Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 35

 

Thẩm Tinh Yểu ngồi ở ghế phụ lái, đăng nhập vào Weibo. Lúc này cô mới phát hiện fan Weibo của mình đã tăng thêm mấy vạn, nghĩ chắc là do buổi họp báo hôm qua. Cô soạn một bài Weibo tuyên truyền cho

《Phê Phán》, sau khi đăng lên, lượt thích, bình luận, chia sẻ tăng vọt.

 

—— AAAAA chị yêu tới rồi!

 

—— [Hình ảnh.jpg] Khoe vé phim của tui nè!

 

—— Đã đến rạp chiếu phim rùi!

 

—— Chị ơi cố lên! Đoạn Chức* cố lên! (Tên nhân vật của STY trong phim)

 

—— Vì vai diễn đầu tiên của chị! Cố lên!

 

—— [Hình ảnh.jpg] Lấy được siêu nhiều đồ quảng bá!! Huhu! Chị đẹp xuất sắc! Tung hô nhan sắc tuyệt thế của Đoạn Chức!!

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn những bình luận về việc quảng cáo ngày càng nhiều bên dưới, vừa hay, WeChat của Đoạn Thính Nhạc gửi tới.

 

Đoạn Thính Nhạc: Yểu Yểu, cậu về Chiết Giang chưa? Thẩm Tinh Yểu trả lời: Chưa đâu.

Ngay sau đó, điện thoại của Đoạn Thính Nhạc gọi tới, Thẩm Tinh Yểu bắt máy.

 

“Vẫn đang trên đường à?”

 

“Không phải, đổi giờ rồi, chuyến bay buổi chiều.”

 

Đoạn Thính Nhạc im lặng hai giây, cẩn thận hỏi: “Hôm qua mệt lắm hả?”

 

Thẩm Tinh Yểu vừa định trả lời, bỗng cảm thấy câu này có gì đó không đúng lắm. Liên tưởng đến giọng điệu dò xét của cậu ấy, giọng cô bất giác cao lên một chút, “Cậu cả ngày cứ nghĩ linh tinh cái gì thế?” Miệng thì nói vậy, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện hôm qua, vành tai bất giác nóng bừng lên.

 

Có lẽ do giọng Thẩm Tinh Yểu đột nhiên cao lên, khiến Ngụy Kính Nhất vốn đang nghiêm túc lái xe cũng quay sang nhìn cô. Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Tinh Yểu lặng lẽ dời mắt đi, hạ giọng nói với Đoạn Thính Nhạc: “Cậu bớt suy nghĩ linh tinh giùm tớ đi”

 

Đoạn Thính Nhạc ở đầu dây bên kia lẩm bẩm một câu gì đó, nhưng tiếng nhỏ quá, Thẩm Tinh Yểu không nghe rõ, cũng không muốn dây dưa chủ đề này, mở miệng hỏi: “Cậu còn chuyện gì không? Không có gì thì tớ cúp máy đây.”

 

“Cậu thấy fan làm tuyên truyền cho cậu chưa?” Đoạn Thính Nhạc nói.

 

Thẩm Tinh Yểu nghĩ đến bình luận Weibo mình vừa xem, nói: “Thấy rồi.”

 

“Fan cậu chịu chi thật đấy, cậu không biết vụ tuyên truyền của cậu khoa trương cỡ nào đâu.”

 

Với đẳng cấp sao hạng A như Đoạn Thính Nhạc hiện giờ, mà còn khiến cô ấy cảm thấy khoa trương, thì hẳn là thật sự rất khoa trương. Quả nhiên, đầu dây bên kia Đoạn Thính Nhạc tiếp tục nói: “Trên tàu điện ngầm, trên xe buýt, màn hình LED ở trung tâm thương mại, toàn là hình ảnh tiếp sức cho cậu, đúng là hào phóng mà.”

 

Thẩm Tinh Yểu hơi nhíu mày, cô mới debut vài tháng, làm sao có fan chịu chi mạnh tay như vậy được. Nghĩ đến đây, cô nói: “Cũng không chắc, có lẽ là công ty sắp xếp thôi.”

