“Vừa nãy anh có nghe thấy tiếng gì không?” Sau khi tách ra, Thẩm Tinh Yểu có chút thở hổn hển hỏi.
Ngụy Kính Nhất liếc nhìn ra phía cửa lớn đang mở rộng, lắc đầu, “Không có.”
“Chẳng lẽ là em nghe nhầm?” Thẩm Tinh Yểu cũng có chút hoài nghi. Tay Ngụy Kính Nhất vẫn đặt trên eo cô, “Có lẽ vậy.”
Nghe vậy, Thẩm Tinh Yểu không nghĩ ngợi gì nữa, lúc này mới chú ý thấy dải tua rua bên sườn eo mình vẫn bị anh nắm trong tay, bị siết đến hơi nhăn, cô cũng không nghĩ nhiều, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, “Anh đừng làm hỏng của em.”
Ngụy Kính Nhất cười cười, buông ra.
Thẩm Tinh Yểu thật sự không để ý đến sự khác thường của anh, “Bây giờ là mấy giờ rồi, anh mau ra ngoài đi, em thu dọn một chút rồi cũng xuống lầu.”
Ngụy Kính Nhất kéo tay phải cô đặt lên miệng, hôn lên ngón giữa thon dài của cô, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, “Vậy anh ở dưới chờ em.”
Thẩm Tinh Yểu cười gật đầu với anh, “Được.”
Sau khi Ngụy Kính Nhất ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Tinh Yểu, và lúc này cô mới nhớ tới Đoạn Thính Nhạc, lấy điện thoại gọi cho cô ấy, đầu dây bên kia vang lên vài giây, điện thoại mới được kết nối, “Alo?”
Điện thoại kết nối, nhưng không có tiếng. “Thính Nhạc?”
Tiếng sột soạt từ bên kia truyền tới, sau đó giọng của Đoạn Thính Nhạc lập tức vang lên, “…Tớ đây.”
“Cậu đi đâu thế?”
“Tớ… tớ ở bên ngoài một chút.”
“Ngụy Kính Nhất đi rồi, khi nào cậu quay lại?” “Anh ấy đi rồi hả?”
“Ừm.”
“Vậy cậu chờ tớ một lát, tớ đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tinh Yểu vẫn cảm thấy có chút không ổn, nhưng cụ thể không ổn ở đâu thì không nói được. Đến khi Đoạn Thính
Nhạc quay lại, cô rất nhanh biết được lý do.
Cuối cùng vẫn là Đoạn Thính Nhạc bị cô nhìn đến mức cực kỳ không tự nhiên, không nhịn được ho nhẹ một tiếng, che giấu mà mở miệng nói: “Cái… cái đó, tớ vừa đến thì thấy Thanh Thanh, Thanh Thanh về rồi, tiệc sinh nhật cũng sắp bắt đầu rồi, cậu mau trang điểm lại đi?”
Thẩm Tinh Yểu mím môi, đề nghị: “Hay là… cậu cũng trang điểm lại một chút đi?”
Đoạn Thính Nhạc ngớ người, “Cái… cái gì?”
Thẩm Tinh Yểu đưa tay chỉ chỉ môi mình ý bảo môi cô bạn cô.
Đoạn Thính Nhạc chớp mắt, đi về phía bàn trang điểm, sau đó thấy rõ hình ảnh của mình trong gương. Lớp trang điểm vẫn tinh xảo như cũ, nhưng son môi thì rõ ràng bị lem ra, cánh môi hơi sưng. Người tinh mắt đều có thể nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Cô theo bản năng đưa tay che miệng lại, cứ như vậy đi một đoạn đường dài… trên đường còn đụng mặt Thanh Thanh và Lục Chỉ… Hơn nữa cô còn làm như không có chuyện gì mà chào hỏi bọn họ. Hai người thẳng nam đó… chắc là không nhận ra đâu nhỉ…
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, Thẩm Tinh Yểu bước về phía cô, nghiêng đầu, cười rất có chút không có ý tốt.
Đoạn Thính Nhạc đứng thẳng người, “Cậu… cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”
“Ai nha? Anh Vưu đó hả?”
