#tinh_yeu_anh_trai #tinh_yeu_nguoi_dai_dien
Ngay lúc buổi họp báo còn đang diễn ra, Thẩm Tinh Yểu đã vì câu nói này của mình mà leo lên hot search, hơn nữa nhiệt độ tăng vọt theo đường thẳng đứng.
—— Vãi chưởng vãi chưởng!! Là tôi nghe nhầm sao?? Ngầu vãi! Nữ nghệ sĩ dám nói nhất lịch sử!
—— Trời đất ơi, tính cách chị gái này tôi yêu rồi ha ha ha ha ha
—— Ngay lúc mấy chuyện bát quái của phóng viên sắp tràn ra tới nơi thì một câu “là anh ruột” đã b.óp ch.ết mấy tin đồn đó từ trong trứng nước, thật sự cười chết tôi rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha
—— Nhưng mà cô ấy nói vậy thật sự ổn không? Cứ nói thẳng là anh trai giúp giành được? Coi như đi cửa sau à?
—— Người ta chẳng phải đã nói, kịch bản là do người đại diện và anh trai giành được, cơ hội là do chính mình nắm bắt lấy, lời này khó hiểu đến vậy sao?
—— Đồng ý, với lại, trong giới giải trí tài nguyên của nghệ sĩ nào mà chẳng phải dựa vào người đại diện bắc cầu nói chuyện hoặc dựa vào quan hệ cá nhân để liên hệ, hơn nữa cũng là phóng viên hỏi trước, người ta cũng chỉ trả lời đúng sự thật thôi, nếu thật sự không có bản lĩnh, cho dù cơ hội đưa đến tận tay cũng không nắm bắt được.
Đương nhiên, dưới hot search nói gì cũng có, dù sao một ngàn người thì có một ngàn ý kiến khác nhau.
Là người đại diện của Thẩm Tinh Yểu, Phùng Đào cũng hết hồn khi nghe cô mở miệng như vậy, nhưng lời người ta nói cũng không sai, dù sao cũng còn nể tình đặt tên mình lên trước Tô tổng, dù trên thực tế ông
chẳng giúp được phần nào. Nhưng Tổng giám đốc Đường đã điều toàn bộ bộ phận quan hệ xã hội của công ty cho ông rồi, chẳng sợ gì cả.
Đồng thời bên phía phóng viên đang livestream trực tiếp bị câu “là anh ruột” của Thẩm Tinh Yểu làm cho nghẹn họng. Vừa tưởng mình vớ được tin gì lớn, kết quả anh trai ruột thịt. Đương nhiên cũng có phóng viên vẫn tiếp tục hỏi ngay sau đó: “Có thể tiện tiết lộ một chút anh trai cô là ai không?”
Thẩm Tinh Yểu: “Vậy chắc là không tiện lắm.” “Vậy người đại diện của cô là ai?”
Nói ra thì, cho đến hiện tại, người ngoài ngành vẫn chưa biết người đại diện của Thẩm Tinh Yểu rốt cuộc là ai. Nhưng trong ngành thì không có bí mật gì, một bộ phận nhỏ đồng nghiệp sau khi cô nhận được vai diễn
trong 《Phê Phán》 đã biết người đại diện của cô là Phùng Đào. Quan
hệ rộng và thủ đoạn của Phùng Đào trong giới là không thể nghi ngờ,
nhưng nói ông có thể giúp tân binh nhà mình giành được vai diễn trong phim của đạo diễn La thì vẫn khiến không ít người trong giới nghi ngờ. Bây giờ xem ra, người thật sự giúp Tinh Yểu giành được kịch bản chắc chắn là người anh trai ruột kia của cô rồi.
Vấn đề này Thẩm Tinh Yểu lại không hề giấu giếm: “Là Phùng Đào, Giám đốc Phùng.”
Giám đốc Phùng Đào của Hạo Nguyệt Entertainment?
“Tinh Yểu nói vai diễn là dựa vào chính mình giành được, có thể hiểu là Tinh Yểu rất tự tin vào sự thể hiện nhân vật của mình không?”
Câu hỏi của vị phóng viên này có chút sắc bén.
Thẩm Tinh Yểu bình tĩnh thong dong: “Tôi nghĩ vấn đề này nên để lại một chút thời gian trả lời sau. Ngày mai Phê Phán sẽ được chiếu tại các rạp lớn, hy vọng mọi người có thể ủng hộ Phê Phán của chúng tôi nhiều hơn.”
