Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 68

Sau khi câu nói rõ ràng mang theo men rượu của Thẩm Tinh Yểu cất lên, Thẩm Vi Thanh đang xoay người chuẩn bị đi lấy xe bỗng cứng đờ, từ từ quay lại, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thẩm Tinh Yểu. Mà Đoạn Thính

 

Nhạc đứng bên cạnh cũng lộ rõ vẻ hoảng hốt, không dám cử động. Nhưng cả hai người đều ngầm hiểu ý, đầu tiên là nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu, sau đó đồng loạt nhìn về phía Tô Vi Sơ.

 

Dưới ánh mắt căng thẳng của hai người, Tô Vi Sơ bỗng nhiên cười, đưa tay điểm nhẹ lên trán Thẩm Tinh Yểu: “Say rồi, nói sảng gì thế? Em gái nhỏ như em lấy đâu ra bạn trai?”

 

Đoạn Thính Nhạc và Thẩm Vi Thanh liếc nhìn nhau, Đoạn Thính Nhạc ngượng ngùng cười nói: “Phải đó, đều tại em, không nên cho cậu ấy uống rượu.”

 

Thẩm Vi Thanh: “Say đến không biết gì rồi, em… đi lấy xe.”

 

Lúc này trong đầu Thẩm Tinh Yểu chỉ toàn nghe thấy họ không ngừng lặp lại nhắc nhở cô say rồi. Cô tỉnh táo lắm mà, được không? Cô căn bản là không có say! Hơn nữa bọn họ dựa vào cái gì mà nghi ngờ cô không có bạn trai? Cô có bạn trai! Bạn trai của cô là tuyệt nhất thiên hạ!

 

Rượu vào thêm can đảm, cô giãy ra khỏi vòng tay Tô Vi Sơ, loạng choạng đứng vững.

 

Tô Vi Sơ vội vàng muốn đỡ cô. Bị cô né tránh.

Cô tự mình đứng vững, hai tay chống nạnh: “Đã Nói! Em không có say!” Sau đó bước chân loạng choạng về phía Thẩm Vi Thanh, chỉ vào cậu: “Em… nói cho họ biết, chị có bạn trai đúng không?”

 

Thẩm Vi Thanh đột nhiên nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Vi Sơ: “Cái này… em…”

 

“Em giả vờ cái gì chứ… lại không phải em chưa từng gặp!”

 

Sau đó Thẩm Tinh Yểu lại loạng choạng, chuyển hướng sang Đoạn Thính Nhạc.

 

Đoạn Thính Nhạc trong nháy mắt căng thẳng đến mức cổ họng như nghẹn lại, má ơi… Cô ấy sợ quá…

 

Thẩm Tinh Yểu chỉ vào cô ấy: “Em ấy không nói… Vậy cậu nói đi…”

 

Đoạn Thính Nhạc đối mặt với ánh mắt của Tô Vi Sơ, khô khan nói: “Nói… nói gì cơ?”

 

“Sao mọi người đều như vậy hả? Mọi người không phải đều quen biết sao…” Sau đó cô nhìn về phía Tô Vi Sơ, giọng nói hàm chứa ấm ức: “Anh trai… Bọn họ không chịu làm chứng cho em…”

 

Tô Vi Sơ liếc nhìn Thẩm Vi Thanh và Đoạn Thính Nhạc. Sau lưng Thẩm Vi Thanh nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

Đoạn Thính Nhạc theo bản năng lùi lại một chút về phía sau Vưu Triều Văn.

 

Vưu Triều Văn liếc nhìn Đoạn Thính Nhạc đang dựa vào mình, đuôi mày hơi nhướng lên.

 

Sau đó Tô Vi Sơ lại nhìn Thẩm Tinh Yểu, giọng nói lộ ra vẻ ôn hòa: “Vậy à, thế em nói cho anh trai biết, bạn trai em là ai?”

 

“Bạn… bạn trai em… Bạn trai em là…” Mắt Thẩm Tinh Yểu gần như không mở ra được, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ chìa tay về phía Đoạn

 

Thính Nhạc: “Điện… điện thoại của tớ đâu? Mọi người không ai gọi điện thoại giúp tớ, tớ tự gọi…”

 

Đoạn Thính Nhạc run rẩy đưa điện thoại di động cho cô, đưa xong, lại lần nữa nép sau lưng Vưu Triều Văn. Cô ấy thề, nếu biết sẽ thành ra thế này, dù có đánh chết cô ấy, hôm nay cô ấy cũng sẽ không để Thẩm Tinh Yểu dính một giọt Brandy nào!!

