Muôn Vàn Sủng Ái

Chương 41

Edit: Hyukie Lee

Ánh mặt trời chói chang khiến người trên giường nhíu mày, y có chút khó chịu đưa tay che mắt, đó là một thanh niên trẻ tuổi, trên cánh tay nhỏ dài đọng đầy dấu vết yêu thương, đủ nói lên tối hôm qua đã điên cuồng tới mức nào. Sau một lúc lâu, y thả tay xuống, chống lấy thân thể bủn rủn chậm rãi ngồi dậy.

Đây là lần đầu tiên Triêu Đăng lên giường dưới tình huống không có giá trị thù hận, và quả thực là, sảng khoái muốn chết. Nhưng cũng vì vậy mà cảm giác bị đàn ông chầm chậm khai phá cơ thể mình càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Triêu Đăng cúi đầu muốn nhìn rõ phần dưới được chăn che phủ, từ cửa vang lên âm thanh nhè nhẹ, lúc Vệ Tiễu vào phòng nhìn được hình ảnh như thế, một hình ảnh khiến người huyết thống căng phồng.

Da thịt mỹ nhân trắng trẻo tựa ngọc, toàn thân được che kín bởi dấu hôn diễm lệ, nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên đã thấy Vệ Tiễu đang lẳng lặng đứng ngay cửa phòng, còn không đợi hắn phản ứng, Triêu Đăng đã cười ra tiếng.

“Cười gì đó…”

Âm thanh của nam nhân mang theo sự trầm khàn không dễ phát hiện. Bất giác, con ngươi băng lam nổi lên ý cười ấm áp, hắn đi vài bước dài đến bên cạnh Triêu Đăng, vòng tay ôm người vào lồng ngực hôn lấy hôn để, mãi đến khi người trong lòng đã muốn thở không nổi, hắn mới liếm liếm môi đối phương đầy lưu luyến.

“Có đau không?”

“Thử xem là biết.” Triêu Đăng lười biếng đá hắn một cước: “Bảo đảm sảng khoái thăng thiên luôn.”

“Mơ đi.” Vệ Tiễu cũng cười: “Tương lai còn xin anh làm cả đời.” Không đợi Triêu Đăng trả lời, hắn thả nhẹ giọng hỏi: “Không đau, hả?”

Cơ thể ê ẩm sưng tấy mệt mỏi sau câu nói kia của Vệ Tiễu đột nhiên khỏe lại như kì tích, Triêu Đăng thấy có chút kì lạ gật gật đầu. Y biết năng lực Vệ Tiễu mạnh đến mức nghịch thiên nhưng không nghĩ tới những chuyện nhỏ nhặt thế này cũng có thể dùng ngôn linh khống chế, nếu như vậy, tương đương với việc người này nắm giữ tất cả dị năng?

Thât sự là, mẹ nó điêu hết sức.

“Quất hiệp nữa đi.” Bỗng nhiên đôi mắt sói trở nên tối sầm lại, nam nhân ôm ôm ấp ấp đè mạnh xuống giường, không chừa lối thoát, bàn tay to lớn vuốt nhẹ qua cặp chân dài trắng trẻo, một bên sờ soạng một bên dùng âm thanh động nhân trầm thấp y hệt hệ thống, mở lời dụ dỗ: “Phía dưới có chảy nước chưa? Càng chảy càng nhiều, hơn nữa còn ngứa…”

Cảm nhận được thay đổi hư hỏng của cơ thể, Triêu Đăng mặt không cảm xúc: “Câm miệng anh lại.”

“Tách chân ra.”

“…”

Má nó, không biết xấu hổ.

Càng không biết xấu hổ hơn nữa chính là, sau khi câu nói dừng lại, y thật sự làm theo động tác rù quến dụ người ấy.

“Sẽ không đau đâu.” Vệ Tiễu cười vô liêm sỉ, không hiểu sao dáng dấp nhìn hệt một thằng lưu manh: “Chỉ có lên giường với đại ca mới không đau, em phải biết quý.”