Vẻ mặt Đoạn Thính Nhạc kinh ngạc, theo bản năng hỏi: “Sao cậu biết?”
Hỏi xong liền biết bị lỡ lời, có chút ảo não.
Thẩm Tinh Yểu ra vẻ “tớ đoán trúng rồi”, “Thật sự là anh ta hả, hai người các cậu…”
Đoạn Thính Nhạc lập tức phủ nhận, “Hai bọn tớ không có quan hệ gì hết!”
Thẩm Tinh Yểu “ồ” một tiếng, “Chỉ là cái kiểu có thể hôn môi nhưng không có quan hệ gì đó hả?”
Đoạn Thính Nhạc: “…”
“Cậu thích anh ta không?” Thẩm Tinh Yểu hỏi thẳng.
“Không biết.” Là không biết, chứ không phải dứt khoát lưu loát mà nói không phải như trước nữa.
“Chuyện cậu thích hay không thích, chính cậu không rõ sao?” Đoạn Thính Nhạc mím môi, không muốn lên tiếng.
Thẩm Tinh Yểu thấy vậy, cũng không làm khó cô nữa, bởi vì cô cũng rõ, với tình huống này, cô ấy thật sự có khả năng không hỏi ra được gì, “Được rồi, không muốn nói thì thôi vậy, vậy đợi khi nào cậu muốn nói, thì nói với tớ.”
Đoạn Thính Nhạc nhìn Thẩm Tinh Yểu, gật gật đầu. “Vậy trang điểm lại nhé?”
“Ừm.”
…
Bên này khách khứa tấp nập, phụ nữ váy áo lộng lẫy, đàn ông vest giày da, người hầu bưng khay qua lại. Giữa sảnh chính, chiếc bánh kem mười mấy tầng cực kỳ xa hoa tinh xảo, hương thơm ngọt ngào tràn ngập khắp nơi. Chú Lương tự mình chủ trì buổi tiệc sinh nhật này.
“Chú Lương không hổ là người dẫn chương trình chuyên nghiệp, bản lĩnh dẫn chương trình đúng là khác biệt, đúng không?” Tần Súc nói với Khương Thuấn.
Nhưng đợi một lúc cũng không thấy Khương Thuấn trả lời, không khỏi nhìn về phía anh ta, lại phát hiện ánh mắt của anh ta căn bản không đặt trên sân khấu, mà dừng lại ở Ngụy Kính Nhất cách họ không xa. Anh ta nhíu mày,sao cậu ta lại nhìn lão Ngụy như thế?
“Khương Thuấn?”
Khương Thuấn phản ứng lại, “Ừm, sao vậy?”
“Cậu hỏi tôi sao vậy? Tôi còn tưởng phải hỏi cậu là cậu sao vậy chứ?” Khương Thuấn: “…”
“Cậu nhìn lão Ngụy như vậy làm gì? Từ nãy đến giờ, mắt cậu cứ dán vào lão Ngụy thôi.”
Khương Thuấn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, anh ta cũng không muốn thế mà, nhưng anh ta không khống chế được… Anh ta nhìn về phía Tần Súc, nhỏ giọng mở miệng: “…Cậu biết lúc nãy tôi thấy gì không?”
Tần Súc bĩu môi, “Tôi làm sao biết cậu thấy gì?” “Tôi thấy…” Nói đến một nửa lại im bặt.
“Thấy gì?” Tần Súc truy hỏi.
Khương Thuấn thở dài một hơi, “Thôi, không có gì, dù sao qua một thời gian nữa chắc cậu cũng sẽ biết.”
Tần Súc trừng mắt nhìn anh ta, ghét nhất cái kiểu nói chuyện hàm hồ như vậy.
Lục Chỉ đứng bên cạnh Phùng Đào, ánh mắt xuyên qua đám đông dừng lại trên người người đàn ông mặc vest trắng ở đằng xa, không ai khác, chính là Ngụy Kính Nhất. Ngụy Kính Nhất dự tiệc sinh nhật của bạn thân, tại sao không dẫn theo Tinh Yểu đến? Tình cảm của bọn họ không phải rất tốt sao? Chẳng lẽ anh vẫn chưa giới thiệu cô ấy cho bạn bè của mình sao? Nghĩ vậy, bàn tay đang cầm ly rượu bất giác siết chặt hơn.