 

Trước mặt mấy người họ, Thẩm Tinh Yểu bấm một số điện thoại. “Alo?”

Ngụy Kính Nhất nhận được điện thoại cũng vừa lúc chuẩn bị gọi cho cô. Anh vừa mới nói chuyện vài câu với mấy nhà đầu tư, quay đầu lại thì cô đã không còn ở trên sofa ban đầu nữa. Mà lúc này, cô vừa mở miệng, anh nghe ra giọng nói của cô đã thấm men say.

 

“Yểu Yểu, em uống rượu à? Em đang ở đâu?” Giọng Ngụy Kính Nhất có chút sốt ruột.

 

Khóe miệng Thẩm Tinh Yểu gần như có thể treo cả một bình dầu nhỏ: “Bọn họ không tin em…”

 

“Bọn họ? Là ai? Không tin em cái gì?” “Không tin em…”

“Yểu Yểu, em đang ở đâu?”

 

“Ngụy Kính Nhất… Em say rồi… Anh mau đến đón em đi…”

 

Sau khi Thẩm Tinh Yểu thốt ra cái tên “Ngụy Kính Nhất”, Vưu Triều Văn nháy mắt cảm nhận được người phía sau nắm chặt áo khoác mình, ánh mắt nhìn sang Thẩm Vi Thanh. Thiếu niên này giỏi nhất là diễn kịch, nhưng lúc này vẻ mặt sợ hãi như sét đánh ngang tai căn bản không che giấu được, sau khi liếc nhìn Tô Vi Sơ một cái vội vàng dời tầm mắt.

 

Mà Tô Vi Sơ trên mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa thường thấy, Vưu Triều Văn cũng đã rõ ràng cảm nhận được hàn ý từ người bạn tốt. Bạn trai của Yểu Yểu lại là Ngụy Kính Nhất? Trong lúc nhất thời, anh ta không biết mình nên đồng cảm với Tô Vi Sơ hay là nên đồng cảm với Ngụy Kính Nhất.

 

“Được, anh đến ngay đây, vậy em nói cho anh biết, em đang ở đâu được không?”

 

“Em… em ở…”

 

Tô Vi Sơ cười chìa tay về phía Thẩm Tinh Yểu.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh.

 

Khóe miệng Tô Vi Sơ nhếch lên, nói với người đầu dây bên kia: “Gara ngầm tầng B1, tôi chờ cậu.”

 

 

Ngụy Kính Nhất xuống gara ngầm tầng B1, còn chưa đến gần đã nhìn thấy Tô Vi Sơ đứng ở đó. Khi khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của bạn tốt từ điện thoại của Yểu Yểu truyền ra, nói thật, phản ứng đầu tiên của anh lúc đó là yên tâm.

 

Tô Vi Sơ nhìn anh, đưa tay kéo lỏng cà vạt, cả áo khoác vest cũng tùy ý ném xuống đất, sau đó tiếp tục cởi cúc áo cổ tay, trên mặt vẫn giữ nụ

 

cười thường thấy, nói với anh: “Đến rồi à?”

 

Ngụy Kính Nhất quá hiểu người bạn tốt này, biết dưới gương mặt gió yên biển lặng kia ẩn chứa bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng vẫn bước chân kiên định đi về phía này, đáp lại: “Ừ.”

 

Vừa đến gần, một cú đấm của người đàn ông lập tức lao về phía gò má anh. Cú đấm này của Tô Vi Sơ có thể nói là dùng toàn lực, không hề giữ lại chút nào. Ngụy Kính Nhất nháy mắt bị đánh lùi về sau vài bước, khóe miệng nhanh chóng sưng đỏ lên, khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.

 

Tô Vi Sơ nhìn anh, xoay xoay cổ tay, vẫn cười rồi lại tung một cú đấm nữa.

 

Ngụy Kính Nhất tự biết mình đuối lý, mặc cho Tô Vi Sơ đấm từng cú một.