 

Đoạn Thính Nhạc: “Hả? Có lẽ thật sự có khả năng này…” “Sắp đến nơi rồi.” Ngụy Kính Nhất mở miệng nhắc nhở.

Lời chưa nói hết của Đoạn Thính Nhạc lập tức bị chặn lại. Sau đó, giọng cô ấy mang theo vẻ không thể tin nổi: “Cậu đang ở cùng Ngụy Kính Nhất hả?”

 

Thẩm Tinh Yểu ngước mắt nhìn lướt qua Ngụy Kính Nhất, “ừ” một tiếng.

 

“Vãi chưởng! Sao vẫn còn ở cùng nhau?” Thẩm Tinh Yểu: “…”

 

“Thôi thôi, tớ không làm phiền hai người nữa, bai bai nhé.”

 

Sau khi cậu ấy nói xong, đầu dây bên kia cúp máy thẳng, tiếng tút tút tút vang lên. Thẩm Tinh Yểu bĩu môi, cất điện thoại đi, mà xe của Ngụy Kính Nhất cũng vừa lái vào gara ngầm của trung tâm thương mại, đỗ xe xong.

 

 

Ra khỏi thang máy, Ngụy Kính Nhất trực tiếp kéo tay cô đi vào trong. Cơn sốt của anh đã hạ, bàn tay tự nhiên cũng khôi phục nhiệt độ bình thường, lòng bàn tay rộng lớn, khô ráo và ấm áp. Cô bị anh nắm tay kéo

đi, trên hành lang còn dán poster tuyên truyền 《Phê Phán》của họ.

Thẩm Tinh Yểu trong mắt thoáng qua vài phần nghi hoặc, cô rõ ràng có

thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt từ mấy tầng trên dưới vọng lại, nhưng sao riêng tầng này lại vắng vẻ như vậy?

 

Mãi cho đến khi vào phòng chiếu phim, Thẩm Tinh Yểu mới phản ứng lại. Suốt đường đi không gặp trở ngại, thậm chí vé xem phim cũng không bị kiểm tra, mà phòng chiếu phim rộng lớn ngoại trừ hai người họ ra, không một bóng người. Cô lập tức hiểu ra chuyện gì.

 

“Không phải anh bao hết rạp rồi chứ? Cả tầng này luôn sao?” Ngụy Kính Nhất gật gật đầu, “Ừ.”

Thẩm Tinh Yểu: “…”

 

Vừa định mở miệng lại nghe Ngụy Kính Nhất nói tiếp: “Nếu bị người khác chụp được, sẽ ảnh hưởng không tốt đến em.”

 

Thẩm Tinh Yểu không ngờ anh sẽ nói như vậy, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp.

 

Ngụy Kính Nhất đột nhiên nắm chặt tay cô hơn, “Được rồi, chúng ta tìm chỗ ngồi trước đi.”

 

Ngụy Kính Nhất kéo cô ngồi xuống vị trí ở giữa. Vị trí này vừa đẹp, không đến mức không nhìn rõ màn hình lớn, cũng không đến mức vì ngồi quá gần mà phải ngẩng cổ suốt. Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn về phía Ngụy Kính Nhất, “Không phải bao rạp rồi sao?”

 

Ngụy Kính Nhất vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô trấn an, “Chắc là mang đồ ăn vặt đến cho chúng ta.”

 

Quả nhiên, rất nhanh một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi vào, theo sau là một cô nhân viên mặc đồng phục rạp chiếu phim đẩy xe nhỏ đi vào. Trên xe đẩy quả nhiên là đồ uống, trái cây, bắp rang và các loại đồ ăn vặt khác.

 

Người đàn ông trung niên đi trước chính là người phụ trách của rạp chiếu phim này. Vừa vào cửa rất nhanh thấy được cô gái ngồi bên cạnh Ngụy Kính Nhất, đội mũ lưỡi trai đen, khẩu trang trắng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ông nhận ra cô, dù sao mấy ngày nay rạp chiếu phim của họ đã làm rất nhiều hoạt động tuyên truyền cho cô.

