Tay paparazzi chụp lén Thẩm Tinh Yểu thực ra không phải cố tình ngồi rình cô. Một tiếng trước, hắn vừa mới chộp được một tin cực sốc của một tiểu hoa đán đang nổi, tin bao nuôi được xác thực, mà đối phương lại là người đã có gia đình. Nhìn bề ngoài thì trong giới giải trí ai chẳng tỏ ra trong sạch, nhưng thực tế bên trong thì mục ruỗng cả rồi. Sau khi xong việc, hắn muốn tìm một chỗ tử tế để ăn một bữa cơm. Mấy ngày liền ngồi rình tiểu hoa kia, bữa đói bữa no, nên hắn muốn tìm một quán cháo để ăn, dưỡng lại cái dạ dày. Vừa hay đi ngang qua thấy quán cháo này, kết quả người còn chưa kịp bước vào thì đã nhìn thấy một người không mấy xa lạ, lại là một tiểu hoa đán đang nổi khác – Tinh Yểu!
Tiểu hoa đán Tinh Yểu đêm hôm cùng đàn ông đi ăn cháo, tiêu đề này nghĩ thôi cũng thấy quá đỗi giật gân! Thế là bệnh nghề nghiệp tái phát ngay tại chỗ, hắn lập tức giơ máy ảnh lên chụp lia lịa hai người trong quán cháo. Hắn nào có biết Tinh Yểu lại nhạy cảm với ống kính đến vậy, gần như ngay khi hắn vừa nhấn nút chụp tấm ảnh đầu tiên, ánh mắt cô đã liếc qua, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác mà tìm được vị trí của hắn.
Phản ứng đầu tiên của hắn là chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng còn chưa kịp chạy, hắn đã chạm phải một ánh mắt khác. Ánh mắt này vừa chạm vào, trong nháy mắt đã khiến sống lưng hắn cứng đờ, chân như bị dính chặt xuống đất. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là không thể chạy. Một khi đã chạy, e là nửa đời sau của hắn coi như xong. Sau này, tay paparazzi này vô cùng may mắn vì lúc đó mình đã không chạy.
Ngón tay thon dài khẽ gõ vài cái lên cửa sổ xe. Tay paparazzi run rẩy hạ hai phần ba cửa sổ xe xuống. Còn chưa kịp nói gì, có thể nói là căn bản không dám mở miệng trước mặt người đàn ông này, chỉ thấy anh ta đứng sừng sững trước cửa xe, hắn đã cảm thấy đùi mình run lên bần bật. Hắn lăn lộn trong giới paparazzi bao nhiêu năm nay, để chụp được tin sốc,
sao lớn sao nhỏ nào mà chưa từng rình mò qua. Những người được fan tung hô khí chất ngời ngời một mét tám thực ra toàn là hư danh, đều do fan tung hô mà trở nên tự mãn.
Nhưng! Hắn thề! Người đàn ông trước mắt này! Không phải! Hơn nữa hắn dám khẳng định người này không phải người trong giới giải trí!
Bằng không với ngoại hình và khí chất này! Hắn không thể nào không biết!
“Chụp rồi à?” Giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ. Tay paparazzi gật đầu.
“Đưa đây.”
Tay paparazzi ngoan ngoãn giao nộp máy ảnh.
Ngụy Kính Nhất nhận lấy máy ảnh, lướt qua các bức ảnh trong đó. Tấm đầu tiên là hai người họ cúi đầu ăn cháo, tấm thứ hai là Yểu Yểu nhìn về phía ống kính, tấm thứ ba… Anh khẽ nhướng mày, không phải họ. Nhìn thời gian trên ảnh, hôm nay hắn còn rình mò người khác.
“Chỉ có hai tấm?” Anh hỏi.
Tay paparazzi lập tức gật đầu: “Vâng.” Hắn chỉ chụp được hai tấm, tấm thứ nhất vừa chụp xong, tấm thứ hai Tinh Yểu đã nhìn qua, sau đó hắn nào còn dám giơ máy ảnh lên nữa?
Ngụy Kính Nhất xóa hai tấm ảnh đó đi. Đang định tháo thẻ nhớ máy ảnh ra thì tay paparazzi cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng. Hắn biết, nếu không lên tiếng nữa, những tin sốc bên trong của hắn sẽ mất sạch. Những tin khác bỏ đi thì cũng đành, nhưng tin của tiểu hoa đán đang nổi mà hắn vừa chụp được thì không thể mất được!!
“Đừng… Ngài đã xóa ảnh rồi, xin hãy tha cho những tấm ảnh khác đi ạ?”