 

Tô Vi Sơ cũng khá tàn nhẫn, chuyên chọn chỗ đau nhất mà đánh, một cú đấm một câu hỏi.

 

“Nảy sinh ý đồ từ khi nào?” “Bắt đầu từ khi nào?”

“Năm ngoái phải không? Năm ngoái cô gái mà cậu nói với tôi chính là Yểu Yểu đúng không?”

 

“Cậu làm tốt lắm! Cậu đúng là bạn tốt của tôi! Bạn thân!”

 

Sự bình tĩnh mà Tô Vi Sơ tự hào đều sụp đổ trước mặt Ngụy Kính Nhất. Năm ngoái! Mẹ nó chứ! Từ năm ngoái đã bắt đầu? Khó trách cậu ta luôn hỏi anh, có thể chúc phúc cho cậu ta không? Điều này còn từng khiến

 

anh nghi ngờ chính mình, rốt cuộc là đã thể hiện thái độ không muốn bạn mình có được hạnh phúc hay sao? Lại nghĩ đến những lời cậu ta nói với anh năm ngoái, anh hận không thể quay lại tát cho mình mấy cái!

 

Xương mày, gò má, khóe miệng Ngụy Kính Nhất đều bầm tím, phần eo bụng giấu dưới lớp vest càng đau điếng. Cú đấm cuối cùng trực tiếp bị đánh đến loạng choạng ngã dựa vào cột tường bãi đỗ xe.

 

Tô Vi Sơ tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo anh, mắt đỏ ngầu: “Ngụy Kính Nhất! Cậu có còn là người không hả?”

 

Ngụy Kính Nhất hơi thở nặng nhọc nhìn anh ấy, khóe miệng nói chuyện cũng đau: “Là tôi nợ cậu.”

 

Tô Vi Sơ lại đấm một cú vào bụng dưới anh: “Cậu đương nhiên nợ tôi rồi!”

 

Ngụy Kính Nhất bị đánh cong người xuống, rồi lại bị Tô Vi Sơ mạnh mẽ xốc lên: “Đánh trả!”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn Tô Vi Sơ với sắc mặt trầm tĩnh đáng sợ, không động thủ cũng không nói gì.

 

Tô Vi Sơ lại đấm thêm một cú: “Tôi bảo cậu đánh trả cậu có nghe không!”

 

Ngụy Kính Nhất vẫn không hề lay chuyển. Tô Vi Sơ như muốn ép anh, đấm từng cú một, cuối cùng khi Ngụy Kính Nhất đau đến gần như không đứng vững được nữa, mới đánh trả.

 

Sau khi đánh trả, hai người nhanh chóng lao vào nhau, anh một đấm tôi một đấm nhắm vào đối phương. Tô Vi Sơ không hề nương tay, Ngụy Kính Nhất cũng vậy. Hai người từ tay đến chân, cũng không biết là va

 

vào xe của ai, tiếng còi báo động xe chói tai vang lên trong bãi đỗ xe trống trải, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được hai người ẩu đả.

 

Cuối cùng, cả hai người đều mình mẩy bầm dập ngã xuống nền đất lạnh lẽo của gara, toàn thân đau nhức không muốn cử động. Khoang mũi khoang miệng cả hai đều là mùi máu tanh nồng đậm. Hai người cách nhau một khoảng, cùng đau đớn th.ở d.ốc nhìn lên trần gara, không nói một lời.

 

Rất lâu sau, lâu đến mức Ngụy Kính Nhất cảm thấy Tô Vi Sơ sẽ không nói với anh một lời nào nữa, anh ấy mới mở miệng, giọng nói run rẩy cố nén.

 

“Ngụy Kính Nhất, so với cậu, chó còn thấy xấu hổ!”

 

Ngụy Kính Nhất chịu đựng cơn đau nghiêng đầu nhìn về phía anh ấy, phát hiện có thứ gì đó từ khóe mắt anh ấy chảy xuống, rơi xuống nền xi măng, loang ra.

 

 

Thẩm Tinh Yểu ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Cô bị sao vậy? Tối qua say rượu sao? Thẩm Tinh Yểu cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ được tối qua cô uống Brandy mà Đoạn Thính Nhạc đưa, sau đó thì trống rỗng, thậm chí cô về nhà như thế nào cũng không nhớ gì cả. Nghĩ đến đây, cô hoảng hốt nhìn quanh, khi thấy đồ đạc bài trí quen thuộc, cô mới lặng lẽ thở phào một hơi.