Trong lòng dậy sóng, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, “Ngụy tổng, đồ ăn vặt anh gọi đã tới.”

 

Ngụy Kính Nhất: “Để ở đây đi.”

 

Người phụ trách rạp chiếu phim lập tức bảo nhân viên đưa đồ ăn vặt qua.

 

“Ngụy tổng có yêu cầu gì, cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào.” Ngụy Kính Nhất gật đầu.

Sau đó người phụ trách dẫn nhân viên rời đi.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn lướt qua đồ ăn vặt phong phú trên xe đẩy, không khỏi lè lưỡi.

 

Ngụy Kính Nhất chú ý tới vẻ mặt của cô, nói: “Nghĩ gì vậy?” Thuận tiện đưa Coca và bắp rang cho cô.

 

Thẩm Tinh Yểu nhận lấy, “Đang nghĩ đãi ngộ phục vụ của Ngụy tổng cao thật đấy.”

 

Ngụy Kính Nhất nghe vậy, khẽ cười một tiếng.

 

Dưới ánh đèn ấm áp của phòng chiếu, gương mặt anh dịu dàng lạ thường, đôi mắt đẹp tựa như chứa đựng ánh sáng rực rỡ lung linh. Dù bạn bè xung quanh có khen ai ưa nhìn đến đâu, nhưng Thẩm Tinh Yểu lại cực kỳ mê nhan sắc của Ngụy Kính Nhất. Bao gồm cả hiện tại, cô phải thừa nhận, cô không hề có sức chống cự với nhan sắc của Ngụy Kính Nhất. Nghĩ đến đây, cô bất giác cắn chặt ống hút trong miệng, ép chiếc ống tròn dẹp lép.

 

Đột nhiên, ống hút trong miệng bị người ta kéo ra, “Lớn từng này rồi, sao cứ thích cắn ống hút thế?”

 

Chiếc ống hút bị cắn bẹp cứ thế bị kéo ra.

 

Đầu óc Thẩm Tinh Yểu nóng lên, nói: “Không phải anh nói em còn nhỏ sao?”

 

Nói xong, không khí im lặng vài giây, hai người bốn mắt nhìn nhau. Đúng lúc không khí đang giằng co như vậy, cùng lúc đó, đèn lớn trên trần phòng chiếu đột ngột tắt. Trong một giây tối đen, giai điệu quen thuộc vang lên từ màn hình lớn phía trước.

 

Thẩm Tinh Yểu như vừa tỉnh mộng, hoàn hồn lại, dời mắt đi, tiếp tục cắn ống hút nhìn thẳng về phía trước. Nhưng cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt Ngụy Kính Nhất dừng trên người mình, trước sau như một nóng rực, khiến cô cảm thấy có phần khô nóng và tim đập nhanh.

 

“Có muốn ăn bắp rang không?” Ngụy Kính Nhất đột nhiên mở miệng hỏi.

 

“…Ừm.”

 

Thẩm Tinh Yểu đặt cốc Coca vào chỗ để cốc bên trái ghế, nhận lấy bắp rang.

 

Hai người không nói gì thêm, bởi vì bộ phim đã chính thức bắt đầu.

 

Đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Tinh Yểu xem bộ phim điện ảnh của chính mình. Nói thật, lúc diễn cô khá nhập tâm, cũng không cảm thấy có gì, nhưng không biết có phải vì Ngụy Kính Nhất ngồi bên cạnh hay không, mà cô không hiểu sao lại có chút căng thẳng xen lẫn vài phần xấu hổ khó nói. Cô không khỏi len lén nghiêng đầu nhìn về phía anh, lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm màn hình lớn, xem cực kỳ nghiêm túc.

 

Ai ngờ, Ngụy Kính Nhất đột nhiên quay sang nhìn cô, ánh mắt lập tức bị anh bắt gặp.

 

Đang uống Coca, cô đột ngột bị sặc.

 

“…Khụ khụ khụ khụ” một tràng ho khan.

