Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 42

 

Thẩm Vi Thanh ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, về đến nhà chỉ muốn làm một con cá muối, nào biết đâu sẽ gặp phải bất ngờ lớn như vậy. Bây giờ ăn cơm no xong, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến. Thẩm Tinh Yểu thấy gương mặt thanh tú của cậu lộ rõ vẻ mệt mỏi, mở miệng nói: “Có phải mệt rồi không?”

 

Thẩm Vi Thanh ngáp một cái, “Ừm, hơi hơi.” Thẩm Tinh Yểu nói: “Vậy em mau về ngủ đi?”

Thẩm Vi Thanh lại ngáp một cái nữa, gật gật đầu. Sau khi đứng dậy, lúc đi ngang qua Ngụy Kính Nhất đưa tay túm chặt cánh tay anh, “Anh cũng về đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất nhìn nhau một cái.

 

“Đã muộn thế này rồi, chị em cũng muốn ngủ. Mặc dù hai người là bạn trai bạn gái, nhưng là ngày đầu tiên xác định quan hệ, trai đơn gái chiếc rất không tốt, anh sẽ đi cùng em.” Thẩm Vi Thanh hiếm khi nói một câu dài như vậy.

 

Ngụy Kính Nhất cũng vừa mới bay về, lại thấy vẻ mặt “anh không đi em cũng không đi” của Thanh Thanh, Thẩm Tinh Yểu mở miệng nói: “Hôm nay anh cũng mệt rồi, cũng về nghỉ ngơi đi.”

 

Ngụy Kính Nhất biết cậu em vợ này hiện tại mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng còn không biết đang kìm nén cái gì. Anh cũng dứt khoát lựa

 

lời dỗ dành cậu , thế là cũng đứng lên, “Vậy bọn anh về trước đây, em cũng nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Thẩm Tinh Yểu gật đầu, tiễn họ ra cửa.

 

Thẩm Vi Thanh kéo vali hành lý, vẫy tay với Ngụy Kính Nhất, “Anh vào thang máy đi, bai bai.”

 

Ngụy Kính Nhất lại cười với cậu một cái. Thẩm Vi Thanh bị anh cười có chút không tự nhiên, “Anh cười cái gì? Còn không đi sao?”

 

“Đi.” Ngụy Kính Nhất lại kéo vali hành lý đi về phía căn hộ sát vách nhà cô. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Vi Thanh, anh nhấc nắp che mật khẩu lên rồi bấm một dãy số. “Tít ——” một tiếng, cửa căn hộ mở ra.

 

Thẩm Vi Thanh nhìn cánh cửa căn hộ anh vừa mở, rồi lại nhìn qua Ngụy Kính Nhất và Thẩm Tinh Yểu, “Anh ấy… chị, chị ở đây? Sát vách nhà chị?” Giọng nói mang theo vẻ không thể tin nổi, cơn buồn ngủ trong một giây này bị đánh bay không còn sót lại.

 

“Ừm, anh ấy ở đây.”

 

“Sao có thể?” Nơi này rõ ràng là một đôi vợ chồng trung niên ở mà. Ngụy Kính Nhất giải thích: “Chủ nhà đã bán căn hộ này cho anh.”

Giờ khắc này Thẩm Vi Thanh cũng không biết nên nói gì. Vài giây sau, cậu kéo vali hành lý đi về phía Ngụy Kính Nhất, trực tiếp bước vào huyền quan nhà anh ta, “Tối nay em ở chỗ anh.” Nói xong, cậu đưa tay xách cả vali của Ngụy Kính Nhất vào cửa, kéo người vào theo, cuối cùng nói với Thẩm Tinh Yểu ở cửa đối diện một câu “Ngủ ngon”, “Rầm

——” một tiếng đóng sập cửa.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn cánh cửa đóng chặt, bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Thẩm Vi Thanh đứng ở chỗ huyền quan đánh giá toàn bộ phòng khách một lượt. Bố trí đen trắng xám, rất tốt, không có hơi thở của con gái. Cậu có chút yên tâm. Thế là kéo vali hành lý đi vào trong nhà, tùy tiện ngồi phịch xuống sô pha, “Khoảng thời gian này em sẽ ở lại chỗ anh.”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cậu, buồn cười nói: “Căn hộ của cậu ở ngay sát vách.”