“…”

Thật vất vả mới xong cuộc đại chiến, thời gian đã đến buổi trưa, thời điểm hai người đi xuống, tất cả các thành viên Silent ở phòng khách đồng loạt ngẩng đầu lên, chợt giật mình nhớ lại liền ai làm việc nấy. Vốn Harold còn muốn trêu chọc Triêu Đăng vài câu nhưng sau khi phát hiện trên mu bàn chân trắng như tuyết còn in lại mấy dấu hôn, lời còn chưa ra tới miệng liền bị nuốt xuống, cười mỉm chi nhìn hai người chăm chú.

Nếu không phải vô cùng thương yêu cơ thể đối phương thì sẽ không hôn đến từng tấc da tấc thịt như thế, hiện giờ hai chân Triêu Đăng đều được trung đoàn trưởng của bọn họ cẩn thận thương yêu qua, có thể tưởng tượng được dục vọng độc chiếm và tình yêu của hắn dành cho y đã đến mức nào.

“Chắc Đăng sẽ hạnh phúc lắm.”

Nhìn Triêu Đăng đang uống nước trái cây gặm bánh mì, đại mỹ nữ tóc đỏ không kìm được nở nụ cười thân thiện.

“…?”

“Trung đoàn trưởng rất yêu cậu đó.” Harold kẹp điếu thuốc bạc hà dài nhỏ, tay chỉ chỉ Vệ Tiễu và Shark cách đó không xa đang nói chuyện với nhau: “Tuy trước tận thế anh ấy là một tên xấu xa, hiện tại miễn cưỡng xem là kim nhân cặn bã đi, chớ thấy ảnh như vậy rồi lầm, đây là lần đầu tiên bọn này thấy ảnh yêu ai đó, cậu muốn cái gì, nhất định ảnh sẽ cho cậu.”

Kim nhân: chỉ các bậc tôn quý.

Trong tận thế, cô gặp được rất nhiều mỹ nhân hơn người nhưng không có năng lực tự vệ, cuối cùng không tránh khỏi kết cục bi thảm. Câu lạc bộ cao cấp của khu tây mỗi ngày đều có nam thanh nữ tú chết oan uổng, số tốt hơn một chút thì được mấy nhân vật quyền quý độc chiếm làm luyến sủng hưởng thụ nhưng vẫn bị tàn phế và thương tổn như thường. Sau khi trải qua tận thế, ít nhiều gì các cường giả cũng bị tận thế cuồng bạo ảnh hưởng, hai ba ngày chơi chết một người cũng thành điều hiển nhiên. Vì có liên quan đến nhiệm vụ nên cô đã tận mắt nhìn qua vô số mỹ nhân phải chịu thua dưới thuốc kích dục hoặc các loại thủ đoạn hèn hạ, nhục mạ khiến người khác khắc sâu ấn tượng.

Cũng không phải Triêu Đăng không có sức mạnh, nhưng sức quyến rũ hấp dẫn người khác của y còn mạnh mẽ hơn sức mạnh của y gấp nhiều lần. Với năng lực hiện tại của y, đối với người bình thường mà nói đã đủ an yên một đời, nhưng đối với y, lại trở thành không đủ nhìn.

“Có trung đoàn trưởng che chở chắc chắn Đăng rất hạnh phúc ~”

Harold phun ra một ngụm khói, cô dùng dị năng ngưng đọng làn khói lại thành hình trái tim, trái tim bay đến chỗ Triêu Đăng rồi xoay vòng vòng, không lâu sau thì tan vào không khí.

Rất hạnh phúc ư.

Thanh niên tóc đen cười cười không lên tiếng, rút một điếu bạc hà để trên bàn giống Harold, vừa định châm lửa liền bị người cầm tay lại, thân ảnh cao lớn của nam nhân cắt ngang hành động của y, Vệ Tiễu nhíu nhíu mày: “Hút thuốc của phụ nữ.”

“Không thể hút hả.”

Triêu Đăng có chút mê man.

“… Đủ chưa trung đoàn trưởng khốn nạn.” Thấy Vệ Tiễu còn muốn tiếp tục mò mẫm, đại mỹ nữ tóc đỏ hơi nhướng mày: “Chính anh cũng đã hút, chẳng qua anh không muốn cậu ấy hút thuốc của tôi thôi chứ gì. Bá đạo quá coi chừng bị bò đá nha?”

