Ngụy Kính Nhất nhìn, nhất thời vậy mà không nói nên lời. Vài giây sau, anh lúc này mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em… em nói cái gì?”
Thẩm Tinh Yểu không né không tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực, sâu thẳm và chứa đầy d*c vọ.ng của anh, một lần nữa lặp lại lời nói vừa rồi của mình: “Em nói, em không muốn cùng anh Plato, anh nghe rõ chưa?”
Ngụy Kính Nhất nghe rõ rồi, chưa từng có một khoảnh khắc nào rõ ràng đến vậy. Cô gái dưới thân, trong mắt hơi nước loang lổ, lại mang theo sự nghiêm túc không hề ăn nhập. Lý trí, cái thứ chết tiệt gọi là lý trí đang lặp đi lặp lại mà xé nát trong đầu anh. Phần lý trí còn sót lại nói cho anh biết, Yểu Yểu năm nay còn chưa đến hai mươi tuổi, còn nhỏ, nhưng d*c vọ.ng lại rành mạch nhắc nhở anh, anh muốn cô, tha thiết vội vàng muốn cô. Anh mạnh mẽ phun ra một hơi, nhắm mắt lại, sau đó đưa tay sửa lại
cổ áo cho cô, cúi người đặt một nụ hôn thành kính lên vầng trán trắng nõn của cô. Tối nay, anh sợ rằng anh không thể ở lại phòng ngủ này nữa, anh sợ, anh thật sự sẽ không khống chế được chính mình.
Bàn tay Thẩm Tinh Yểu đặt trên mặt giường bất động thanh sắc mà siết chặt lại.
Giọng Ngụy Kính Nhất khàn khàn trầm thấp đầy d*c vọ.ng: “Yểu Yểu, ngoan, ngủ sớm một chút.”
Anh muốn đứng dậy, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh khác thường của Thẩm Tinh Yểu, dừng lại: “Yểu Yểu…”
Vừa dứt lời, Thẩm Tinh Yểu đột nhiên đưa tay đẩy anh ra, lạnh lùng nhìn anh hai giây: “Anh không cần đi, em đi.” Nói xong đi chân trần xuống giường. Rõ ràng tấm thảm lông dưới chân m.ềm m.ại, mịn màng và mang theo một tầng ấm áp, nhưng Thẩm Tinh Yểu lúc này lại cảm giác như đang giẫm lên băng đá, cái lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đ.ỉnh đầu. Là cô biểu hiện không đủ rõ ràng hay là cô biểu hiện quá mức rõ ràng…
Phía sau truyền đến một trận tiếng sột soạt, dường như mang theo một luồng gió. Hai chân Thẩm Tinh Yểu chợt rời khỏi mặt đất, giây tiếp theo đã bị áp trở lại mặt giường m.ềm m.ại. Người đàn ông trên người, mắt đỏ hoe, thở hổn hển, trông có chút đáng sợ, nhưng Thẩm Tinh Yểu lại một chút cũng không sợ anh, đưa tay đ.ẩy ng.ực anh: “Tránh ra.”
Người trên người không hề nhúc nhích.
“Tôi nói tránh ra anh có nghe thấy không?” Thẩm Tinh Yểu tiếp tục nói: “Có phải tôi nói cái gì, anh đều không…”
Đầu lưỡi thô ráp ướt nóng của người đàn ông xộc vào, dùng sức khuấy đảo, mỗi một góc đều không bỏ qua, tựa như muốn tiến sâu vào yết hầu, ép cho sự bình tĩnh lạnh nhạt trong mắt Thẩm Tinh Yểu phải lui tán, dần
dần trở nên dịu dàng và ẩm ướt mới chịu thôi. Môi khẽ tách ra hai tấc, trong mắt ngậm lấy ngọn lửa kìm nén: “Anh hối hận rồi.”
Đôi mắt ướt át của Thẩm Tinh Yểu trầm mặc nhìn anh, không khí im lặng ba giây. Cánh tay thon dài vòng qua sau gáy anh, hung hăng cắn lên môi dưới của anh. Ngụy Kính Nhất còn chưa kịp kêu đau, đã nghe thấy giọng nói khiến thần kinh anh hoàn toàn băng hoại.
“Anh mà còn dừng lại, anh không phải đàn ông.”
Lý trí cái con khỉ! Ngụy Kính Nhất lúc này chỉ muốn hung hăng dạy dỗ cái tiểu yêu tinh này, thật là cái gì cũng dám nói bậy!
Thẩm Tinh Yểu cảm thấy nóng vô cùng, trên người như thể bốc hỏa, nóng đến nỗi lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Bàn tay bị kìm chặt, bị anh mạnh mẽ tách ra, những ngón tay không thuộc về mình xen vào, quấn quýt, đốt ngón tay vốn đã thon dài xương xẩu, cấn đến đau nhói.