 

Là phòng của cô.

 

Thẩm Tinh Yểu đưa tay day day thái dương, cố gắng giảm bớt cảm giác đau đầu sau khi say rượu, rõ ràng là có chút hiệu quả. Cô vươn tay lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, liếc nhìn thời gian, đã 10 giờ sáng.

 

Chân trần xuống giường vào phòng tắm rửa mặt qua loa, thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, lúc này mới ra cửa đi xuống lầu.

 

Vừa đến đầu cầu thang, đúng lúc gặp dì Trần vừa tưới hoa xong đi vào.

 

Dì Trần nhìn thấy người đứng ở đầu cầu thang, vui mừng nói: “Yểu Yểu, tỉnh rồi à?”

 

Thẩm Tinh Yểu giọng khàn khàn đáp một tiếng: “Vâng.” “Mau xuống đi, dì đi bưng canh giải rượu cho cháu.” “Vâng ạ.”

Canh giải rượu dì Trần nấu hiệu quả rất tốt, Thẩm Tinh Yểu uống non nửa chén, cảm giác đau đầu do say rượu đã không còn mãnh liệt như trước.

 

Lúc dì Trần lại qua lần nữa, trên tay bưng bữa sáng: “Tuy đã gần trưa, nhưng tối qua uống nhiều rượu như vậy, vẫn không thích hợp ăn đồ quá dầu mỡ, bữa sáng dì vẫn còn hâm nóng cho cháu đây, ăn chút cho ấm bụng.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “Cảm ơn dì Trần.”

 

Thẩm Tinh Yểu nhấp từng ngụm cháo nhỏ, cháo nóng ấm làm dạ dày dễ chịu hơn không ít. Nghĩ đến điều gì đó, cô thuận miệng hỏi: “Đúng rồi dì Trần, ba mẹ cháu đâu ạ?”

 

Động tác lau chùi của dì Trần hơi khựng lại, lúc này mới mở miệng trả lời cô: “Ông bà sáng sớm đã ra ngoài rồi, chắc là có việc gì đó.”

 

Sự chú ý của Thẩm Tinh Yểu đều dồn vào bữa sáng, nên cũng không để ý đến sự khác thường của dì Trần, tiếp tục hỏi: “Vậy anh cả cháu đi làm rồi ạ? Thanh Thanh đâu? Còn ngủ sao?”

 

Dì Trần nói: “Thanh Thanh sáng sớm thu dọn hành lý đi rồi.” Thẩm Tinh Yểu ngạc nhiên hỏi: “Đi rồi? Đi đâu ạ?”

“Nghe nói có hoạt động của nhãn hàng ở tỉnh khác, đi trước rồi.” Dì Trần nói.

 

Thẩm Tinh Yểu biết lịch trình của Thẩm Vi Thanh, quả là sau đó có một buổi gặp mặt của nhãn hàng ở Hạ Môn, nhưng không phải còn năm ngày nữa sao? Sao lại đi gấp như vậy. Tuy ngạc nhiên, nhưng cũng không cảm thấy quá kỳ lạ, dù sao danh tiếng chuyên nghiệp của cậu trong giới cũng khá vang dội. Hơn nữa Thẩm Tinh Yểu căn bản không ý thức được, trong câu hỏi vừa rồi của mình, dì Trần chỉ trả lời một trong số đó.

 

Sau khi ăn xong, Thẩm Tinh Yểu lấy điện thoại ra gọi cho Ngụy Kính Nhất, điện thoại đổ chuông, nhưng không có người nghe.

 

Mãi đến khi điện thoại tự động ngắt máy, Thẩm Tinh Yểu nhíu mày, chẳng lẽ đang họp?

 

Nghĩ vậy, cô không gọi lại làm phiền anh nữa.

 

Gần trưa, Thẩm Tinh Yểu mới nhận được điện thoại gọi lại của Ngụy Kính Nhất.

 

“Sáng nay em gọi cho anh, sao anh không nghe máy?”

 

Ngụy Kính Nhất nói: “Xin lỗi, buổi sáng anh họp.”