“Có đá anh không?”

“Mãnh mẽ yêu cầu chia tay ngay lập tức… A… Dừng lại!…. A ha——–“

“Mịa nó.” Harold thấy Vệ Tiễu đẩy ngã người nọ ngay tại bàn ăn, thực sự không xem nổi nữa: “Đừng chơi nha, còn nhiều———–“

“Tất cả lui ra.”

Nam nhân đang chơi đùa Triêu Đăng ngẩng đầu lên, giọng sói trầm thấp không gợn, nhận được mệnh lệnh các thành viên Silent liền ngoan ngoãn đi ra ngoài, Harold nhỏ giọng mắng câu gì đó, trước khi ra cửa, cô nghe được âm thanh của ngôn linh sư đầy dụ dỗ.

“Ngoan nào ngoan nào, không đi vào, chỉ dùng chân kẹp cho anh thôi được không…”

Cô không nhịn được hiếu kì, dùng khóe mắt liếc qua bên kia. Mỹ nhân dưới thân Vệ Tiễu con ngươi ngậm ý xuân, khuôn mặt anh đào, lúc thở dốc khiến tất cả mọi người triệt để luân hãm. Mắt sói mà cô thấy hằng ngày luôn lạnh lùng hờ hững giờ phút này biến thành tham dục trần trụi một cách không thể giải thích. Thần sắc Triêu Đăng khiến cô có chút khó hiểu, rõ ràng là làm chuyện thân mật nhưng ánh mắt thanh niên nhìn về phía Vệ Tiễu lại làm cho cô có cảm giác, dường như đã biết được chút gì đó.

Nếu một ngày kia, Đăng không còn thích trung đoàn trưởng…

Nhớ tới hình ảnh vừa mới thấy, cô cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn chân.

Không thể nghi ngờ, dựa theo tính cách của Vệ Tiễu, nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, vậy thì sớm muộn gì mỹ nhân xinh đẹp kia cũng bị hắn chơi đùa tới chết.

“Chị? Sao vậy, sắc mặt rất tệ.”

Âm thanh của Lola chui vào tai, Harold lắc đầu một cái: “Không có gì, suy nghĩ lung tung thôi.”

Là cô nghĩ lung tung thôi.

Nhất định là vậy.

Mặt trời ngày càng nóng bức, nương theo nhiệt độ mỗi lúc mỗi tăng như thế này, số lượng thây ma mục nát vây quanh tường thành càng nghiêm trọng, căn cứ phát hiện có một lượng lớn zombie biến dị liên tục ra đời, song nhiệm vụ của Silent cũng theo đó trở nên nặng nề hơn. Dưới tình cảnh được Vệ Tiễu cung cấp tinh hạch, dị năng của Triêu Đăng tăng nhanh vù vù, trong thời gian ngắn đã lên đến cấp bảy, càng về sau việc lên cấp càng khó khăn, chỉ dựa vào tinh hạch sẽ tạo ra sự khuyết thiếu kinh nghiệm trong chiến đấu, vì cân nhắc thiệt hơn, số lần Triêu Đăng làm nhiệm vụ một mình nhiều lên, nhưng Vệ Tiễu chỉ cho phép y làm những nhiệm vụ có tính an toàn nên việc hoàn thành cũng không khó mấy.

Vừa vặn sao ngày đó tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, vì vậy Triêu Đăng liền chấp nhận nhiệm vụ đơn từ người ủy thác thuộc một căn cứ nhỏ nào đấy ở khu tây, yêu cầu của đối phương là lấy lại tác phẩm hội họa trong phòng tranh đã bị zombie chiếm đóng, bức họa được giấy dai xanh sẫm bao bọc nên rất dễ nhận diện, chỉ cần tốn chút thời gian lấy khỏi phòng vẽ tranh, dựa theo yêu cầu, Triêu Đăng đi đến bến tàu cạnh bờ biển để gặp mặt người ủy thác.

