Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 81

Sau khi cuộc gọi video được kết nối, gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình điện thoại. Anh mới rửa mặt buổi sáng, những giọt nước trên má còn chưa kịp lau khô, trượt dài theo đường nét gương mặt điển trai. Đôi môi màu nhạt vì dính nước mà trông đặc biệt ẩm ướt. Sắc đẹp mời gọi, Thẩm Tinh Yểu rất không có tiền đồ mà nuốt nước bọt.

 

“Hôm nay anh dậy sớm vậy?” Cô hỏi.

 

Ngụy Kính Nhất đặt lại điện thoại cho ngay ngắn, đáp: “Ừm.”

 

“Vừa định ra ngoài làm bữa sáng thì thấy tin nhắn WeChat của em.” “Bên em mấy giờ rồi mà em còn chưa ngủ?”

“Hơn 12 giờ rồi.” Nói rồi, Thẩm Tinh Yểu xoay camera đi, cho anh nhìn thấy màn đêm bên ngoài, “Em vốn định đi ngủ, nhưng lại muốn nói chuyện với anh một chút, nên mới nhắn WeChat thử xem anh dậy chưa.” Nói xong, cô lại xoay camera về phía mình.

 

Ngụy Kính Nhất cười khẽ, “Vậy cũng may hôm nay anh dậy sớm.”

 

“Cũng không sao, cùng lắm thì lát nữa em gọi lại cho anh.” Bên cô là 1 giờ sáng, tức là 7 giờ sáng ở Bắc Kinh.

 

Ngụy Kính Nhất nhìn bộ dạng không giống nói đùa chút nào của cô, trong lòng bỗng nhiên ấm áp, nhẹ giọng nói: “Ngốc.”

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức trợn mắt, nhíu mày, cố ý nói: “Anh được lắm Ngụy Kính Nhất, anh dám mắng em, anh nói xem có phải anh hối hận rồi không?”

 

Ngụy Kính Nhất bật cười, “Anh không có, anh không phải, em đừng nói bậy.”

 

Thẩm Tinh Yểu “chậc” một tiếng, khóe miệng nhếch lên cho thấy tâm trạng vui vẻ của cô lúc này. Bỗng nhiên cô nhìn thấy Ngụy Kính Nhất ở đầu kia video đưa tay về phía mình, cô khẽ nhướng mày, đưa mặt mình lại gần màn hình.

 

Ngụy Kính Nhất cách màn hình, ngón tay thon dài khẽ lướt dọc theo gò má cô một cách hư ảo, giọng nói trầm thấp mà nghiêm túc, “không thể nào hối hận, đời này cũng không, em đừng có nghĩ đến.”

 

Thẩm Tinh Yểu bật cười ngay, “Những lời này cũng là em phải nói với anh đấy, nếu anh dám… Em sẽ cho anh trai em đánh gãy chân anh.”

 

“Em nỡ sao?” Ngụy Kính Nhất cười hỏi. “Vậy anh có muốn thử không?”

“Không cần.”

 

Hai người cách màn hình bật cười, tình yêu rạng ngời gần như tràn ra từ trong ánh mắt.

 

Ngụy Kính Nhất: “Được rồi, không còn sớm nữa, em mau đi ngủ đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu gật gật đầu, “Vậy anh cũng mau đi làm bữa sáng đi.” “Được, ngủ ngon, nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Chào buổi sáng, làm việc tốt nhé.”

 

“Yểu Yểu?” Ngụy Kính Nhất bỗng nhiên gọi cô một tiếng. Thẩm Tinh Yểu đáp lại, “Sao vậy anh?”

“Đợi anh xử lý xong dự án này, sẽ qua đó thăm em.” Thẩm Tinh Yểu cười gật đầu, “Vâng.”

Hai người cười rồi cúp máy, Thẩm Tinh Yểu đặt điện thoại ở đầu giường sạc pin, lúc này mới mãn nguyện tắt đèn đi ngủ. Nhưng cô hình như có chút mất ngủ, từ sau Tết đến giờ cô gần như lúc nào cũng ở bên Ngụy Kính Nhất, đột nhiên xa cách, lại có chút không quen, trằn trọc mãi, không biết đến khi nào mới thiếp đi.