 

Thẩm Tinh Yểu cười một tiếng: “Em đoán đúng rồi. Đúng rồi, tối qua hình như em uống nhiều quá, chắc là Thính Nhạc đưa em về. Còn nữa, không phải em đã hứa với anh, sau Tết chúng ta sẽ nói với ba mẹ chuyện hai đứa mình sao? Anh thấy tối nay thế nào? Vừa lúc hôm nay em cũng ở nhà.”

 

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

 

Ngụy Kính Nhất mở miệng gọi cô: “Yểu Yểu.” “Hửm?”

“Xin lỗi.”

 

Thẩm Tinh Yểu nghi hoặc: “Tại sao lại xin lỗi?” “Hiện tại anh không ở Bắc Kinh.”

Thẩm Tinh Yểu ngồi thẳng người: “Không ở Bắc Kinh? Ý gì vậy?”

 

“Anh đi công tác, đột xuất. Một dự án ở Hải Nam xảy ra chút vấn đề nhỏ, anh phải qua đó xử lý.”

 

Thẩm Tinh Yểu có thể hiểu được, chỉ là người hôm qua còn gặp mặt, hôm nay đã đến Hải Nam, có chút hụt hẫng cũng đau lòng: “Vậy à, không sao đâu, em chờ anh từ Hải Nam về, về rồi anh qua gặp ba mẹ em được không?”

 

Ngụy Kính Nhất ngừng một giây: “Được, có thể.”

 

“À, em vừa xem lịch sử cuộc gọi, tối qua em có gọi cho anh à?” Thẩm Tinh Yểu lúc trước xem lại lịch sử cuộc gọi, cuộc gọi cuối cùng tối qua của cô chính là gọi cho anh.

 

Ngụy Kính Nhất: “Có, gọi rồi.”

 

“Chắc là em uống nhiều quá, không có chút ấn tượng nào cả. Tối qua em nói gì vậy?”

 

“Cũng không nói gì nhiều, chỉ nói em say rồi, muốn về nhà ngủ.” “Chỉ vậy thôi à?”

“Ừ.”

 

“Vậy được rồi, anh cứ tiếp tục bận đi, em không làm phiền anh nữa.”

 

 

Tô Vi Sơ lạnh lùng nhìn người đàn ông trên giường đối diện cúp điện thoại: “Cũng không biết Ngụy tổng luyện được cái tài nói dối không chớp mắt, không cần bản thảo này từ khi nào.”

 

Ngụy Kính Nhất khó khăn đặt điện thoại di động lại dưới gối: “Đều như vậy rồi, cậu còn khịa tôi?”

 

“Khịa cậu thì sao? Tôi còn muốn đánh cậu nữa đây!” “Được được được, chờ hai chúng ta ra viện, lại đánh.” Thẩm Vọng Tân: “Còn muốn đánh cái gì?”

 

Ngụy Kính Nhất và Tô Vi Sơ đồng thời nhìn ra cửa, người bước vào chính là Thẩm Vọng Tân và Ngụy Biện Lâm.

 

“Ba, chú.”

 

Cả hai gần như đồng thanh.

 

Thẩm Vọng Tân nhìn hai người trên giường bệnh: “Hai đứa tuổi cũng không còn nhỏ, đều là người lớn gần 30 tuổi rồi, sao còn làm ra chuyện đánh nhau ẩu đả như vậy?” Đánh nhau xong còn chưa tính, còn chạy đến quán bar uống rượu say, lá lách vốn đã bị thương, lại còn nốc thêm mấy chai rượu mạnh. Nếu không phải chủ quán bar là người quen, e là hai đứa này say chết ở quán bar cũng không ai biết.

 

Mà đây mới chỉ là chuyện thứ nhất, video hai người đánh nhau ngay trong đêm đó đã lên hot search.

 

Anh một đấm tôi một đấm, anh một chân tôi một chân, đánh nhau một cách hung ác. Hai đứa này từ nhỏ thân thiết như mặc chung một cái quần lớn lên, có bao giờ đánh nhau thành ra thế này đâu. Bởi vậy khi nhìn thấy video đánh nhau, ông và lão Ngụy đều ngớ người, đầu óc trống rỗng.