Ngụy Kính Nhất ngước mắt nhìn hắn một cái, không nói gì.
Tay paparazzi run run giọng nói tiếp: “Hay là ngài cho tôi một phút… Tôi sao chép mấy tấm ảnh sau ra… Sau này nếu ngài có yêu cầu gì, ngài cứ việc tìm tôi…” Tay paparazzi nói với giọng điệu đặc biệt thiếu tự tin, nhưng hắn vẫn phải nói tiếp.
Ngụy Kính Nhất xoay xoay chiếc máy ảnh trong tay. Tay paparazzi nhìn mà tim đập thình thịch, chỉ mong vị đại Phật này đừng lỡ tay làm rơi, máy ảnh của hắn đắt tiền lắm đấy. “Ngài xóa rồi thì bên tôi thực sự không còn gì nữa đâu, tôi đảm bảo, tôi chắc chắn sẽ không nói lung tung. Hơn nữa, với… bản lĩnh của ngài, muốn tìm ra tôi chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Ngụy Kính Nhất nhướng mắt, hỏi: “Phóng viên giải trí của tờ nào?”
Tay paparazzi suy nghĩ một chút, vẫn thành thật trả lời: “Phóng viên giải trí Tương Bình.”
Ngụy Kính Nhất thu lại vẻ lạnh lùng, trả lại máy ảnh cho hắn. Tay paparazzi nhận lại máy ảnh mà vẫn còn hơi ngơ ngác, đây… đây là thật sự trả lại cho hắn sao??
“Những người khác tôi không quan tâm, nếu để tôi nhìn thấy có liên quan đến…” Ngụy Kính Nhất không nói tiếp, mà liếc nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu.
Tay paparazzi còn có gì không hiểu nữa? Hắn ôm chặt máy ảnh, sợ người đàn ông trước mắt đổi ý, vội vàng nói: “Hiểu hiểu hiểu, tôi hiểu rồi.”
Ngụy Kính Nhất nhìn hắn lần cuối, lúc này mới xoay người đi về phía Thẩm Tinh Yểu ở cách đó không xa.
Tay paparazzi tận mắt nhìn thấy người đàn ông một tay ôm lấy vai Tinh Yểu, tự mình mở cửa xe cho cô, đương nhiên cũng chú ý tới bàn tay chu đáo đặt trên nóc cửa xe. Sau khi hoàn hồn lại, hắn mới cẩn thận nhớ lại trang phục của người đàn ông, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu đặt riêng, còn có chiếc siêu xe trị giá hàng chục triệu. Hắn dám dùng cả sự nghiệp của mình để đảm bảo, người này tuyệt đối không phải người thường! Hắn nhớ Tinh Yểu năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ? Chưa đến hai mươi đúng không? Chưa đến hai mươi mà đã bước lên đ.ỉnh cao cuộc đời rồi ư!??
Nếu hắn tung tin này ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ nổi như cồn!! Nghĩ đến các khoản thu nhập sau đó… Tay paparazzi cảm thấy mình sắp lên đ.ỉnh tới nơi, nhưng hắn có dám không? Hắn không dám! Hai người họ vừa nhìn đã biết là mối quan hệ bạn trai bạn gái bình thường. Hơn nữa, chỉ riêng khí chất suýt nữa nghiền nát hắn của người đàn ông kia vừa rồi, dù cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám!
…
Sức mua của fan Thẩm Tinh Yểu cũng được Mộng Hi để ý. Vì thế, nhân lúc Hoa Sơn đang tạo nên làn sóng nhiệt độ này, họ cũng chính thức công bố người phát ngôn của mình.
Mộng Hi V: Đoán xem người phát ngôn mới của tôi là ai nào?
Mộng Hi tung ra một bức ảnh cắt ghép, và bức ảnh cắt ghép này chính là tạo hình của Thẩm Tinh Yểu tại buổi tiệc từ thiện do Nặc Thành Ảnh Nghiệp tổ chức, sự kiện đã đưa cô lên hot search trước đó. Sau khi được các cao thủ Photoshop trong giới fan so sánh từng chi tiết, rất nhanh đã phá án được, người phát ngôn của trang sức Mộng Hi không ai khác chính là “chính chủ” Tinh Yểu của họ!
Phàm là người hoạt động trong giới fan, đều biết đến không ít nhãn hàng. Mộng Hi là một thương hiệu trang sức, được xem là tài nguyên hạng A trong số các nhãn hàng cùng loại. Vì thế, các Tiểu Tinh Quang lại được một phen sôi trào. Nữ thần của họ thật quá giỏi giang, vừa mới nhận được hợp đồng đại diện của Hoa Sơn, ngay lập tức lại công bố hợp đồng đại diện của Mộng Hi! Các Tiểu Tinh Quang còn gì để nói nữa! Là fan nhan sắc và fan “cày tiền” của nữ thần! Vậy thì đương nhiên là mua mua mua!