 

“Em phải trông chừng anh.” “Trông chừng anh làm gì?”

“Để đề phòng buổi tối anh chạy qua tìm chị em.” Thẩm Vi Thanh nói thẳng thừng.

 

Ngụy Kính Nhất bị tức cười, đi về phía cậu, nhẹ nhàng đá vào cẳng chân đang duỗi ra của cậu, “Cái thằng nhóc thối nhà cậu, anh tốt với cậu vô ích đúng không?”

 

Thẩm Vi Thanh “Ái ——” một tiếng, khom lưng ôm chân, “Đau quá, em phải nói cho chị em biết anh đá em.”

 

Phải nói, diễn y như thật. Nếu không phải biết rõ mình rốt cuộc dùng bao nhiêu lực, thật sự có thể bị cậu lừa cũng không chừng. “Được rồi, Thẩm ảnh đế, cậu không phải mệt rồi sao? Mau tự đi dọn phòng, sau đó tắm rửa ngủ đi.”

 

Thẩm Vi Thanh cũng không giả vờ nữa, “Em tự dọn phòng? Dọn phòng gì?”

 

“Phòng khách nhà anh chưa dọn, cậu muốn ngủ thì không phải tự mình dọn sao?”

 

“Em mệt rồi, anh dọn giúp em đi.”

 

“Anh giúp cậu dọn cũng không phải không thể, trước tiên gọi một tiếng ‘anh rể’ nghe xem nào.”

 

Thẩm Vi Thanh “Chậc” một tiếng, đứng dậy, “Vậy em thà tự mình dọn còn hơn.”

 

Ngụy Kính Nhất khẽ cười thành tiếng, thằng nhóc thối!

 

Thẩm Vi Thanh đi được vài bước, dừng lại, xoay người, “Anh Ngụy?” “Ừm? Muốn nói gì?”

“Anh thật sự thích chị gái em à?” Thẩm Vi Thanh biết câu hỏi này hỏi ra có hơi nghi ngờ nhân phẩm của Ngụy Kính Nhất. Nhân phẩm của Ngụy Kính Nhất đối với cậu tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, nhưng chuyện này liên quan đến chị gái ruột của cậu, cậu cần phải cẩn thận.

 

Ngụy Kính Nhất dường như biết cậu sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt nghiêm túc lại nghiêm túc, “Không phải cô ấy thì không thể.”

 

Thẩm Vi Thanh không nói gì, hai người cứ thế im lặng vài giây. Sau đó vẫn là Thẩm Vi Thanh mở miệng phá vỡ sự im lặng, “Bởi vì là anh, nên em tin anh. Nhưng nếu để em biết anh có lỗi với chị em, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Có thể nói không chút khoa trương là anh sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cả hai nhà Thẩm – Tô chúng ta.”

 

Lời này của Thẩm Vi Thanh tuyệt đối không khuếch đại, bởi vì cậu vô cùng rõ ràng vị trí của chị cậu trong hai nhà Thẩm – Tô và trong lòng

 

cậu quan trọng thế nào. Có thể nói, đừng nhìn anh trai cậu và anh Ngụy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh em tốt, mặc chung một cái quần, nhưng tiền đề là không liên quan đến chị cậu ấy, nếu không thì bạn bè cũng không có mà làm.

 

Ngụy Kính Nhất hiểu rõ ẩn ý trong lời cậu, trầm giọng nói: “Anh biết.”

 

Thẩm Vi Thanh dường như thở phào nhẹ nhõm một chút, “Anh hiểu là tốt rồi. Vậy em đi dọn phòng đây. Còn nữa, em sẽ giữ bí mật thay hai người.”