Thẩm Tinh Yểu bị k.ích th.ích đến run rẩy: “Ngụy Kính Nhất, Ngụy Kính Nhất…”
Đôi môi lưỡi nóng bỏng của người đàn ông một lần nữa trở lại môi cô: “Anh đây.” Giọng nói khàn đặc vô cùng. Rõ ràng nghe được anh đáp lại, nhưng cô vẫn muốn khóc.
Ngoài cửa sổ mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió đêm xào xạc, nhưng nhiệt độ trong phòng lại liên tục tăng cao. Quần áo tùy ý vứt trên tấm thảm m.ềm m.ại, đàn ông, đàn bà,hòa quyện vào nhau.
Thần kinh tê dại khiến cô toàn thân run rẩy, trong một khoảnh khắc nào đó, đầu óc trống rỗng đến cực độ. Giây tiếp theo, lại như pháo hoa nổ tung, tràn ngập toàn bộ tâm trí. Thẩm Tinh Yểu không nhịn được nhắm mắt lại, cảm thấy như bị ném lên không trung, mất kiểm soát, thét chói tai.
Tất cả trở lại bình tĩnh, thân thể m.ềm m.ại trong lòng dần dần ngừng run rẩy, tiếng khóc nức nở, tiếng thét chói tai cũng ngừng lại, m.ềm m.ại để mặc anh ôm vào lòng. Gò má trắng nõn ửng hồng, còn có những vệt không rõ là mồ hôi hay nước mắt, lông mi bị đánh ướt sũng, mái tóc đen m.ềm m.ại bên thái dương cũng ướt đẫm.
Thẩm Tinh Yểu quá mệt mỏi, ngủ cũng không quá sâu, như thể mơ thấy điều gì đó, bàn tay khẽ co lại, vô thức gọi: “Ngụy Kính Nhất.” Nghe được người yêu gọi, Ngụy Kính Nhất lập tức đáp lại: “Anh đây.”
“Dính quá…” Thẩm Tinh Yểu vô thức lẩm bẩm.
Ngụy Kính Nhất vén những lọn tóc mái ướt mềm thơm tho của cô sang một bên, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Anh ôm em đi tắm trước.”
Thẩm Tinh Yểu không đáp lại nữa.
Ngụy Kính Nhất dùng chăn lông quấn lấy người cô rồi bế ngang vào phòng tắm.
Trên làn da trắng như sữa lưu lại những dấu vết anh để lại, lấm tấm, từng cụm, từng cụm.
Đôi mắt Ngụy Kính Nhất mang theo sự dịu dàng không tan, tình yêu và cả sự đau lòng. Rõ ràng đã nhịn lâu như vậy, vẫn là thất bại trong gang tấc. Anh quả nhiên vẫn là một tên cầm thú, nhưng dù vậy, anh cũng không chút hối hận. Nếu để anh lựa chọn một lần nữa, anh vẫn muốn chiếm hữu cô. Trước đó chưa từng nếm trải, cô là bảo bối khắc cốt ghi tâm, bây giờ sau khi đã nếm trải, dù là xương cốt cũng khó có thể chia lìa.
…
Ánh mặt trời xuyên qua lớp rèm cửa dày cộm, chiếu ra những tia sáng yếu ớt. Thẩm Tinh Yểu khẽ tỉnh lại, yết hầu khô khốc đau rát, đập vào mắt là một màu tối tăm, đồng thời trong không khí có một mùi tanh nồng, vô cùng quen thuộc, giống như mùi vị đã quấn lấy cô rất lâu đêm qua, ám ảnh trong từng hơi thở không tan biến.
Vài giây sau, Thẩm Tinh Yểu mới cảm giác được điều không ổn. Phía sau lưng cô áp sát vào một cơ thể ấm áp và rắn chắc, trên eo có một cánh tay đặt lên, đỉnh đầu là hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi không thuộc về cô.
Mà ký ức đêm qua như thủy triều cuộn trào về phía cô, rượu, giọng nói quen thuộc, hình ảnh quen thuộc nổ tung trong đầu.
Thẩm Tinh Yểu trong nháy mắt tỉnh táo lại, đồng thời mặt đỏ tai hồng. Lúc này người đang áp sát sau lưng cô là Ngụy Kính Nhất.
Đêm qua Cô và Ngụy Kính Nhất… Nhịp đập mạnh mẽ ra vào, sự k.ích th.ích ngập tràn mà lúc này vẫn còn có thể cảm nhận rõ ràng. Những điều đó không phải là mơ, sự thật đã xảy ra.