Thống kê doanh số của Hoa Sơn cùng với việc Mộng Hi công bố người đại diện ngay sau đó đã khiến những người trong giới giải trí hiểu rõ, Thẩm Tinh Yểu này thật sự đã nổi tiếng rồi. Trước đây là độ hot và lưu lượng ảo, bây giờ là sức mua bằng tiền thật. Lúc ấy, sự nổi tiếng bất ngờ của Thẩm Tinh Yểu cũng khiến không ít tiểu hoa đán cùng thời với cô cảm nhận được áp lực chưa từng có. Một người có lưu lượng tăng lên, đồng thời cũng có nghĩa là chuỗi thức ăn vốn đã cân bằng trong giới giải trí sẽ bị phá vỡ một lần nữa. Cuối cùng ai được nhiều ai mất ít, thì không ai biết được.
Bên này, khi Hoa Sơn đang chốt hợp đồng với đội ngũ của Thẩm Tinh Yểu, đồng thời cũng gửi một bản hợp đồng chấm dứt hợp tác cho Lục Kỳ. Khi Lục Kỳ nhận được bản hợp đồng chấm dứt, trên mặt cũng không có biểu cảm gì nhiều, tựa như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của cô ta. Thực ra, ngay từ đầu khi cô ta cố ý nâng giá phí đại diện, cô ta không nghĩ Hoa Sơn sẽ đồng ý. Mà sở dĩ cô ta làm như vậy chỉ là để dễ dàng chấm dứt hợp đồng với phía Hoa Sơn mà thôi.
Bởi vì “bố đường” hiện tại của cô ta cố ý đầu tư vào một dự án thương hiệu, hơn nữa còn muốn cô ta làm người đại diện cho thương hiệu này. Điều đáng tiếc là thương hiệu này lại cạnh tranh trực tiếp với Hoa Sơn, cô ta chỉ có thể chọn một trong hai. Hiện tại, tuy thương hiệu này không lớn bằng Hoa Sơn, nhưng bên đó lại cho cô ta vị trí người phát ngôn duy nhất. Hai chữ “duy nhất” này mang đến sức hấp dẫn quá lớn đối với cô ta, cô ta không có cách nào từ chối. Cô ta biết không ít nghệ sĩ trong giới giải trí bề ngoài thì tỏ ra khách sáo với mình, nhưng thực ra sau lưng không biết đã chế nhạo mình như thế nào.
Hiện tại cô ta vô cùng cần một cơ hội để chứng minh bản thân, chứng minh Lục Kỳ không hề thua kém bất kỳ ai.
Đối với suy nghĩ của Lục Kỳ, người đại diện của cô ta thực ra cũng không tán thành. Chị ta cầm bản hợp đồng mà Hoa Sơn gửi tới, nói: “Tuy tôi đã nói với em rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn muốn nói lại một lần nữa, chấm dứt hợp đồng với Hoa Sơn để đi ký với Mộc Thực, không đáng.”
Lục Kỳ nghịch bộ móng tay mới làm của mình: “Tôi biết chị chê Mộc Thực là thương hiệu nhỏ, nhưng…” Cô ta dừng lại một chút, “Thái độ của Hoa Sơn đối với tôi chẳng lẽ chị không rõ sao? Tôi ở Hoa Sơn chỉ là có cũng được, không có cũng chẳng sao, không biết đã bị bao nhiêu người ngấm ngầm cười chê. Trước đây ký hợp đồng với tôi cũng là nể mặt Vương tổng. Hiện tại tôi và Vương tổng đã chia tay,chị nghĩ cho dù tôi không tự mình đề nghị chấm dứt hợp đồng, Hoa Sơn có thể ký với tôi bao lâu nữa? Quý này? Quý sau?”
“Nhưng em phải hiểu rõ, một người phát ngôn theo quý của Hoa Sơn cũng không phải dễ dàng tranh giành được như vậy đâu? Là bao nhiêu nghệ sĩ tranh giành đến vỡ đầu cũng muốn có được?”
Lục Kỳ không trả lời.
Người đại diện cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, bình tĩnh hỏi cô: “Nhưng cho dù em muốn chấm dứt hợp đồng, em hoàn toàn có thể đợi đến khi hợp đồng quý này với Hoa Sơn hết hạn, hòa bình chấm dứt là được, tại sao cứ phải làm thành ra như bây giờ?”