 

“Khoan đã.” Ngụy Kính Nhất gọi cậu lại, “Bí mật gì?”

 

 

Thẩm Vi Thanh trải giường xong từ phòng khách đi ra không thấy Ngụy Kính Nhất. Phản ứng đầu tiên là anh có phải chạy đi tìm chị cậu rồi không. Thế là ngay lúc cậu chuẩn bị xông qua nhà sát vách bắt người, ánh mắt bất chợt liếc thấy một bóng lưng quay về phía cậu ngoài ban công. Đúng là Ngụy Kính Nhất mà cậu cho rằng đã chạy sang nhà bên cạnh.

 

Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của anh, cậu cụp mắt suy nghĩ, nhấc chân đi về phía anh. Mà lúc đến gần, cậu mới phát hiện, anh đang gọi điện thoại.

Giờ này, anh sẽ gọi điện thoại cho ai, Thẩm Vi Thanh nghĩ một chút là biết. Cậu không cho người ta gặp mặt vào buổi tối, cũng không đến mức cả gọi điện thoại cũng không cho. Thế là cậu cầm áo ngủ đi về phía phòng tắm.

 

Thẩm Vi Thanh nghĩ sai rồi. Ngụy Kính Nhất cũng không phải đang gọi điện thoại, mà là đang gọi video với Thẩm Tinh Yểu. Rõ ràng hai người ở ngay sát vách, mở cửa là có thể gặp mặt, lại chỉ có thể gọi video. Còn không phải đều tại Thẩm Vi Thanh sao.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn Ngụy Kính Nhất qua màn hình điện thoại, thấy bối cảnh của anh là ban công nhà anh, “Sao anh lại đứng ngoài ban công thế? Thanh Thanh đâu rồi?”

 

“Đang tự dọn phòng đó.”

 

“Em ấy thật sự định ở nhà anh à?” “Ừm, xem bộ dạng là tính ở lâu dài.”

Thẩm Tinh Yểu đỡ trán, thằng bé này sao lại phiền phức thế nhỉ. “Em ấy ở nhà anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Nói đến cái này Ngụy Kính Nhất không nhịn được cười lên, “Để giám sát buổi tối anh không được chạy qua tìm em.”

 

Thẩm Tinh Yểu một trận cạn lời. Chân mọc trên người họ, họ mà muốn gặp mặt, cậu ở nhà anh thì có thể ngăn cản được sao?

 

Ngụy Kính Nhất nhìn người trên màn hình, khuôn mặt trắng nõn kề sát màn hình. Lúc cô cụp mắt xuống, có thể nhìn thấy rõ hai hàng mi như cánh quạt nhỏ phe phẩy, tựa như đang gãi vào đầu trái tim anh, làm anh ngứa ngáy khó nhịn. Đồng thời, những lời của Thanh Thanh lúc trước lại hiện lên. Giọng anh hơi trầm xuống một chút, gọi một tiếng, “Yểu Yểu?”

 

Thẩm Tinh Yểu ngẩng đầu nhìn anh, “Vâng, sao vậy ạ?”

 

“Lúc trước em nói với Thanh Thanh, bảo cậu ấy giữ bí mật cho chúng ta à?”

 

Thẩm Tinh Yểu ngẩn ra một chút. Màn hình im lặng vài giây, lúc này cô mới mở miệng: “Vâng, em có bảo em ấy giữ bí mật.”

 

Yết hầu Ngụy Kính Nhất có chút thắt lại, “Em không định cho chú dì và anh trai em biết sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu chớp chớp mắt, ý thức được chắc là có hiểu lầm, thế là giải thích: “Cũng không phải nói là mãi mãi không định cho họ biết. Em chỉ nghĩ, chúng ta mới vừa ở bên nhau, không cần thiết phải nói cho họ biết ngay bây giờ. Có thể đợi chúng ta hoàn toàn ổn định rồi hẵng nói cho họ cũng chưa muộn.”