Phóng viên: “???” Tân binh lần đầu nhận phỏng vấn đây ư? Rõ ràng mấy câu trả lời sắc bén vừa rồi có thể nói là kín kẽ không một khe hở, đâu có chút dáng vẻ nào của tân binh??
Các phóng viên căn bản không thể nào đoán trước được Thẩm Tinh Yểu. Mặc kệ hỏi vấn đề gì, cô ba lần bảy lượt đều có thể trả lại, thậm chí nếu hỏi tiếp nữa, họ sẽ bị người ta dắt mũi đi mất. Thế là chủ đề về Tinh Yểu
không thể không dừng lại, một lần nữa quay trở lại chủ đề về 《Phê Phán》.
—— Tôi đột nhiên cảm nhận được khí chất của Tinh Yểu rồi, khí chất của cô ấy thật sự rất ổn định, không nhìn ra chút nào dáng vẻ lần đầu nhận phỏng vấn.
—— Đừng nói nữa, tôi cũng cảm nhận được rồi, quả thực, thái độ thong dong không hề nao núng này tôi yêu.
—— Haizz, là một Tinh Quang (fan của Tinh Yểu), lúc chị gái mở miệng, quỷ mới biết tôi đã căng thẳng đến mức nào, nhưng hiện tại xem ra, là tôi lo xa rồi.
Buổi họp báo này kéo dài gần một tiếng đồng hồ. Cuối cùng La Gia Huy dẫn theo đoàn chủ lực hoàn thành phần chụp ảnh chung cuối cùng, buổi
họp báo ra mắt phim 《Phê Phán》 hôm nay mới kết thúc viên mãn.
…
Sau khi xuống sân khấu, Đoạn Thính Nhạc lúc này mới mở miệng nói: “Cậu đúng là dám nói thật đấy, phục cậu luôn.”
“Có gì mà không dám nói, là lời thật lòng thôi mà. Tiểu Yểu nói không sai, cơ hội là do chính mình nắm bắt.” La Gia Huy vừa lúc nghe được lời này, đã nói ngay.
Tôn Phỉ cũng vỗ vỗ vai cô: “Lần đầu tiên nhận phỏng vấn, thể hiện rất tốt.”
Chu Mãn Kha: “Đúng vậy, dù sao cũng ngoài dự kiến của tôi.”
Bên cạnh còn có một vài nhân viên công tác, cũng nghe được cuộc đối thoại của họ, thầm nghĩ, xem ra quan hệ của tân binh Tinh Yểu này đúng là rất tốt, có thể khiến mấy vị đại gia trong đoàn phim đều lên tiếng bênh vực cô.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, La Gia Huy đặt nhà hàng, đoàn phim họ gồm các diễn viên tham gia họp báo cùng nhau đi ăn một bữa. Chờ tiệc tàn thì đã là 11 giờ tối. Bên ngoài không biết từ khi nào đã đổ mưa lớn, trong không khí đều phảng phất hơi ẩm ướt.
Đoạn Thính Nhạc nói với Quả Quả và những người khác: “Mọi người về trước đi, chị về cùng Yểu Yểu là được rồi.”
Lưu Dữu theo bản năng nhìn về phía Đoạn Thính Nhạc, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Thẩm Tinh Yểu nói: “Ừm, để Nhạc Nhạc đi cùng em là được.”
Ngay lúc Lưu Dữu còn đang băn khoăn có nên mở miệng hay không, Đoạn Thính Nhạc và Thẩm Tinh Yểu đã đi về phía chiếc xe van. Đoạn Thính Nhạc đi đầu kéo cửa xe ra. Ngay lúc một chân cô nàng vừa bước lên xe, bất thình lình chạm mặt người trong xe, đôi mắt nháy mắt trợn
lớn, chân vừa bước lên nhanh chóng thu về, đồng thời “Bá” một tiếng đóng sầm cửa xe lại.
Thẩm Tinh Yểu không hiểu tại sao: “Cậu sao vậy?”
Đoạn Thính Nhạc một bộ dạng hồn vía còn chưa định thần lại: “Ngụy… Ngụy Kính…” Nói lắp ba lắp bắp lại nói: “Cái đó, tớ vẫn nên để Quả Quả đưa tớ về thì hơn.” Nói xong cũng không cho Thẩm Tinh Yểu thời gian phản ứng, nhanh chóng đuổi theo Quả Quả và những người khác còn chưa đi xa.