“Bởi vì…” Lục Kỳ thổi nhẹ lớp bụi không hề tồn tại trên móng tay, “Tôi nuốt không trôi cục tức này.”
Thái độ như vậy của Lục Kỳ khiến người đại diện cảm thấy rất bất lực. Chỉ vì chuyện như vậy mà phải đắc tội với một nhãn hàng sao? Lục Kỳ
thật sự đã thay đổi, không còn là dáng vẻ khi vừa ký hợp đồng về dưới trướng chị ta nữa. Chị ấy muốn dẫn dắt Lục Kỳ từng bước một đứng vững gót chân trong giới giải trí này, cho dù thời gian có lâu hơn một chút cũng không sao. Nhưng sau khi Lục Kỳ qua lại với Vương tổng mà chị ta không hề hay biết, mọi thứ đều đã thay đổi, hoàn toàn không còn nằm trong tầm kiểm soát của chị ta nữa.
Người đại diện nặng nề ném bản hợp đồng lên chiếc bàn trà bên cạnh: “Nếu em đã quyết định rồi, tôi cũng không quản được em nữa. Hoặc nói, tôi sớm đã không quản được em nữa rồi, cho nên em muốn thế nào thì cứ thế ấy đi.”
Lục Kỳ nhìn bóng lưng người đại diện xoay người rời đi, bàn tay không khỏi hơi siết chặt lại, miếng móng tay vừa làm khảm vào lòng bàn tay, âm ỉ đau.
…
Thời tiết tháng 11 ở Bắc Kinh dần trở lạnh, nhiều mưa, kèm theo gió thu, thổi vào người mang theo vài phần se lạnh. Bởi vì lần trước bị Ngụy Kính Nhất biết cô gần như cả ngày không ăn cơm, vừa hay hai ngày này cô cũng không có lịch trình gì, thế là Thẩm Tinh Yểu được Ngụy Kính Nhất “áp giải” đến văn phòng.
Thẩm Tinh Yểu ngồi khoanh chân trên ghế sofa trong văn phòng của Ngụy Kính Nhất, quay người nhìn về phía người đàn ông sau bàn làm việc, bực bội nói: “Em đảm bảo em sẽ ăn cơm tử tế mà. Hơn nữa, em ở đây sẽ không làm phiền anh sao?”
Ngụy Kính Nhất ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt đáp lại hai chữ: “Không phiền.”
Thẩm Tinh Yểu tức giận phồng má, quay người lại thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt phượng xinh đẹp ánh lên một tia ranh mãnh. Sau đó, cô đứng dậy đi về phía người đàn ông kia. Ngụy Kính Nhất không ngẩng
đầu, cũng có thể cảm nhận được cô đến gần. Cũng không biết cô lại định giở trò quỷ gì, anh cũng không để ý đến cô, mà tiếp tục công việc đang dang dở. Sau đó, sau lưng anh đột nhiên phủ lên một sự m.ềm m.ại ấm áp, một đôi cánh tay thon dài trắng nõn từ phía sau vòng qua.
“Thật sự một chút cũng không ảnh hưởng sao?” Bên tai là hơi thở ấm áp, hương thơm ngào ngạt.
Ngụy Kính Nhất gần như ngay lập tức ý thức được ý đồ của Thẩm Tinh Yểu, yết hầu bất giác chuyển động một chút, nhưng động tác tay vẫn không dừng lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu bình thản nói: “Đừng quậy nữa, mau đi thiết kế đi.”
Nếu chỉ nghe giọng điệu bình thản này, Thẩm Tinh Yểu có lẽ sẽ tức giận mất. Nhưng giọng anh thì bình tĩnh, mà yết hầu lên xuống lại vô cùng thành thật. Cô nghe nói yết hầu của đàn ông không được sờ, cô chưa từng sờ cũng chưa từng thử qua, hay là thử xem, tại sao lại không được sờ chứ? Thế là cô từ từ đưa tay dùng lòng bàn tay m.ềm m.ại nhẹ nhàng cọ xát lên yết hầu đang nhô lên kia. Cô vừa chạm vào như vậy, quả nhiên cảm nhận được sống lưng người đàn ông lập tức cứng đờ.
Thẩm Tinh Yểu có chút kinh ngạc mà trừng lớn mắt, chẳng qua chỉ là sờ yết hầu thôi mà, đến nỗi phản ứng lớn như vậy sao? Cô không kìm nén được sự tò mò, lại một lần nữa đưa ngón tay phủ lên: “Thật sự nhạy cảm như vậy sao… A!”