 

Sau đó, một tờ khăn giấy m.ềm m.ại đưa tới, nhẹ nhàng lau đi vết Coca còn vương trên khóe miệng cô. Bàn tay rộng lớn vỗ nhẹ sau lưng cô, “Uống chậm một chút, có ai tranh với em đâu.”

 

Thẩm Tinh Yểu bị sặc đến hốc mắt hơi đỏ, nghe vậy, cô nói: “Còn không phải tại anh.”

 

Ngụy Kính Nhất: “Tại sao lại trách anh?” “Ai bảo anh đột nhiên nhìn em?” “Không phải em nhìn anh trước sao?”

Thẩm Tinh Yểu: “…” Cô giật lấy khăn giấy từ tay anh, “Không cần anh lau, em tự làm được.”

 

Ngụy Kính Nhất nghiêng người qua, “Giận à?”

 

Động tác lau miệng của Thẩm Tinh Yểu dừng lại, “Không có.” “Rõ ràng là giận rồi.”

“Em nói không có là không có!” Dù sao phòng chiếu cũng chỉ có hai người họ, cho dù cô có lớn tiếng cũng sẽ không ảnh hưởng gì.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn bộ dạng nhíu mày, vừa hung dữ vừa đáng yêu của cô, trong lòng mềm nhũn lạ thường. Anh đưa tay nhẹ nhàng lướt qua gò má mịn màng của cô. Đồng tử Thẩm Tinh Yểu khẽ co lại, đưa tay định gạt tay anh ra, nhưng vừa đưa ra đã bị anh nắm trọn trong lòng bàn tay.

 

“Ngụy Kính Nhất, anh lại muốn làm gì…” “Yểu Yểu, anh rất vui.”

Thẩm Tinh Yểu: “???” Anh ta đang nói mấy lời khó hiểu gì vậy?

 

Ngụy Kính Nhất nhìn vào mắt cô. Tuy họ là người yêu, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, không có sự nồng nhiệt, dịu dàng, vui vẻ mà người yêu nên có. Ngược lại vì mối quan hệ này, cô đối xử với anh không còn tùy ý như trước, muốn mắng thì mắng, muốn giận thì giận, mà lại mang theo sự ôn hòa, bình lặng không thuộc về cô. Nếu là như vậy, anh thà cô vẫn giống như trước kia, không chút kiêng dè, nhe nanh múa vuốt trước mặt anh, ít nhất có thể khiến anh cảm nhận được sức sống của cô.

 

Ngụy Kính Nhất đột nhiên nhoài người qua, ôm lấy cô trong một tư thế không mấy thoải mái, “Yểu Yểu, có thể đừng đối xử bình đạm với anh như vậy được không? Ở trước mặt anh, em có thể chân thật nhất được không? Khoảng thời gian này em quá ôn hòa, làm anh có chút sợ hãi.”

 

Thẩm Tinh Yểu mím chặt môi mặc cho anh ôm, lại nghe anh nói tiếp: “Anh biết em thật sự không thích anh, nhưng dù vậy, anh vẫn muốn có một cơ hội để có thể bước vào trái tim em lần nữa. Dù có chậm một chút, muộn một chút cũng không sao, chỉ cần em đừng kháng cự anh, đừng phớt lờ anh là được.”

 

Bàn tay Thẩm Tinh Yểu đặt trên tay vịn đột nhiên siết chặt, móng tay hơi bấm vào lòng bàn tay, mang theo cơn đau nhói nhẹ. Cô hình như đã coi Ngụy Kính Nhất như kẻ ngốc, cho rằng anh không phát hiện ra, nhưng người như anh, sao có thể là kẻ ngốc được? Trong lòng anh rõ ràng biết hết, nhưng vẫn luôn phối hợp diễn cùng cô.

 

Cô hỏi: “Nếu em vẫn luôn không thể cho anh câu trả lời anh muốn thì sao?”

 

“Vậy thì em cứ tiếp tục đùa giỡn anh đi, anh cam tâm tình nguyện.”

Bình Luận (0)
Comment