Phùng Đào bên cạnh bỗng nhiên gọi anh một tiếng, Lục Chỉ hoàn hồn, “Anh Phùng, anh gọi em?”
“Thanh Thanh sắp xuống rồi.” Lục Chỉ ừ một tiếng, anh ta biết.
“Lát nữa nhìn thấy gì, cũng đừng quá kinh ngạc.” Lục Chỉ: “???”
“Anh Phùng, hôm nay anh làm sao vậy?” Hôm nay cứ bóng gió nhắc đến chuyện này với anh.
Phùng Đào cười gượng một tiếng, “Không có gì, không sao cả.”
Đang nói, trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt, Lục Chỉ đặt ly rượu lên khay của người giúp việc, sau đó cũng vỗ tay theo. Nói đến việc anh quen biết Thẩm Vi Thanh cũng mấy năm rồi, thật ra anh ta rất ít khi nghe cậu ấy nhắc đến ba mẹ, càng đừng nói đến cô chị gái đang du học ở nước ngoài.
Ánh mắt mọi người đều như anh ta, đồng loạt hướng về phía cầu thang từ lầu hai đi xuống.
Xuất hiện rồi!
Thẩm Vi Thanh mặc một bộ vest đen, tôn lên vóc dáng ưu việt càng thêm cao ráo, khí chất trác tuyệt. Mà cô gái đi cùng cậu mặc một chiếc váy lễ màu trắng, tà váy kéo dài trên bậc thang trải thảm m.ềm m.ại, mái tóc đen dài m.ềm m.ại buông xõa sau vai, để lộ bờ vai thon nhỏ tinh tế cùng xương quai xanh. Khuôn mặt cô gái ấy lại quen thuộc đến mức…
Khiến Lục Chỉ tại chỗ hít vào một hơi khí lạnh. Tinh Yểu?!!
Sao lại là Tinh Yểu?
Trong đầu anh ta thoáng chốc nhớ lại lời Phùng Đào vừa nói với mình, theo bản năng nhìn về phía anh ta để xác nhận.
Dường như Phùng Đào đã sớm biết anh sẽ hỏi ý kiến mình, gật đầu với anh ta, “Phải, như cậu nghĩ đó.”
Tinh Yểu là chị gái ruột của Thẩm Vi Thanh? Là con gái của thầy Thẩm cô Tô?
Ngụy Kính Nhất nhìn Thẩm Tinh Yểu sánh bước cùng Thẩm Vi Thanh đi xuống, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự dịu dàng vô tận,tựa như đó chính là cả thế giới của anh.
Các bậc trưởng bối có mặt ở đây hầu như đều nhìn ba đứa con nhà Thẩm-Tô lớn lên, khi nhìn chúng, trong mắt đều lộ rõ vẻ yêu thương của bậc cha chú. Dưới sự chú mục của mọi người, hai chị em cùng nhau cắt bánh sinh nhật.
Sau khi cắt bánh kem xong, hai chị em ngoan ngoãn cùng ba mẹ đi chào hỏi các cô chú bác trưởng bối đến tham dự tiệc sinh nhật của họ hôm nay.
Người trong giới nhắc tới Ba đứa con nhà Thẩm-Tô,ai mà không tấm tắc khen ngợi, điển hình là “con nhà người ta”. Không chỉ có ngoại hình khí chất xuất chúng nhất nhì, mà còn đứa nào đứa nấy đều có tiền đồ, từ giới kinh doanh, giới giải trí đến giới thời trang, đều là những nhân vật kiệt xuất trong lĩnh vực của mình. Có những đứa con như vậy, bậc làm cha mẹ nào mà không hâm mộ?
Tô Vi Sơ mang một miếng bánh kem đi về phía Ngụy Kính Nhất.
Ngụy Kính Nhất thấy anh ấy bưng bánh kem tiến lại gần anh, theo bản năng lùi về sau một bước.