Chạng vạng, trời biển mây nước hòa chung một màu, tà dương ánh đỏ màu hoa mân côi, như ngọn lửa cháy bừng tan vào đại dương, chim bồ câu thuần trắng đáp xuống quảng trường được lót gạch hoa cương, từng đợt từng đợt sà xuống, lông chim trắng tựa tuyết bay vào không trung vẽ ra đường cong mềm mại, cả bến tàu rộng lớn chỉ có một họa sĩ, tóc ngắn màu xanh lam, hoa tai được chạm khắc hoa văn phức tạp, trên hoa văn là sợi bạc ôm lấy viên đá quý. Họa sĩ vô cùng chăm chú phác họa nét gì đó, vệt màu nhỏ xuống trên giày da, hai chân thon dài cứng cáp tùy ý mở rộng, ở giữa là giá tranh.

“Stefani.”

Triêu Đăng dừng chân lại.

Rồi hiểu luôn, nếu bị Tiễu ca phát hiện, sau này đừng mơ tới chuyện làm nhiệm vụ một mình.

“Xin chào.”

Cô nhẹ nhàng xoay người, đôi môi thiên bạc thuộc về phái nữ vẽ nên độ cong nhạt nhẽo, hôm nay cô  không son môi, nhưng bù lại đường nét gương mặt hiện ra càng thêm tuấn mỹ, như một nam thanh niên.

“Tiền trao cháo múc, cái khác không cần.”

“Được rồi.” Cô xoay tay, ba viên tinh hạch màu lam nhạt xuất hiện, thấy Triêu Đăng vẫn đứng im bất động tại chỗ, nhà khoa học điên được toàn bộ Silent ghét cay ghét đắng cười ra tiếng: “Cậu không tới đây à?”

“Ném qua đây.”

“Không, vậy là không lịch sự.”

Cô bỏ bút vẽ xuống, giày da đạp lên đá hoa cương đến gần y, khi đã thấy được nội dung bức họa sau lưng cô, sắc mặt Triêu Đăng cứng đờ.

Trên bức tranh là một người đang khỏa thân nằm trong bụi hoa màu sắc thanh lệ, đôi mắt người ấy khép chặt, lệ chí nhạt màu như đóa hoa nho nhỏ nở rộ dưới mí mắt. Nhưng nếu chỉ nhìn từ lồng ngực trở lên thì tác phẩm hội họa sẽ lộ ra vẻ đẹp kiều diễm, tinh mỹ tuyệt luân đến nghẹt thở. Stefani quan sát vẻ mặt y, bàn tay hơi dính màu vẽ quơ quơ trước mặt Triêu Đăng.

“Không nhìn thứ cậu đang cầm là gì ư?”

Triêu Đăng trầm mặc mở giấy dai ra, bức họa ấy và tác phẩm mà Stefani vừa vẽ xong hoàn toàn giống nhau, chỉ khác kích cỡ,. Khi nhìn thấy rõ, Triêu Đăng hơi run.

Người được vẽ, là y.

Còn có, zombie.

Triêu Đăng bị một zombie mục nát ôm vào lồng ngực, khung xương trắng toát nhẵn nhụi mơ hồ che lấp huyết nhục, hốc mắt trống rỗng không có thứ gì, năm ngón tay khô gầy gắt gao nắm lấy cánh tay y, đến gần đôi môi y. Đặc biệt, Stefani còn dùng thứ màu sắc tươi đẹp tô lên cặp môi ấy, song càng làm khuôn mặt vặn vẹo của zombie trở nên quỷ quyệt cổ quái, hình ảnh quái dị lại vô cùng ám muội nhập nhằng.

“Tôi thích những thứ xinh đẹp.” Cô ta cười rộ lên, xuyên qua áo sơ mi mỏng manh là vòng eo nhỏ và bộ ngực bằng phẳng: “Cậu quá đẹp, là loại xinh đẹp mà tôi yêu nhất, có những người nhìn qua rất cao quý thuần khiết, còn cậu thì lại khiến người ta cảm thấy cuộc sống rất tẻ nhạt vô vị, không thể chịu nổi nữa chỉ muốn cùng cậu đi đến địa ngục.”

“…”

A chị gái này, thật là dọa người.

