ đến quán lẩu lại gần hơn địa điểm quay
phim của Vưu Triều Văn, cho nên ba người họ vẫn đến quán lẩu trước. Sau khi đưa cho nhân viên phục vụ xem mã đặt chỗ mà Vưu Triều Văn gửi qua, nhân viên lúc này mới dẫn họ lên lầu.
Tiểu Võ căn cứ theo yêu cầu của Vưu Triều Văn đặt trước hai phòng VIP, đối diện nhau.
Bên này Vưu Triều Văn sau khi đạo diễn hô “Cắt”, buông nữ diễn viên trong lòng ra, gật đầu với cô ấy, sau đó đi ra ngoài.
Nữ diễn viên theo sau, chủ động mở miệng nói: “Thầy Vưu, buổi tối có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm không ạ?”
Vưu Triều Văn khéo léo từ chối: “Không được rồi, tôi đã có hẹn.”
Nữ diễn viên có chút thất vọng, nhưng vẫn cười nói: “Vậy được rồi.”
Sau khi Vưu Triều Văn rời đi, trợ lý của nữ diễn viên thấy cô không mấy hứng thú, thế là mở miệng an ủi: “Chị, thầy Vưu thật sự có hẹn rồi, nghe
nói trợ lý của thầy ấy buổi trưa đã được cử đi xếp hàng đặt chỗ quán lẩu rồi.”
Tiểu Võ tìm được chỗ đậu xe, đỗ xe xong, đi theo Vưu Triều Văn một cách kín đáo vào quán.
Vưu Triều Văn chỉ cho anh ta căn phòng đối diện.
Lúc Tiểu Võ đến cửa thực ra vẫn chưa biết, lát nữa anh ta rốt cuộc sẽ ăn lẩu cùng ai.
Lúc Vưu Triều Văn gõ cửa đi vào, Đoạn Thính Nhạc đang hứng thú lật xem thực đơn, thấy anh vào, cười nói: “Anh đến rồi, mau lại đây gọi
món.”
Vưu Triều Văn nhìn đôi mắt cười cong cong của cô, khóe miệng cũng nhếch lên, “Sao em không gọi trước?”
“Em đợi anh mà.” Dù sao lát nữa cũng là người ta mời khách, cô nói thế nào cũng phải đợi anh cùng gọi món mới phải.
Lời này ý cười trên khóe miệng Vưu Triều Văn càng sâu hơn.
Hai người có thể ăn cay, cho nên gọi nồi lẩu toàn cay, còn gọi không ít
món, đương nhiên cũng không thể thiếu linh hồn lẩu của Đoạn Thính Nhạc – rau mùi, đầy một đĩa lớn, tươi roi rói. Đoạn Thính Nhạc ngửi thấy mùi này đã thèm ăn rồi.
Nước chấm của Đoạn Thính Nhạc là do Vưu Triều Văn pha. Nhúng miếng sách bò đã chín vào nước chấm, một miếng cắn xuống, mắt cô lập tức sáng lên, “Nước chấm anh pha ngon thật.” Đây vẫn là lần đầu tiên cô
ăn nước chấm do chính tay anh pha. Cô cảm thấy nếu không có những chuyện trước đó, có lẽ cả đời này cô cũng không được ăn nước chấm do anh pha. Nói nữa, chỉ bốn tháng trước thôi, cô nào dám nghĩ đến việc nhờ anh pha nước chấm cho mình.
Buổi trưa và buổi tối Đoạn Thính Nhạc không ăn được mấy, lúc này bị hương vị cay nồng của lẩu k.ích th.ích, cũng thật sự đói bụng.
Vưu Triều Văn xem cô ăn ngon lành, cũng nghiêm túc đóng vai người gắp đồ ăn.
“Anh cũng ăn đi, không cần phải chăm sóc em như vậy đâu.”
“Nên làm mà.” Nói xong, còn gắp vào đĩa dầu của cô một cuộn thịt bò Mỹ.