Tô Vi Sơ trừng mắt nhìn anh một cái, “Làm gì? Chẳng lẽ tôi sẽ dùng bánh kem trét vào mặt cậu?”
Nỗi nghi ngờ trong lòng bị nói thẳng ra như vậy, Ngụy Kính Nhất cũng bật cười, “Chuyện đó cũng không phải là cậu làm không được?” Đừng
nói nữa, hồi còn trẻ, hai người họ không ít lần dùng bánh kem trét lên mặt đối phương.
Tô Vi Sơ có chút không cam tâm tình nguyện đưa miếng bánh kem trong tay cho anh, “Này.”
Ngụy Kính Nhất đưa tay nhận lấy.
Tô Vi Sơ tiếp tục nói: “Đây là miếng bánh kem đầu tiên Yểu Yểu tự tay cắt.” Đúng là có bạn trai là quẳng người anh trai này ra sau đầu, nhưng Tô Vi Sơ cũng có chút quen rồi. Sau khi quen Ngụy Kính Nhất, trước khi Yểu Yểu ra nước ngoài, mỗi năm sinh nhật cô, miếng bánh kem đầu tiên cô cắt đều phải đưa cho Ngụy Kính Nhất. Đương nhiên, trước đó thì là cho anh ấy.
Nói thật, miếng bánh kem đầu tiên vốn thuộc về mình lại biến thành của người khác, với tư cách là anh trai, trong lòng tự nhiên là có chút ghen tị. Mà tên kia rõ ràng chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt, lại năm nào cũng ăn hết miếng bánh sinh nhật đầu tiên của cô. Cuối cùng, lý do anh tự thuyết phục bản thân là, Ngụy Kính Nhất đối với Yểu Yểu thật sự rất tốt, nể tình cậu ta đối tốt với Yểu Yểu như vậy, miếng bánh kem này cho cậu ta thật ra cũng không thiệt thòi gì, sau này có thêm một người anh trai bảo vệ cũng khá tốt.
Nhưng mà, hiện tại lại hoàn toàn khác!
Ngụy Kính Nhất nhìn miếng bánh kem nhỏ trước mắt, cách biệt bốn năm, lại một lần nữa nhận được miếng bánh sinh nhật đầu tiên do chính tay cô cắt. Lần trước vẫn là sinh nhật mười lăm tuổi của cô.
Anh cầm chiếc nĩa trên đĩa bánh, xắn một miếng nhỏ bỏ vào miệng, vị tinh tế, ngọt thanh tan trong miệng. Sau đó nhìn Tô Vi Sơ thong thả ung dung lấy ra một chiếc nĩa bánh kem khác, định đưa tới xắn bánh của anh, anh lập tức che chở miếng bánh lùi lại.
Tô Vi Sơ có chút không thể tin được nhìn hành động của anh. Trước kia cho dù miếng bánh đầu tiên của Yểu Yểu là cho anh, thì cuối cùng cũng là hai người họ cùng nhau chia sẻ, bây giờ cậu ta lại định một mình ăn hết?!
Ngay trước mặt anh cả vợ, Ngụy Kính Nhất lại xắn một miếng bỏ vào miệng, “Đây là Yểu Yểu cho tôi.”
Tô Vi Sơ: “…” Trong phút chốc lại có chút không biết nói gì, bởi vì anh nói không sai, miếng bánh kem này quả thực là cho anh.
Ngụy Kính Nhất nói: “Trước kia chia cho cậu, đó là vì cậu là anh trai của Yểu Yểu.”
Tô Vi Sơ bị lời lẽ này của anh làm cho tức cười, “Vậy ý cậu là bây giờ tôi không phải anh trai của Yểu Yểu nữa?”
Ngụy Kính Nhất lắc lắc ngón tay, “Cậu vẫn là anh trai của Yểu Yểu, nhưng tôi thì không phải.”
Đầu tiên Tô Vi Sơ sửng sốt, sau đó nghiến chặt răng hàm, “Ngụy Kính Nhất, cậu còn biết xấu hổ không hả?”