 

Video hot search hai người đánh nhau lan truyền điên cuồng trên mạng, độ nóng chủ đề trực tiếp bùng nổ. Vì hai người đánh nhau không nể nang, đã gây ra ảnh hưởng khủng hoảng không nhỏ cho công ty hai nhà. Có thể nói, ông và lão Ngụy cả đêm đó không hề chợp mắt, vừa xử lý hot search vừa xử lý quan hệ công chúng của công ty, một bên còn phải lo cho hai thằng nhóc đang nằm trong phòng cấp cứu. Khó khăn lắm mới gỡ được hot search trước rạng sáng, giải quyết được khủng hoảng, hai thằng nhóc cũng từ phòng cấp cứu ra.

 

Sáng sớm, điện thoại của hai người cũng bị bạn bè thân thích cùng với các đối tác kinh doanh gọi đến cháy máy. Họ vừa không ngừng lặp lại

 

giải thích vừa hận không thể lôi hai thằng nhóc còn đang hôn mê dậy mà đánh.

 

Thẩm Vọng Tân kéo ghế cho Ngụy Biện Lâm, hai người ngồi xuống bên giường bệnh của họ: “Nói đi, hai đứa rốt cuộc là vì chuyện gì mà đánh nhau?”

 

Ngụy Kính Nhất và Tô Vi Sơ liếc nhìn nhau, đều mím chặt miệng, không muốn mở lời.

 

Tuy Ngụy Biện Lâm không biết giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ vẻ mặt của hai người, ông biết, trong trận đánh lần này, con trai ông là bên bị đánh, cho nên ông lập tức cũng rõ ràng, bên làm sai chuyện này nhất định là con trai ông. Bằng không với tình cảm dính như sam từ nhỏ đến lớn của hai đứa nó, Vi Sơ có thể đánh người ta thành ra thế này sao?

 

Thế là ông nhìn về phía Ngụy Kính Nhất: “Nói đi, con có phải đã làm chuyện gì có lỗi với Vi Sơ không?”

 

Ngụy Kính Nhất theo bản năng ngẩng đầu nhìn Ngụy Biện Lâm một cái, không trả lời.

 

“Nói chuyện!” Ngụy Biện Lâm cao giọng.

 

Từ nhỏ, Ngụy Biện Lâm gần như chưa bao giờ răn dạy Ngụy Kính Nhất, là bởi vì Ngụy Kính Nhất chưa từng cho ông cơ hội như vậy. Từ nhỏ anh đã là một người rất có chủ kiến, rất có tư tưởng, bất kể là chuyện gì nó đều có thể làm một cách hoàn hảo. Lúc đi học về thành tích học tập, một đường đều là nhất khối. Sau này khi vào công ty, mỗi một quyết sách dự án, đều không làm ông thất vọng. Vậy mà lần này, lại là đánh nhau với người bạn thân nhất của mình. Ngụy Biện Lâm thật sự rất khó tưởng tượng, rốt cuộc con ông đã làm chuyện gì không thể tha thứ, có thể khiến một Vi Sơ luôn ôn hòa lễ phép lại thất thố như vậy.

 

Thẩm Vọng Tân theo bản năng trấn an bạn tốt: “Lão Ngụy, đừng như vậy, đàn ông với nhau đánh nhau thật ra cũng rất bình thường.”

 

“Chuyện này đoán cũng không cần đoán, nhất định là thằng nhóc này có lỗi với Vi Sơ. Ông đừng cản tôi, để tôi hỏi cho rõ ràng.” Ngụy Biện Lâm lại nhìn về phía Ngụy Kính Nhất: “Ngụy Kính Nhất, ba hỏi lại con một lần nữa, con rốt cuộc đã làm gì?”

 

Ngụy Kính Nhất mấp máy môi, mắt thấy sắp mở miệng.

 

Tô Vi Sơ bỗng nhiên nói: “Chú Ngụy, đây là chuyện giữa cháu và Kính Nhất, chúng cháu sẽ tự giải quyết tốt, sau này sẽ cùng các chú…”

 

Lời Tô Vi Sơ còn chưa nói xong đã bị Ngụy Kính Nhất ngắt lời. Anh nhìn Thẩm Vọng Tân, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc: “Chú Thẩm, xin lỗi vì phải giới thiệu bản thân với chú trong hoàn cảnh như thế này. Cháu là Ngụy Kính Nhất, cũng là… bạn trai của Yểu Yểu.”

Bình Luận (0)
Comment