 

Hôm sau lúc Thẩm Tinh Yểu dậy, Lea đã làm xong bữa sáng, bữa sáng kiểu Pháp, mà bên bàn ăn còn có Lưu Dữu và những người khác đang ngồi ăn.

 

“Yểu Yểu, em dậy rồi à, bữa sáng Lea làm ngon lắm.” Đường Hân nói. Thẩm Tinh Yểu cười nói: “Chị ở Trung Quốc ăn rồi mà.”

“Khác chứ, đây là hàng chính tông, người Pháp làm đấy.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “…” Thật không còn gì để nói.

 

Lea vừa lúc từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Thẩm Tinh Yểu, “Cô Yểu Yểu, mau tới ăn sáng.”

 

“Lea không cần làm nhiều như vậy đâu ạ, nhiều quá, ăn không hết.” “Ăn hết ăn hết, anh Lý ăn khỏe lắm.”

Anh Lý: “…”

 

Đường Hân không nhịn được bật cười thành tiếng, “Đúng đúng, anh ấy ăn khỏe lắm.”

 

Ăn sáng xong, Lưu Dữu và những người khác cùng Thẩm Tinh Yểu đến studio. Vì anh Lý hôm nay mới đến, chưa rành đường sá nên Thẩm Tinh Yểu lái xe, anh Lý thì thầm lặng ghi nhớ đường, còn Đường Hân thì vẻ mặt hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Mất khoảng nửa tiếng lái xe.

 

Thẩm Tinh Yểu đỗ xe xong, lúc này mới dẫn họ vào trong.

 

Những nhân viên vốn đang bận rộn công việc riêng ngẩng lên nhìn thấy người vừa vào không khỏi trợn tròn mắt, có chút không thể tin được, sau đó nhiệt tình xúm lại.

 

“OMG, Yoyo?”

 

“Hi, Baby!!”

 

“Cô Yoyo, cuối cùng cô cũng về rồi!”

 

“Cô Yoyo, cô có thể trở về thật sự tốt quá!”

 

Trong phút chốc, văn phòng tràn ngập tiếng Trung và tiếng Pháp.

 

Thẩm Tinh Yểu cười chào hỏi, ôm họ, sau đó giới thiệu Lưu Dữu và những người bên cạnh mình với họ.

 

Sau khi theo Thẩm Tinh Yểu vào văn phòng, Đường Hân vẫn còn chút hồi hộp, “Tiểu Yểu, bọn họ nhiệt tình quá.”

 

Thẩm Tinh Yểu cười cười, “Bình thường thôi, người ở đây đều rất nhiệt tình.”

 

Vừa mới ngồi xuống, cửa văn phòng đã bị gõ. “Mời vào.”

Người bước vào là Kỷ Dật Thần. “Đàn anh.”

“Trở lại văn phòng của mình cảm giác thế nào?” Thẩm Tinh Yểu cười, “Quen thuộc, vẫn ổn.”

“Đúng rồi, em có muốn qua bên đội người mẫu xem thử không?”

 

Thẩm Tinh Yểu đứng dậy, “Đương nhiên rồi.” Lần này cô trở về chủ yếu vì chuyện này.

 

“Mọi người có muốn đi cùng em không?” Cô hỏi. “Đương nhiên là muốn đi rồi.”

Thương hiệu Tinh Thần có đội người mẫu độc quyền của riêng mình, tuần lễ thời trang năm nay, bên họ có năm người mẫu tham gia trình diễn.

 

Phòng huấn luyện người mẫu cách studio không xa, Thẩm Tinh Yểu nhìn qua cửa sổ vào bên trong, các cô gái bên trong đều đang nghiêm túc tập luyện, không hề chú ý đến bên ngoài.

 

Đường Hân nắm chặt cánh tay Lưu Dữu, nhỏ giọng thốt lên “Vãi chưởng”, “Chị Dữu, chị Dữu, bên trong kia có phải là hai người mẫu Marine và Chloe ở phía bên trái không! Em thật sự nhìn thấy người thật rồi! Các cô ấy đẹp quá đi mất! Người thật vừa cao vừa gầy vừa trắng!!”