Thẩm Tinh Yểu đã đại khái biết tại sao Đoạn Thính Nhạc lại như vậy. Nếu cô không nghe lầm, vừa rồi cô ấy hình như nói Ngụy Kính Nhất? Ngụy Kính Nhất ở trong xe van của cô? Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía Lưu Dữu. Lưu Dữu xấu hổ sờ sờ mũi, sau đó cho Thẩm Tinh Yểu một ánh mắt khẳng định, thuận tay giúp cô kéo cửa xe ra.
Thẩm Tinh Yểu chui vào trong xe, quả nhiên thấy Ngụy Kính Nhất đang ngồi bên trong. Không khó để nhìn ra dáng vẻ vừa xuống máy bay, hốc mắt còn mang theo vài phần tơ máu đỏ, có chút hương vị phong trần mệt mỏi. Chẳng trách dọa Đoạn Thính Nhạc thành như vậy.
“Sao anh lại về rồi?” Cô định ngồi xuống ghế phía trước.
“Ngồi cạnh anh này.” Ngụy Kính Nhất bất thình lình nói một câu.
Động tác ngồi xuống của Thẩm Tinh Yểu nháy mắt dừng lại, quay đầu lại nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn thỏa hiệp mà ngồi xuống bên cạnh anh. Tuy là ngồi cạnh anh, nhưng vẫn giữ lại một chút khoảng cách.
Nhưng giây tiếp theo, Ngụy Kính Nhất dịch sát lại gần cô, hoàn toàn rút ngắn chút khoảng cách đó. Hơi nóng mùa hè xuyên qua hai lớp vải mỏng truyền tới.
“Về sớm.” Anh nói.
Giọng nói trầm thấp, có chút dễ nghe, cũng có chút mệt mỏi trong đó.
Mày Thẩm Tinh Yểu thoáng nhíu chặt: “Nếu đã về sao không về nhà nghỉ ngơi cho khỏe?”
Ngụy Kính Nhất im lặng hai giây, nói: “Bởi vì anh muốn vừa về là có thể nhìn thấy em.”
Bàn tay Thẩm Tinh Yểu đặt trên đầu gối siết chặt lại.
Không đợi Thẩm Tinh Yểu trả lời, Ngụy Kính Nhất đột nhiên đưa tay qua phủ lên mu bàn tay cô. Cảm giác ấm áp khiến Thẩm Tinh Yểu theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Ngụy Kính Nhất dường như đã đoán trước được, đột nhiên dùng sức, bao bọc chặt lấy lòng bàn tay cô, thậm chí còn không biết xấu hổ mà luồn ngón tay mình vào khe hở ngón tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Thẩm Tinh Yểu nhìn về phía Ngụy Kính Nhất. Trong xe không bật đèn trần, khuôn mặt anh hòa vào ánh sáng mờ ảo, đôi mắt nhìn cô đặc biệt sâu thẳm nóng rực. Không khí không hiểu sao lại nhen nhóm lên vài phần ám muội. Cô không khỏi mở miệng: “Ngụy Kính Nhất…”
Lưu Dữu: “???” Cô ấy không nên ở trong xe, cô ấy nên ở gầm xe mới phải.
Ngụy Kính Nhất lại dịch sát gần cô hơn một chút, cánh tay kia vòng ra sau lưng cô. Có thể nói lúc này cô đã hoàn toàn bị anh ôm trọn vào lòng. Vòng tay anh rắn chắc, nóng bỏng, nhưng lại khiến Thẩm Tinh Yểu không khỏi căng cứng lưng. Ngụy Kính Nhất nhận ra sự cứng đờ của cô, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô: “Anh chỉ muốn ôm em một chút thôi.”
Dưới sự trấn an của Ngụy Kính Nhất, lúc này Thẩm Tinh Yểu mới từ từ thả lỏng trong lòng anh, lưng dựa vào ngực anh, một bàn tay vẫn bị anh nắm chặt. Cô cụp mắt xuống, tim đập rất nhanh, lại không biết nên nói gì.
Ngụy Kính Nhất chậm rãi tựa cằm lên đ.ỉnh đầu cô, giữa hơi thở đều là hương thơm từ người cô tỏa ra. Hương thơm và sự ấm áp này lúc này mới làm anh có được một chút cảm giác vững chãi và đủ đầy. Sự mệt mỏi trong khoảng thời gian này cũng như được xoa dịu và chữa lành một cách khó hiểu.