Ước chừng gần một phút sau, Thẩm Tinh Yểu lúc này mới hoàn hồn lại. Cô hơi cúi đầu, đặt bàn tay mình lên bàn tay đang đặt trên bụng dưới của mình, không nhịn được khẽ cọ xát một chút, sau đó, nhẹ nhàng xoay người trong lòng anh.
Phòng ngủ tối tăm, gò má Ngụy Kính Nhất chìm trong chiếc gối m.ềm m.ại, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ. Anh ngủ rất say, đôi mắt đỏ ngầu đêm qua lúc này đang nhắm nghiền. Ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt lên sống mũi cao thẳng của anh, khiến gương mặt lúc ngủ của anh thêm vài phần dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với vẻ điên cuồng trầm dục đêm qua. Đôi môi mỏng hơn ngày thường đỏ hơn rất nhiều, môi dưới còn có vài vết rách nhỏ, là do cô cắn đêm qua.
Thẩm Tinh Yểu không nhịn được đưa tay khẽ ấn lên đôi môi m.ềm m.ại ấy. Tất cả những gì xảy ra tối qua, cô không hề thấy hối hận. Trong cơn điên cuồng ngày hôm qua, họ đều dốc hết sức mình, cảm giác thuộc về nhau khiến lòng Thẩm Tinh Yểu vô cùng phong phú và thỏa mãn. Nghĩ
như vậy, lực đạo dừng trên môi anh không khống chế được mà tăng thêm một chút. Mà Ngụy Kính Nhất đang ngủ say hiển nhiên là có cảm giác, vô thức nhíu mày, có vẻ như sắp tỉnh giấc.
Ngụy Kính Nhất quả nhiên tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, mà ngón tay cô vẫn còn ấn trên môi anh.
Thẩm Tinh Yểu mím môi, theo bản năng thu tay lại, sau đó đẩy cánh tay anh còn đang ôm eo cô: “Buông em ra trước.”
Ngụy Kính Nhất không những không buông ra, ngược lại còn ôm người chặt hơn, giọng nói khàn khàn: “Yểu Yểu, xin lỗi em.”
Vì câu xin lỗi này của anh, khiến sống lưng Thẩm Tinh Yểu cứng đờ một chút. Tại sao lại nói xin lỗi? Chẳng lẽ anh hối hận…
Sự cứng đờ này của Thẩm Tinh Yểu quá rõ ràng, Ngụy Kính Nhất lập tức phản ứng lại, đưa tay giữ lấy gáy cô, mạnh mẽ kéo vào vị trí xương quai xanh của mình, nói nốt những lời còn dang dở: “Nhưng anh một chút cũng không hối hận.”
Thẩm Tinh Yểu chỉ cảm thấy trái tim cô trong vài giây ngắn ngủi đã trải qua những biến đổi kinh hoàng, muộn màng mà bắt đầu e thẹn. Đêm qua họ thật sự quá điên cuồng, bên tai không khỏi bắt đầu nóng lên rất nhanh, nóng bỏng, giọng nói phát ra lại mang theo chút tủi thân: “Em còn tưởng anh hối hận.”
Ngụy Kính Nhất đột nhiên xoay người, một lần nữa đè người dưới thân mình, bàn tay thon dài vu,ốt v.e gò má cô: “Từ tối hôm qua, em không còn bất kỳ đường lui nào nữa.”
Thẩm Tinh Yểu cong môi: “Anh cũng không có.”
Ngụy Kính Nhất cúi người xuống, bắt lấy đôi môi hồng m.ềm m.ại kia, sự tiếp xúc thân mật khiến cả hai không khỏi một lần nữa hồi tưởng lại những á.i â.n trên chiếc giường này. Bàn tay từ dưới vạt áo luồn vào, làn da dưới tay m.ềm m.ại ấm áp, di chuyển lên trên, bao phủ lấy.
“A…” Đôi mắt Thẩm Tinh Yểu hơi mở to một chút, không nhịn được khẽ rên lên vì đau.
Ngụy Kính Nhất cũng ý thức được, đôi môi đang hôn triền miên lập tức tách ra, giọng nói khàn khàn: “Đau?”
“Ừ.” Thẩm Tinh Yểu gật đầu. Trước đó sự chú ý của cô đều đặt trên người Ngụy Kính Nhất, lúc này, cô mới kinh ngạc nhận ra cả người mình đau nhức vô cùng, giống như gân cốt đều bị tháo rời, đặc biệt là một bộ phận nào đó, c.ăng tr.ướng đau đớn.