 

Nghe vậy, Ngụy Kính Nhất nhẹ nhõm hơn, ôn tồn nói: “Vậy em thấy chúng ta mất bao lâu mới được coi là hoàn toàn ổn định?”

 

“Cái này thì khó nói lắm. Nếu chúng ta trong lúc hẹn hò có thể chung sống vô cùng vui vẻ sẽ ổn định càng nhanh.” Nói rồi, cô lại liếc nhìn sắc mặt Ngụy Kính Nhất, tiếp tục nói: “Đương nhiên, đối xử tốt với em, làm em vui vẻ, thì chúng ta có thể chung sống rất vui vẻ.”

 

Trong lòng Ngụy Kính Nhất dâng lên từng vòng ngọt ngào khe khẽ. Anh thật sự quá thích cô “Anh nhất định sẽ đối tốt với em.”

 

“Lúc mỗi cặp đôi mới hẹn hò, bên nam không phải luôn nói thế sao?” “Anh không giống người khác.”

“Ồ? Chỗ nào không giống?”

 

“Chỗ nào không giống à?” Ngụy Kính Nhất cười một cái, “Vậy thì cần em dùng những ngày tháng sau này từ từ khám phá.”

 

Thẩm Tinh Yểu khịt mũi một tiếng, nhưng đáy lòng lại ngọt ngào vô cùng. Lần đầu tiên cô biết, hóa ra yêu đương có thể ngọt ngào như vậy, đặc biệt là khi tâm ý tương thông với người mình thích.

 

Thẩm Vi Thanh tắm rửa xong đi ra, thấy Ngụy Kính Nhất còn đứng ở cửa. Mấy giờ rồi? Còn đang nói chuyện sao? Nghĩ nghĩ, cậu đi tới, gọi sau lưng anh, “Anh Ngụy, em tắm xong rồi, anh mau đi tắm rửa ngủ đi.”

 

Ngụy Kính Nhất quay đầu lại nhìn qua, thiếu niên mặc bộ đồ ngủ, trên đầu vắt cái khăn lông đứng ở đó. Thấy anh nhìn qua, cậu còn vẫy vẫy tay với anh, thuận tiện lại thúc giục lần nữa: “Anh Ngụy, anh nhanh lên nha, mau đi tắm rửa.”

 

Thẩm Tinh Yểu nghe thấy giọng cậu, cô đoán được ngay tiểu tâm tư của cậu, vừa bất đắc dĩ lại buồn cười, nhưng vẫn nói với anh: “Đúng là cũng không còn sớm nữa, từ lúc xuống máy bay anh đã bận đến giờ, mau đi tắm rửa ngủ đi.”

 

Ngụy Kính Nhất cười gật đầu, “Được.” “Vậy ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

 

Sau khi cúp video call, anh vừa đút điện thoại vào túi vừa đi vào trong, “Thẩm Vi Thanh.”

 

Thẩm Vi Thanh thấy thế, lập tức thụt lùi về sau vài bước, nói: “Anh Ngụy, anh mau đi tắm rửa đi, em đi ngủ đây!” Nói rồi, người đã chạy về phía phòng ngủ phụ. Đợi Ngụy Kính Nhất vào phòng khách, người cậu đã nhanh như chớp vào phòng ngủ phụ, thuận thế “Rầm ——” một tiếng đóng sập cửa lại.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cánh cửa phòng ngủ phụ đóng chặt, thằng nhóc này chạy cũng nhanh thật. Kỳ thực anh cũng không thật sự muốn so đo với cậu. Thế là anh tắt hết đèn phòng khách rồi về phòng mình.

 

 

Thẩm Vi Thanh nằm trên giường, lăn qua lộn lại, thế mà lại có chút ngủ không được. Đây là lần thứ N cậu sờ vào điện thoại, bấm sáng màn hình, mở WeChat, nhấn vào một tài khoản WeChat, gửi một tin nhắn qua: Anh, anh ngủ chưa?

 

Cậu nghĩ là, nếu anh trai cậu trả lời trong vòng một phút, cậu sẽ tâm sự với anh ấy. Nếu anh trai cậu ngủ rồi, thì thôi vậy.