Mạnh mẽ yêu cầu chị gái nổ tung tại chỗ.

“Rất đẹp đúng không?” Stefani liếm lấy màu vẽ trên tay: “Có thứ còn đẹp hơn nữa. Ai ai cũng biết zombie sẽ tiến hóa, sẽ có một ngày, chúng nó sẽ tiến hóa thành dáng vẻ đẹp mắt y hệt con người.”

“… Cô muốn đưa cho tôi bổ sinh?”

“Nếu cậu đồng ý, tôi rất sẵn lòng.” Cô ta nói, ánh mắt chuyển đến đám chim bồ câu đang bay lượn: “Nhưng tôi tìm đến cậu là muốn nói cho cậu một chuyện khác. Không ai không biết dị năng giả mạnh nhất hiện tại là trung đoàn trưởng của Silent, cấp chín ngôn linh, cường giả trong cường giả… Vậy cậu có biết, zombie mạnh nhất hiện tại là cấp bao nhiêu không?”

Triêu Đăng không nói lời nào.

“Cấp chín.” Tóc ngắn màu xanh nhạt bị gió thổi bay, đôi mắt nâu hẹp dài bất giác nheo lại: “Người ngoài không biết nhưng thứ quái vật không thể tin nổi đã xuất hiện, không những vậy nó còn ngày đêm lăn lộn cùng cậu, không biết cơ thể của cậu đã bị nó rót đầy bao nhiêu lần. Có đúng không? Mỹ nhân của tôi ơi ít nhiều gì cậu cũng phát hiện, loại sức mạnh ngôn linh cấm kị này đã ngự trị trên tất cả loại dị năng, trung đoàn trưởng của các cậu… Từ đầu tới cuối căn bản là một tên dị loại.”

“Tôi…”

“Đừng có gấp.” Cô ta ngắt lời Triêu Đăng: “Mười sáu năm trước tổ chức y tế Switz Springs triển khai kế hoạch Vincent nổi tiếng một thời, trong tiếng Latin, Vincent có hàm nghĩa là “Chinh phục giả”, Vệ Tiễu là tác phẩm ưu tú nhất, là thành quả đầu tiên bọn họ sáng tạo ra, và cũng là nguyên nhân tận thế bạo phát, có lẽ cậu còn chưa ý thức được, trên lý thuyết mà nói, ngôn linh chỉ có thể khống chế sinh vật, nhưng hắn lại có thể ra lệnh cho tất cả zombie cấp thấp…”

Cho nên con zombie cấp tám trong căn cứ bỏ hoang đó mới bị Vệ Tiễu khống chế, trước khi chết tự động móc tinh hạch ra dâng lên.

“Đây là thuốc ức chế tiến hóa zombie mức độ lớn nhất, nếu sử dụng nó, cậu sẽ nhìn được dáng vẻ chân thật của Vệ Tiễu, cũng có thể trong thời gian ngắn phong tỏa năng lực của hắn.” Trong tay Stefani xuất hiện một bình thủy tinh nhỏ màu xanh dương: “Gần đây zombie tiến hóa càng lúc càng nhanh, thân là vua zombie, Vệ Tiễu không tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng, nếu như chờ hắn lên cấp mười sẽ không còn ai có thể đụng vào hắn được nữa, đến lúc đó, cậu muốn rời khỏi hắn cũng không được. Chuyện này đúng là vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ có cậu bỏ thuốc hắn mới không bị hoài nghi.”

“Dù không muốn làm anh hùng cứu cả thế giới, thì cậu cũng không muốn mỗi ngày bị quái vật làm đến không khép chân lại được chứ…” Ngón tay trắng bạch của Stefani tô lên viền mắt trống rỗng của thây ma: “Cậu hãy thử một lần đi?”

Sau thời gian dài yên lặng, thanh niên trẻ tuổi đối diện nhẹ giọng nói.

“Bằng chứng.”

Bốn mắt nhìn nhau, Stefani cười ha ha, bỗng dưng ôm chặt vai Triêu Đăng.