Ngụy Kính Nhất từ trên người cô lật người dậy, vươn tay bật đèn bàn đầu giường, sau đó đưa tay vén tấm chăn trên người hai người ra. Trong phòng ngủ có bật điều hòa, cũng không lo lắng sẽ bị cảm lạnh. Đêm qua sau khi tắm cho cô xong, anh đã thay cho cô bộ đồ ngủ sạch sẽ của mình, lúc ngủ say cô sống chết không chịu mặc quần ngủ. Lúc này vén chăn lên, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra trong không khí. Ánh mắt anh nhìn xuống, trên đùi toàn là những vết hồng mai từng cụm, từng cụm, lan đến tận vị trí kín đáo nhất.
Thẩm Tinh Yểu cũng co chân lại, kéo chiếc áo ngủ còn khá dài trên người cô để che đi, gò má ửng hồng.
Giọng Ngụy Kính Nhất dịu dàng: “Ngoan, để anh xem.”
Tuy đêm qua đã sớm tr.ần tr.ụi đối mặt nhau, nhưng lúc này Thẩm Tinh Yểu vẫn có chút ngượng ngùng, vì thế nhỏ giọng từ chối: “…Không cần.”
Ngụy Kính Nhất biết cô xấu hổ, không nhịn được ghé lại gần hôn lên sống mũi thẳng tắp của cô, kiên trì nói: “Đêm qua không tiết chế, chắc là bị thương rồi, anh chỉ xem một chút, nếu nghiêm trọng thì phải bôi thuốc.”
Thẩm Tinh Yểu cuối cùng vẫn không thắng nổi anh, chỉ có thể tách hai chân ra mặc cho anh kiểm tra, sau đó kéo tấm chăn lông nhỏ bên cạnh trùm lên đầu mình, cô đã không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi.
Ngụy Kính Nhất nhận ra động tác của cô, vỗ đầu nhìn bộ dạng cô trùm chăn, khẽ cười không thành tiếng, cũng không ép buộc cô gỡ chăn xuống ngay lúc này. Ánh mắt anh dừng lại trên đóa hoa, trải qua sự tàn phá, đỏ tươi và nhạy cảm khác thường, khẽ chạm vào sẽ như cây trinh nữ bắt đầu co rút lại khép kín.
Một lát sau, Thẩm Tinh Yểu không nhịn được mở miệng hỏi anh, giọng nói mang theo vẻ nũng nịu: “Nghiêm trọng không?”
Ngụy Kính Nhất rút ngón tay ra, sau đó kéo vạt áo cô xuống che lại, đi lên, cách lớp chăn lông chính xác tìm được vị trí môi cô hôn xuống: “Có chút, vẫn phải bôi thuốc.”
Thẩm Tinh Yểu lập tức kéo chăn lông xuống, có chút căng thẳng: “Bôi… bôi thuốc gì?”
Ngụy Kính Nhất kéo tấm chăn bên cạnh đắp cho cô: “Baidu.” (Ý chỉ tìm trên mạng)
Thẩm Tinh Yểu: “…”
Một lát sau, Ngụy Kính Nhất đặt thuốc bôi xong. Thẩm Tinh Yểu hỏi anh: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Mới hơn bảy giờ.” “Anh không đi làm sao?”
Ngụy Kính Nhất cười một tiếng: “Em đã như vậy rồi, anh còn đi làm gì nữa?”
Thẩm Tinh Yểu bĩu môi.
Ngụy Kính Nhất nhìn cô, như thế nào cũng nhìn không đủ, không nhịn được lại lần nữa ghé qua, ngậm lấy môi cô hôn nhẹ nhàng. Thẩm Tinh Yểu cũng phối hợp với anh, hôn một lúc lâu mới tách ra: “Bây giờ còn sớm, còn một lúc nữa mới giao thuốc tới, có muốn ngủ thêm một lát không?”
Bị anh nhắc nhở như vậy, Thẩm Tinh Yểu vẫn còn chút mệt mỏi rã rời, không nhịn được khép hờ mắt, giọng nói cũng mang theo cơn buồn ngủ: “Vậy còn anh?”
“Anh đợi thuốc giao tới.”
Thẩm Tinh Yểu “ừ” một tiếng, chìm vào chăn nệm m.ềm m.ại nhắm mắt lại: “Vậy em ngủ thêm một lát nữa.”
Ngụy Kính Nhất giúp cô kéo chăn lên một chút, sau đó đứng dậy, nhặt chiếc quần bị anh tùy ý vứt xuống đất đêm qua mặc vào, rồi đi về phía phòng tắm. Sau khi rửa mặt xong, anh dọn dẹp túi rác trong phòng tắm, đồng thời cũng chú ý tới mấy cái bao bị vứt vào đó đêm qua, qua một đêm, vẫn căng phồng như lúc ban đầu.