 

Lưu Dữu cũng gật đầu theo, trước đây cô làm việc ở Ngụy thị, là một nhân viên văn phòng chuyên nghiệp, đương nhiên rất quen thuộc với các tạp chí thời trang, hơn nữa đây lại là Marine và Chloe, hai người họ đều rất nổi tiếng trong giới thời trang và giới người mẫu.

 

Mãi cho đến khi một cô gái bên trong vô tình liếc mắt ra ngoài, lúc này mới nhìn thấy người quen thuộc ngoài cửa sổ, lập tức vui mừng kêu lên, “Cô Yoyo”

 

Nghe tiếng, những người khác lúc này mới nhìn qua. “A a a a a cô Yoyo!”

 

“Yoyo!!”

 

Kỷ Dật Thần nói: “Xem đi, các cô ấy vẫn thích em nhất.”

 

Thẩm Tinh Yểu cười cười, đẩy cửa bước vào. Huấn luyện viên đang chỉ đạo các cô gái cười chào cô, hai người dùng tiếng Pháp giao tiếp, phát âm tiếng Pháp của Thẩm Tinh Yểu vô cùng chuẩn, giao tiếp đối đáp tự nhiên.

 

Cuối cùng, huấn luyện viên rời khỏi phòng tập.

 

Mấy cô gái trẻ da trắng dáng xinh chân dài lập tức xông tới, đều nói một tràng tiếng Trung lưu loát.

 

“Cô Yoyo, em còn tưởng cô không về nữa chứ?”

 

“Tôi còn tưởng các em mong tôi không về đấy chứ, tôi không về chẳng phải là không có ai giám sát các em sao?”

 

Marine thân mật khoác tay Thẩm Tinh Yểu, “Đâu có, bọn em thích cô giám sát nhất.”

 

“Thôi đi, tôi còn không biết các em sao?” “Thật mà, thề đấy.”

“Vậy khoảng thời gian tôi không ở đây, mọi người đều tập luyện chăm chỉ chứ?”

 

“Có ạ, lúc học đều có cô Sarah chỉ đạo, ngày thường Marine và Chloe cũng giám sát nữa.”

 

“Đúng vậy, bọn em ngày nào cũng tập luyện nghiêm túc.”

 

Thẩm Tinh Yểu cười, “Vậy được, tôi đi thay đồ trước, đợi tôi ra, để tôi xem thành quả tập luyện của các cô suốt thời gian qua nhé.”

 

Phòng tập hướng Nam, ánh nắng tháng Ba ở Paris đặc biệt đẹp, rực rỡ, dịu dàng, xuyên qua ô cửa sổ trong vắt chiếu vào, dừng lại trên sàn gỗ sáng màu, đồng thời cũng dừng lại trên người Thẩm Tinh Yểu đang đứng giữa phòng tập, vẻ mặt lãnh đạm nhưng lại toát lên sự nghiêm túc và chuyên tâm.

 

Đường Hân nhìn không chớp mắt, cô ấy không khỏi nghĩ đến bức ảnh mà mẹ Yểu Yểu vẫn luôn giữ trong phòng suốt bao nhiêu năm qua, trong ảnh là một cô gái ngồi trên sàn nhà, mặc một bộ đồ múa màu đen, dáng người thanh mảnh, mái tóc đen dài búi cao, hơi cúi đầu sửa lại đôi giày múa của mình.

 

Khi chưa tiếp xúc với Thẩm Tinh Yểu, Lưu Dữu vẫn luôn xem cô là một cô bé chưa đầy hai mươi tuổi, nhưng sau khi tiếp xúc, cô ấy mới phát hiện, trên người cô có điểm giống Thẩm Vi Thanh, đều có sự trưởng thành vượt xa bạn bè đồng trang lứa. Khi nghiêm túc nói chuyện làm việc, không ai coi cô như một đứa trẻ. Cô ấy vẫn luôn cảm thấy, Thẩm Tinh Yểu dưới ống kính là người có sức hút nhất, thế nhưng giờ khắc này, cô mới phát hiện, thì ra ánh sáng của thế gian này đều dừng lại trên người cô, chói mắt đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Bình Luận (0)
Comment