“Sự lựa chọn của cậu là chính xác, tiểu Sweetheart, tôi có rất nhiều bằng chứ, tôi sẽ cho cậu xem hết tất cả tới lúc không còn nghi ngờ thì thôi.” Đôi môi lạnh lẽo cực kì mỏng để sát vào Triêu Đăng: “Nói cho cậu dễ hiểu, trong phòng hồ sơ ở trung tâm y tế Springs, mục đích duy nhất bọn họ nghiên cứu, viết một câu nói.”

Stefani nói từng chữ từng chữ, dửng dưng như không.

“Chúng ta đang tạo ra thần.”

Lúc Triêu Đăng trở về biệt thự của Silent thì sắc trời đã tối, còn chưa mở cửa thì đại mỹ nữ tóc đỏ đã vọt ra, Harold nhảy nhót bay lên người y cọ tới cọ lui.

“Hù chết mất, cậu mà không về nữa là trung đoàn trưởng giết người thật đó, cái bản mặt của ảnh thật sự là… Còn hơn chữ xấu, chậc chậc chậc.”

“Cút khỏi người em ấy, nhanh.” Nam nhân ngậm thuốc lá đi ra, đôi ngươi băng lam nhìn Triêu Đăng từ trên xuống dưới, thấy người bình an vô sự mới chậm rãi nói: “Sao đi lâu vậy?”

“Trên đường có chút phiền phức nhỏ.”

Triêu Đăng vỗ vỗ Harold, người sau bất đắc dĩ leo xuống, Triêu Đăng vào nhà nhưng Vệ Tiễu vẫn đứng dựa cửa bất động, thẳng thắng nhảy nhót bay lên ôm đối phương cứng ngắc.

“Vệ tiên sinh có chuyện gì không vui hả?”

Triêu Đăng cười đối diện với hắn.

“Sinh nhật em.” Vệ Tiễu đầy ác ý phun khói vào mặt Triêu Đăng: “Anh chờ em cả đêm, nhóc con.”

“Thành niên có khác gì không thành niên đâu.”

“Có.” Vệ Tiễu quăng tàn thuốc, ôm người vào phòng khách: “Lễ thành niên phải trải qua với người đàn ông của em, lăn giường cả đêm.”

“Hèn hạ, bỉ ổi, mắc ói.”

“Nôn thì anh sẽ làm em ngay lập tức, khỏi ăn bánh kem.”

“…”

“Trung đoàn trưởng tự làm cả buổi chiều!” Sợ thiên hạ không loạn, Shark cố gắng làm bầu không khí thêm vui vẻ: “Thất bại ba lần, đồ ngu ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Vệ Tiễu nhắm đôi mắt lại, Shark phát ra tiếng rên cực kì cực kì thê thảm. Triêu Đăng thấy vậy cực kì cực kì cố gắng lấy lại mặt mũi cho đại ca nhà mình, chạy đi cắt bánh cho mỗi người một phần, quay lại châm lửa lên con số duy nhất, giả vờ giả vịt cầu nguyện hai tiếng.

“Cảm ơn mọi người đã chúc em sinh nhật vui vẻ, tất cả cứ ăn chơi rượu chè thoải mái nha.”

“Nhóc con.” Âm thanh sâm sâm ghé vào tai Triêu Đăng: “Rất muốn làm đại ca?”

“Đúng, trong lúc em ở cùng Vệ tiên sinh, em chính là đại ca, tuy loại tình yêu văn phòng này có hơi cấm kị nhưng xét thấy đại ca yêu em nhiều như vậy, em đây sẽ cố gắng yêu lại một chút.”

Harold bật cười đầu tiên, Lục Tử Tiêu đang ăn bánh cũng bất đắc dĩ cười cười. Triêu Đăng cắn một miếng bánh, chocolate vụn hòa tan vào miệng, bơ béo cùng bánh gato trộn lẫn vào nhau tạo nên hương vị tuyệt vời, có thể tưởng tượng được người làm bánh bỏ ra bao nhiêu công sức, Triêu Đăng hôn lên gương mặt anh tuấn của Vệ Tiễu một cái: “Ăn siêu ngon!”

“… Cút, bơ dính đầy mặt.”