Vì lời này, Đoạn Thính Nhạc theo bản năng ngẩng đầu. Nồi lẩu cay giữa hai người đang sôi sùng sục, cách lớp hơi nước trắng xóa mờ ảo, cũng không biết có phải ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh quá mức thâm tình. Qua vài giây, cô bất giác chột dạ cười với anh một
cái, dời tầm mắt đi, sau đó từ trong nồi gắp ra một miếng củ sen, bỏ vào đĩa dầu của anh, “Anh cũng ăn đi.”
Vưu Triều Văn liếc nhìn miếng củ sen trong đĩa dầu của mình, khóe miệng nhếch lên.
Đoạn Thính Nhạc nhìn anh ăn hết miếng củ sen cô gắp, miếng củ sen trắng, đôi môi đỏ, cô không tự giác nuốt nước bọt một cái. Nhưng cô
không ngờ, tiếng nuốt nước bọt của mình lại vang như vậy, “Ực” một tiếng. Vưu Triều Văn hiển nhiên cũng nghe thấy, trong mắt mang theo chút ý cười như không cười.
Đoạn Thính Nhạc cảm thấy mặt cô chắc chắn đang nóng bừng, lập tức bưng ly nước giải khát bên cạnh lên uống.
Sau khi ăn gần xong, lúc này Đoạn Thính Nhạc mới gửi tin nhắn WeChat cho Quả Quả và mọi người ở phòng bên cạnh. Bên Quả Quả họ
đã gọi thêm đồ ăn vài lần, cũng ăn gần xong. Thấy phòng đối diện vẫn chưa có động tĩnh gì, thế là tiện miệng nói chuyện phiếm. Nói đến, đây thực ra vẫn là lần đầu tiên hai nhóm nhỏ của họ cùng nhau ăn cơm.
Trước kia lúc họ tụ tập riêng, sau khi uống say, họ sẽ qua đón người, mọi
người cũng chỉ lễ phép chào hỏi, thực ra cũng không có quá nhiều tiếp xúc.
Sau khi nhận được tin nhắn WeChat, lần này lấy áo khoác đi ra ngoài.
Tránh đám đông, họ lần lượt lên xe bảo mẫu của mình.
Hai chiếc xe một trước một sau kín đáo vào gara ngầm của khách sạn. Sau khi Đoạn Thính Nhạc vào trước khoảng năm phút, lúc này Vưu
Triều Văn mới theo vào. Mấy người đứng ở cửa thang máy, đợi thang máy đến rồi cùng đi vào.
Vì cùng Tiểu Võ ăn một bữa lẩu, Quả Quả cảm thấy Tiểu Võ cũng không tệ, cô ấy hỏi: “Các anh ở tầng mấy vậy?”
Tiểu Võ liếc nhìn Vưu Triều Văn một cái, “Tôi tầng sáu, anh tôi tầng bảy.”
Quả Quả: “Chúng tôi cũng tầng sáu, chị tôi tầng bảy.” Tiểu Võ đưa tay ấn tầng sáu và tầng bảy.
Đoạn Thính Nhạc nói với Quả Quả: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi đi.”
Quả Quả đáp một tiếng, “Vậy được, tối nay chị nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đoạn Thính Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, “Được, chị biết rồi.”
Quả Quả và Tiểu Võ ra ở tầng sáu. Sau khi ra khỏi thang máy, Tiểu Võ còn cố ý liếc nhìn Vưu Triều Văn một cái.
Tầng bảy.
“Số phòng của anh là bao nhiêu vậy?” Đoạn Thính Nhạc hỏi anh.
“705.”
Đoạn Thính Nhạc nói: “Trùng hợp vậy, em 703.”
Đến cửa phòng 703, lúc quẹt thẻ, mặt Đoạn Thính Nhạc lộ vẻ do dự. Nói đến hiện tại, anh vẫn là bạn trai trên danh nghĩa của cô, hơn nữa còn là do chính cô đề nghị trước, buổi tối lại ăn lẩu của người ta, cứ như vậy để người ta về thẳng có phải không tốt lắm không?
Mà đang lúc cô do dự, giọng Vưu Triều Văn từ phía sau truyền đến, “Nghỉ ngơi cho tốt, anh đi trước…”
Đoạn Thính Nhạc buột miệng thốt ra, “Anh có muốn vào uống nước không?”