 

Đợi khoảng mấy chục giây, ngay lúc cậu cảm thấy chắc là giây tiếp theo sẽ là một phút, WeChat của Tô Vi Sơ trả lời lại: Chưa, sao vậy?

 

Bàn tay cầm điện thoại của Thẩm Vi Thanh run lên một chút: À thì, em quay phim xong về rồi

 

Tô Vi Sơ trả lời rất nhanh: Ừm, về là tốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé

 

Tô Vi Sơ trả lời xong WeChat của em trai mình thì thấy WeChat của bạn thân cũng gửi một tin nhắn tới: Vi Sơ, cậu ngủ chưa?

 

Tô Vi Sơ cũng không biết hôm nay là chuyện gì, chọn đúng thời điểm này gửi WeChat cho mình. Thế là anh trả lời Ngụy Kính Nhất: Chưa, có việc?

 

Ngụy Kính Nhất: Ừm, có chuyện muốn nói với cậu Tô Vi Sơ: Cậu nói đi

 

Ngụy Kính Nhất: Tôi yêu rồi.

 

Tô Vi Sơ: “???” cậu ta yêu rồi? Chuyện này không phải anh đã biết từ sớm rồi sao? không phải cậu ta đã yêu từ sớm rồi sao? Chẳng lẽ nói cậu ta và cô gái trước đó chia tay rồi? Lần này là bạn gái mới? Ý niệm này vừa xuất hiện, Tô Vi Sơ lập tức phủ định. Chỉ mới cách đây không lâu, õ ràng cậu ta còn thích cô gái nhà người ta đến chết đi sống lại, bị ăn mấy cái tát vẫn không nỡ buông tay, sao có thể tìm bạn gái mới được chứ?

 

Nghĩ vậy, anh thoát WeChat gọi điện thoại cho Ngụy Kính Nhất. Chuông reo vài tiếng, điện thoại được kết nối, anh hỏi thẳng: “Cậu vừa nói với tôi mấy lời đó là có ý gì?”

 

“Là ý trên mặt chữ. Tôi yêu rồi, có bạn gái rồi.”

 

Mặc dù đã nhận định không có khả năng, nhưng anh vẫn hỏi một câu, “Vẫn là cô gái ban đầu sao?”

 

Ngụy Kính Nhất: “Không thì ai?”

 

“Vậy cậu vừa nói với tôi lời này có ý nghĩa gì? Tôi lại không phải vừa mới biết cậu đang yêu đương.”

 

“Vậy không giống nhau.” “Thế nào không giống nhau?”

“Lần này cô ấy thật lòng chấp nhận tôi.”

 

Tô Vi Sơ nghe vậy, vẫn là mừng cho bạn thân, cuối cùng cũng đợi được mây tan thấy trăng sáng, “Thật vậy sao? Vậy thật sự chúc mừng cậu!”

 

“Nhưng mà…” “Nhưng mà cái gì?”

“Bọn tôi hôm nay mới vừa xác định quan hệ, đã bị em trai cô ấy bắt gặp.”

 

“Thật hay giả? Vận khí của cậu cũng quá xui xẻo đi?” “Ừm, ai nói không phải đâu?”

“Sau đó thì sao?”

 

“Sau đó bị cảnh cáo một phen.”

 

“Đúng rồi. Sau này nếu ai bắt cóc Yểu Yểu nhà tôi đi, tôi không chỉ cảnh cáo đơn giản như vậy đâu.”

 

Ngụy Kính Nhất theo bản năng nuốt nước bọt, hỏi: “Cậu sẽ làm thế nào?”

 

Tô Vi Sơ hừ lạnh một tiếng, nói: “Trực tiếp đánh gãy chân.” Ngụy Kính Nhất: “???”

Anh vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Nếu Yểu Yểu cũng rất thích người đó thì sao?”

 

“Chuyện đó với việc tôi đánh gãy chân có liên quan sao? Đánh xong rồi nối lại là được.”

