Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 97

Đoạn Thính Nhạc chơi hai ngày rồi cũng về nước, còn chương trình

“Cùng Nhau Du Lịch Đi” ngày mai bắt đầu ghi hình, cho nên Thẩm Tinh Yểu không thể quay về. Sau khi tiễn Đoạn Thính Nhạc lên máy bay, cô định bụng sẽ về nhà ngủ bù một giấc cho thật đã, và giấc ngủ này kéo dài thẳng đến chạng vạng tối mới tỉnh.

 

 

Xuống lầu liền nhìn thấy Lea xách theo thứ gì đó đi vào. “Lea, cầm gì vậy?”

Lea cười giơ chiếc thùng trong tay lên: “Là sữa bò.”

 

 

Thẩm Tinh Yểu tò mò hỏi: “Ở đâu ra vậy?” “Hàng xóm đưa.”

Trong mắt Thẩm Tinh Yểu lộ ra một tia kỳ quái, hàng xóm của họ đi công tác nước ngoài đã về rồi sao?

 

Lea giải thích: “Không phải ngài hàng xóm đưa đâu, hình như là có một tổ chương trình thuê biệt thự của hàng xóm. Họ nói trong khoảng thời gian này vì lý do quay phim, sợ sẽ làm ồn đến chúng ta, cho nên gửi

trước cho chúng ta một ít quà tỏ lòng thành ý. Người Trung Quốc ai cũng hiếu khách và nhiệt tình thật.” Vừa nói, Lea đã mở thùng sữa bò ra, lấy một hộp đưa cho cô.

 

 

Thẩm Tinh Yểu cắm ống hút vào: “Người Trung Quốc? Tổ chương trình Trung Quốc à?”

 

“Đúng vậy, tất cả đều là người Trung Quốc, còn có rất nhiều camera, máy móc nữa.”

 

Thẩm Tinh Yểu cầm hộp sữa, đứng trong sân nhà mình, ngước cằm nhìn

thoáng qua nhà kế bên. Cái nhìn này thì không sao, nhưng ngay giây tiếp theo, cô đột nhiên bị sữa bò sặc sụa, vừa ho khan vừa vội trốn vào nhà.

Lea cất sữa bò vào tủ lạnh rồi đi ra.

 

“Yểu Yểu, sao lại bị sặc vậy?”

 

 

Thẩm Tinh Yểu hít một hơi lấy lại bình tĩnh: “Không sao không sao, uống hơi vội chút thôi.” Nói xong, cô lập tức chạy lên lầu lấy điện thoại gọi cho Đoạn Thính Nhạc.

 

 

“Thính Nhạc, Thính Nhạc, Thính Nhạc!”

 

“Làm gì đó, tớ vừa mới đi là cậu đã nhớ tớ rồi à?”

 

“Nhớ cậu, nhớ cậu.” Thẩm Tinh Yểu trả lời qua loa hai câu, lúc này mới nói: “Cậu biết ngày mai tớ phải quay chương trình tạp kỹ rồi đúng

không?”

 

“Biết chứ, chẳng phải là cái chương trình du lịch tạp kỹ đó sao, có chuyện gì à?”

 

 

“Vậy thì cậu chắc chắn sẽ không ngờ được, biệt thự mà tổ chương trình thuê cho khách mời kỳ này lại ở ngay sát vách nhà tớ.”

 

Đầu dây bên kia truyền đến một tràng ho khan của Đoạn Thính Nhạc: “Vãi chưởng, trùng hợp vậy sao?”

 

“Ai bảo không phải đâu! Tổ chương trình đã bắt đầu bố trí ở nhà kế bên rồi.”

 

Đoạn Thính Nhạc ho xong lại vui vẻ hẳn lên: “Ha ha ha ha ha thú vị quá, như vậy cậu quay xong là có thể về nhà trực tiếp luôn rồi.”

 

Thẩm Tinh Yểu bĩu môi: “Cậu còn có tâm trạng đùa giỡn nữa à?”