Gần như là miệng nhanh hơn não, nhưng nếu cô đã nói ra, đương nhiên sẽ không rút lại.
Vưu Triều Văn nhìn vào mắt cô, hiển nhiên là không ngờ cô sẽ mời anh.
Mà Đoạn Thính Nhạc thấy anh chỉ nhìn cô mà không nói gì, cô ho một tiếng, che giấu nói: “Nếu anh không muốn thì thôi.” Nói xong vào cửa
thì cô chuẩn bị đóng cửa.
Cuối cùng cửa của cô cũng đóng lại, người của Vưu Triều Văn cũng bước vào.
Ánh đèn hành lang cũng bị cánh cửa ngăn cách bên ngoài, cộng thêm cô
cũng chưa kịp bật đèn, cả căn phòng tối om. Đoạn Thính Nhạc đưa tay chuẩn bị ấn công tắc ở huyền quan, tay còn chưa kịp chạm tới, bỗng nhiên bị một đôi bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay. Cô lập tức kinh ngạc,
“Vưu…”
Lời đang nói, bỗng nhiên bị người ta nâng cằm lên, đôi môi ấm áp m.ềm m.ại của người đàn ông đón lấy.
Đoạn Thính Nhạc nhất thời tim đập loạn xạ, nửa người cứng đờ. Trong ấn tượng của cô, đây hẳn không phải là lần đầu tiên họ hôn nhau. Nhưng nói thật, hai lần trước, lúc đó cô không tỉnh táo lắm. Nói ra cũng xấu hổ,
hai lần trải nghiệm t·ình d·ục duy nhất của cô, đều là lúc cô say rượu. Mà điều làm cô cảm thấy xấu hổ hơn nữa là, cả hai lần đó là cô chủ động quyến rũ người ta. Bất thình lình bị Vưu Triều Văn đẩy vào tủ giày ở
huyền quan, sau eo bị mặt tủ giày chặn lại, tinh thần Đoạn Thính Nhạc lúc này mới được kéo trở về.
Không đợi cô phản ứng, eo lập tức bị người ta siết chặt bế lên, cô trực
tiếp ngồi lên tủ giày. Đôi môi vừa mới tách ra lại lần nữa phủ xuống, hơn nữa còn là sự quấn quýt sâu hơn lúc nãy. Môi bị ép mở ra, đầu l.ưỡi nó.ng b.ỏng của anh tiến vào, lập tức quấn lấy đầu lưỡi cô.
“Ưm…” Trong bóng tối, mắt Đoạn Thính Nhạc hơi trợn lớn, chỉ cảm
thấy da đầu tê dại. Mặc dù đã quay không ít phim, cảnh hôn cũng không ít, nhưng đó là công việc, chính cô cũng không chấp nhận hôn lưỡi, cho nên nói cho cùng dù hôn có kịch liệt đến đâu, cũng chỉ giới hạn trong
trường hợp không mở miệng.
Đầu lưỡi anh thô ráp, cuộn lấy lưỡi cô, tỉ mỉ xâm chiếm từng ngóc ngách trong khoang miệng cô. Cô trực tiếp bị hôn đến mềm nhũn cả người,
toàn thân vô lực bị anh ôm vào lòng. Dưới nụ hôn như vậy, không khí xung quanh như muốn bốc cháy, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng rực.
Môi Vưu Triều Văn cuối cùng cũng rút lui, anh vu,ốt v.e sau gáy cô, trán kề trán, hơi thở người đàn ông dồn dập. Hai người cứ như vậy ôm nhau
mười mấy giây, anh ôm cô từ trên tủ giày xuống, sờ sờ đầu cô, giọng nói khàn khàn, “Buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.”
Nói xong, anh xoay người đi mở cửa.
Mà trong vài giây đó, Đoạn Thính Nhạc bỗng nhiên đưa ra một quyết
định táo bạo. Cô không hề báo trước mà đưa tay nắm chặt cánh tay Vưu Triều Văn, sau đó đẩy người vào cánh cửa đang đóng chặt, lao vào lòng anh, ôm chặt đầu anh, rồi lại lần nữa cắn lên môi anh.