Thẩm Tự Quang một bên ăn bánh kem của mình, một bên thu hết hành vi ấu trĩ của hai người anh vào mắt, nói với Vưu Triều Văn: “Từ khi anh Ngụy với Yểu Yểu ở bên nhau, con thuyền hữu nghị giữa anh em với anh Ngụy đã lật, lật đến tan tành luôn rồi.”
Trước kia hai người thân thiết như mặc chung một cái quần vậy. Thẩm Tự Quang không chỉ một lần cảm thấy, có lẽ trong lòng anh họ anh, với tư cách là em họ ruột thịt như anh, địa vị cũng chưa chắc đã bằng anh Ngụy. Nghĩ đi nghĩ lại, nói không chừng Thanh Thanh là em ruột còn kém xa, hình như cũng không có gì là không thể chấp nhận được.
Vưu Triều Văn cười khẽ, nói: “Có lẽ vậy.”
Thẩm Tự Quang vẫn tiếp tục xem kịch, thuận tiện lải nhải với Vưu Triều Văn. Hầu như anh nói mười câu, Vưu Triều Văn mới đáp lại một câu.
Cuối cùng, anh thật sự không nhịn được nhìn về phía anh ta, lại phát hiện sự chú ý của anh ta căn bản không đặt trên người mình. Tò mò nhìn theo ánh mắt của anh ta, rất nhanh thấy Đoạn Thính Nhạc đang tự mình cắt bánh kem ở cách đó không xa. Đôi mắt đẹp khẽ đảo một vòng, Thẩm Tự Quang cảm thấy hình như bản thân lại phát hiện ra chuyện gì đó động trời.
Anh có chút không hiểu, tại sao bạn bè bên cạnh anh người nào người nấy đều thích ăn “cỏ gần hang”? Cỏ gần hang ngon đến vậy sao?
…
Quả nhiên một miếng bánh kem Ngụy Kính Nhất cũng không chia cho Tô Vi Sơ. Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt đông đảo khách khứa, Tô Vi Sơ đương nhiên không thể làm ra hành động tranh giành với anh, vì thế chỉ có thể nhìn anh ăn sạch miếng bánh kem kia, cuối cùng tức đến mức bẻ gãy chiếc nĩa bánh kem ngay tại chỗ.
“Được rồi, đừng giận nữa, tôi đi cắt cho cậu một miếng khác không được sao?” Ngụy Kính Nhất cười nói với anh.
Tô Vi Sơ cười như không cười, ném cho anh một chữ, “Biến.”
Ngụy Kính Nhất “chậc” một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện, vừa lúc điện thoại reo lên. Anh hơi nghiêng người, nghe điện thoại.
“Đều đã sắp xếp theo yêu cầu của tôi rồi chứ?” “Các cậu cứ tiếp tục,lát nữa tôi qua.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, thấy bạn tốt đang nhìn mình, vẻ mặt nghiêm túc. “Làm gì mà nghiêm túc vậy? Vui vẻ lên nào, anh vợ?”
Tô Vi Sơ trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi: “Ngụy Kính Nhất, cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Người làm đi qua, Ngụy Kính Nhất đặt đĩa bánh kem lên khay, sau đó trả lời câu hỏi của anh, trên mặt cũng mang vẻ nghiêm túc tương tự, “Rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.”
Tô Vi Sơ cau mày, “Nói thật, tôi hy vọng lát nữa Yểu Yểu sẽ từ chối cậu.”
Mắt Ngụy Kính Nhất trợn to hơn một chút, “Không phải chứ? Cậu vẫn là anh em của tôi sao?”
Tô Vi Sơ trừng mắt nhìn anh, “Tôi xem cậu là anh em, cậu có xem tôi là anh em không?” Nhắc tới chuyện này, anh sắp tức nghẹn tim rồi!
Ngụy Kính Nhất tự biết đuối lý, cười cười, “Tôi đương nhiên xem cậu là anh em, nhưng việc này với việc tôi muốn làm em rể cậu cũng không xung đột đúng không?”
Tô Vi Sơ thật sự là lần đầu tiên được chứng kiến trình độ mặt dày của bạn tốt.
“Ngụy Kính Nhất, cậu có còn là con người không!”