 

Ngày mai là chính thức gặp mặt tổ chương trình, Thẩm Tinh Yểu cố ý

đặt một phòng khách sạn vào buổi tối, dẫn theo Lưu Dữu và mọi người qua đó. Trước khi đến khách sạn, cô cũng đã nói qua loa chuyện này với Lea. Dù sao thì ở gần như vậy, mấy ngày ghi hình khó tránh khỏi sẽ

chạm mặt Lea. Tuy Lea có chút không hiểu rõ lắm, nhưng đại khái ý của cô thì cũng đã nắm được.

 

 

Chương trình tạp kỹ “Cùng Nhau Du Lịch Đi” được ghi hình theo kiểu

phát sóng trực tiếp. Cái gọi là ghi hình phát sóng trực tiếp, chính là bên này vừa ghi hình thì khán giả bên kia có thể xem trực tiếp luôn, hơn nữa ngoài kênh chính ra, mỗi một khách mời đều sẽ có kênh riêng của mình.

Kiểu ghi hình phát sóng trực tiếp này mấy chục năm trước đã thịnh hành trong giới giải trí, nhiều năm như vậy, hình thức này sớm đã được khán giả chấp nhận hơn, dù sao thì ghi hình phát sóng trực tiếp có thể nhìn

thấy idol của mình 24/24, quả thực không gì sướng bằng.

 

Ngày hôm sau, xe của tổ chương trình căn cứ vào vị trí khách sạn mà Đường Hân gửi, cố ý qua đón người. Đến ngã rẽ, nhân viên công tác bảo Thẩm Tinh Yểu xuống xe, bởi vì đoạn đường phía sau, cô phải tự mình

xách vali hành lý đi qua. Sau khi cô xuống xe, kênh livestream riêng của Thẩm Tinh Yểu chính thức được mở ra. Rất nhanh, vô số Tiểu Tinh Quang tràn vào. Trong khoảng thời gian Thẩm Tinh Yểu ở Paris, Phùng

Đào ở trong nước đã sớm giúp cô làm tốt công tác tuyên truyền.

 

Đúng như dự đoán của tổ chương trình, độ hot cực cao, lưu lượng khổng lồ, hơn nữa còn lên cả hot search. Nói ra thì đây vẫn là lần đầu tiên

Thẩm Tinh Yểu tham gia ghi hình chương trình tạp kỹ kể từ khi ra mắt, bất kể là fan của cô hay fan qua đường đều rất mong đợi.

 

—— A a a a a a bảo bối Yểu Yểu tui tới rồi!!

 

—— Bảo bối xinh quá!! Chơi vui vẻ nha!!

 

—— Là show tạp kỹ đầu tiên của bảo bối đó!! Mong đợi quá!

 

 

—— Chết tiệt!! Nhan sắc này của Tinh Yểu thật sự không chê vào đâu được!!

 

—— Bảo bối đừng áp lực quá nhé, chơi thật vui!!

 

Khi đi ngang qua biệt thự nhà mình, Thẩm Tinh Yểu mắt nhìn thẳng, coi như không thấy.

 

Cửa biệt thự nhà hàng xóm được lắp đặt không ít camera, cô gõ cửa một cách tượng trưng.

 

 

Cô không phải người đến đầu tiên. Khi cô vào, các khách mời khác của biệt thự đều đã có mặt. Họ đều là khách mời thường trú. Thấy cô bước vào, họ nhiệt tình chào hỏi: “Tinh Yểu, chào em,tên tôi là Quan Lược, tôi giúp em xách hành lý nhé.”

 

 

Quan Lược là một trong những khách mời thường trú của tổ chương trình, mấy năm gần đây hoạt động sôi nổi ở các chương trình tạp kỹ lớn, duyên với người qua đường vô cùng tốt. Người ta tươi cười chào đón,

Thẩm Tinh Yểu tự nhiên cũng lịch sự cười đáp lại: “Cảm ơn.”

 

“Không cần khách sáo như vậy, chào mừng bạn tham gia ghi hình kỳ này của chúng tôi.”