 

“Vậy, cậu nghiêm túc?”

 

“Cậu thấy tôi giống đang nói đùa với cậu? Ai dám dụ dỗ Yểu Yểu nhà tôi, cứ chờ xem.”

 

Ngụy Kính Nhất bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh căm căm. Lại nghe thấy Tô Vi Sơ nói: “Cậu vẫn luôn xem Yểu Yểu như em gái ruột. Nếu Yểu Yểu lặng lẽ bị thằng đàn ông hoang dã bên ngoài bắt cóc đi, cậu chắc chắn sẽ ngồi yên được sao?”

 

Ngụy Kính Nhất· đàn ông hoang dã ·: “… Ngồi không yên.”

 

“Haiz, tự dưng nói chuyện này làm gì. Yểu Yểu nhà chúng ta còn nhỏ, không vội tìm bạn trai. Ngược lại là cậu, khi nào có cơ hội, gọi bạn gái nhà cậu ra, cùng nhau ăn bữa cơm?”

 

Ngụy Kính Nhất nói: “Không vội.”

 

“Cậu không vội, người ta con gái không vội sao? Nếu thật lòng muốn tốt với người ta, thì nên để cô ấy hòa nhập vào vòng tròn sinh hoạt của cậu, như vậy mới có thể làm con gái có cảm giác an toàn.”

 

“Vậy còn cậu?” “Tôi cái gì?”

“Nếu cậu có cô gái muốn gắn bó cả đời, cậu sẽ dẫn cô ấy đến gặp chúng tôi sao?”

 

“Tất nhiên, đây là cảm giác an toàn cơ bản nhất tôi có thể cho cô ấy.”

 

Ngụy Kính Nhất cụp mắt. Cái cảm giác an toàn phải mạo hiểm gãy chân này anh cũng muốn cho, nhưng cô có vẻ chưa cần.

 

“Được rồi, tóm lại là cậu yêu đương, làm bạn bè, tôi phải nói trước với cậu, nếu đã quyết định rồi, phải đối xử tốt với người ta con gái.”

 

“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ.” Giọng Ngụy Kính Nhất mang theo sự kiên định không nói nên lời.

 

Tô Vi Sơ “Chậc” một tiếng, cảm thấy lời này của anh nghe sao có điểm là lạ. Vài giây sau, anh mới phản ứng lại rốt cuộc lạ ở chỗ nào, “Cậu đảm bảo với tôi làm gì, muốn đảm bảo cũng nên đảm bảo với con gái người ta chứ.”

 

Sau khi cúp điện thoại với Ngụy Kính Nhất, Tô Vi Sơ lúc này mới nhìn thấy WeChat lúc trước Thanh Thanh gửi tới mà anh chưa trả lời: Anh, anh thấy ai có thể xứng với chị gái em?

 

Tô Vi Sơ nhíu mày, em trai anh hỏi cái vấn đề gì thế này.

 

Bên này Thẩm Vi Thanh đợi đến sắp ngủ rồi, bỗng nhiên “Ong ——” một tiếng rung động làm cậu tỉnh lại, thấy WeChat anh trai cậu trả lời lại, đơn giản một chữ, “Vô (Không có).”

 

Thẩm Vi Thanh nhìn chằm chằm chữ này vài giây, không nhịn được soạn tin, “Ngay cả anh Ngụy cũng không thể sao?” Nhưng lời này cuối cùng vẫn không gửi đi. Sau khi xóa đi, cậu trả lời một câu, “Em cũng thấy vậy.”

 

Tô Vi Sơ: Em tự dưng hỏi vấn đề này làm gì?

 

Thẩm Vi Thanh rất nhanh biên ra một lý do: Bởi vì em mới vừa xem phim của chị, đột nhiên cảm khái thôi

 

Tô Vi Sơ: Bớt nghĩ mấy cái vớ vẩn đi. Mới quay phim về chắc cũng mệt rồi, xem xong thì nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon

Bình Luận (0)
Comment