 

Ngoài Quan Lược ra, còn có Khấu Đan Đan, Khương Thỏa Thỏa, Tống Ngộ, Hạ Lâm. Mà trong số đông người như vậy, người duy nhất cô tương đối quen thuộc vẫn là Khương Thỏa Thỏa, nữ phụ số 2 của “Tín

Ngưỡng”. Tuy quan hệ cá nhân không nhiều, nhưng so với các khách mời hoàn toàn xa lạ khác, vẫn coi như có chút quen biết. Vì thế cô gật đầu với Khương Thỏa Thỏa.

 

 

Khương Thỏa Thỏa có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng cười đáp lại Thẩm Tinh Yểu.

 

—— A a a a a Tinh Yểu gật đầu với Khương Khương nhà tui kìa!!

 

—— Các cô ấy trước đây không phải cùng nhau quay chương trình rồi sao!

 

—— Chị gái xinh đẹp mau mau kết bạn thân với chị gái xinh đẹp đi!!!

 

Khi Thẩm Tinh Yểu đang sắp xếp lại vali hành lý, Khương Thỏa Thỏa qua gõ cửa.

 

“Tinh Yểu, đạo diễn gọi chúng ta xuống dưới.”

 

Thẩm Tinh Yểu đáp một tiếng, đặt gối đầu ngay ngắn, sau đó cùng Khương Thỏa Thỏa xuống lầu.

 

Cũng giống như một vài chương trình tạp kỹ cô từng xem, trong mấy ngày ghi hình này, họ phải tự mình kiếm tiền sinh hoạt, hơn nữa kể từ

hôm nay trở đi, mỗi người chỉ được cung cấp 50 đồng. 50 đồng ở Paris có thể làm được gì? Hơn nữa ngay cả bữa trưa cũng không cung cấp, họ còn phải lo cả bữa tối.

 

Quan Lược phát huy hết vai trò người khuấy động không khí: “Đạo diễn, không phải chứ, mấy kỳ trước mỗi người ít nhất cũng còn được một trăm

 

tệ, sao bây giờ lại càng ngày càng cho ít vậy?”

 

“Đúng đó đạo diễn, không chơi kiểu bắt nạt người ta như vậy đâu nha, bữa sáng tụi này còn chưa ăn gì mấy đâu.”

 

Đạo diễn mặt không biểu cảm trốn sau camera: “Không phải mỗi người còn có 50 đồng sao?”

 

“Chỉ có 50 đồng, làm sao mà đủ?”

 

 

“Đúng đó đạo diễn, tụi này cũng không đòi nhiều, thêm 50 đồng nữa thôi, ít nhất cũng bằng mấy kỳ trước chứ.”

 

Đạo diễn không chút lưu tình từ chối: “Không được, 50 đồng có thể lo

cho mọi người một bữa trưa, cho nên nếu mọi người muốn ăn tối, thì buổi chiều phải tự mình ra ngoài kiếm tiền sinh hoạt, hơn nữa mấy ngày sau cũng yêu cầu mọi người tự mình kiếm tiền sinh hoạt.”

 

 

Trong nháy mắt, tiếng kêu than vang lên khắp nơi, đạo diễn vẫn là đạo diễn đó, Chu Bóc Lột!!

 

Mà giữa một tràng tiếng kêu than, người bình tĩnh nhất có lẽ chính là Thẩm Tinh Yểu.

 

Khấu Đan Đan cười nói: “Tinh Yểu bình tĩnh thật đó.”

 

Quan Lược nói: “Đúng vậy, có thể là còn chưa trải qua sự bóc lột của tổ chương trình đây mà.”

 

 

—— Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết mất, đúng là chưa từng trải qua sự bóc lột của tổ chương trình.

 

—— Tinh Yểu hôm nay mới tới, cho nên còn chưa biết mấy kỳ trước các khách mời đã phải chịu đựng những đòn hiểm nào đâu.

 

 

—— Đột nhiên có chút mong chờ diễn biến sau này.

 

—— Tinh Yểu sau này sẽ biết thôi.

 

—— Chị ơi chị bây giờ còn ngơ ngác, chờ đến chiều là hết ngơ ngác liền.

 

—— Yểu Yểu rất nhanh sẽ biết tại sao các khách mời khác lại kêu than như vậy.

Bình Luận (0)
Comment