“Không sao không sao.” Triêu Đăng cợt nhả: “Đây là tình yêu em dành cho anh đó~”

Tư liệu mà Stefani đưa cho y vô cùng tỉ mỉ chính xác. Và kết quả mà Triêu Đăng tìm được là, tổ chức y tế Switz Springs là một tổ chức có thật quy mô lớn, thậm chí kế hoạch Vincent còn được lên trang nhất của tạp chí “Nature”. Hai năm trước khi kế hoạch Vincent bắt đầu, tổ chức Springs hợp tác đầu tư với USA, tài chính và nghiên cứu viên đã đạt đến trình độ hàng đầu thế giới. Nếu đã như thế thì việc chế tạo ra viruts zombie cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Dựa theo yêu cầu của Stefani, bỏ thuốc ức chế cho Vệ Tiễu ăn xong, mặc dù không biết hậu quả là thật hay giả nhưng chắc chắn một điều là sẽ có giá trị thù hận.

Đến 12h, Vệ Tiễu và Triêu Đăng lằng nhà lằng nhằng lên lầu, giường lớn mềm mại bị y lăn qua lộn lại làm tới làm lui. Khi nhận ra Triêu Đăng sắp sửa ngất đi, Vệ Tiễu liền dùng ngôn linh ghé vào tai y nỉ non mấy lời nhục dục khiến Triêu Đăng không thể không hưng phấn cả một đêm. Trời gần sáng, cơ thể Triêu Đăng mềm đến không thể nhúc nhích nhưng đối phương lại vẫn như cũ, không thể biết mệt mỏi khai khẩn thân thể y.

Tấn công kiểu này không phải là thể lực của nhân loại, ông còn không tin tiến sĩ Stefani thì còn biết tin ai?

“Đại ca… Thương lượng chút xíu… Nếu em qua thế giới bên kia thì…”

Không có giá trị thù hận, buông thả bạt mạng.

“Em càng lúc càng sảng khoái.” Nam nhân trao đổi nước bọt với y, đầu lưỡi lướt qua vòm miệng và hàm răng trắng bóc: “Như tơ lụa phương Đông.”

“…”

Ví dụ này không phải dùng như vậy đâu, Vệ ca ca à.

“Em sẽ không chết, em sẽ sống lại mãi mãi.”

“Cái…”

Cảm giác kì dị tuôn trào khắp cơ thể, Triêu Đăng ngước mắt nhìn Vệ Tiễu.

Hắn đang dùng ngôn linh.

Cố tình sao, giọng nói của hắn và âm thanh của hệ thống giống nhau như đúc, lại còn nói ra lời giao dịch đầy thẳng thắn ban đầu y gặp hệ thống.

Trùng hợp ư.

“Sao lại có biểu cảm như thế?” Nam nhân có chút thô lỗ ngang ngược: “Đại ca cho em siêu năng lực, không muốn hả?”

“Em… A… Chậm một chút….”

“Thêm một lần nữa.” Giọng nói trầm thấp khêu gợi của Vệ Tiễu lượn lờ bên tai y: “Lúc làm với anh, em sẽ luôn sảng khoái, khoái cảm sẽ tăng lên gấp mười lần…. Nhóc con, sảng khoái quá khóc rồi à? Có nghiện hay không?”

… Má nó đây chính là cảm giác! Giá trị! Thù hận! Năm sao! Đó!

Nghiện cái P.

[Tổng thống, please giải thích.]

[…]

[Lại giả chết?]

[…]

[… Đm mi.]

Triêu Đăng và Vệ Tiễu triền miên mãi đến khi trời sáng mới kết thúc, nam nhân chưa hết thòm thèm leo xuống khỏi người y, tùy tiện liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, hôn thưởng lên trán của Triêu Đăng.

“Vừa đủ hai tư tiếng, coi như suốt đêm.”

Triêu Đăng… Triêu Đăng không còn sức để nói chuyện.

“Anh yêu em.”

Mặt trời ngoài cửa sổ đã chói chang nóng bỏng, lá cây hằn bóng lên ô cửa sổ. Vệ Tiễu thân mật ngậm lấy đôi môi nhỏ, Triêu Đăng nghe được âm thanh nhàn nhạt của người đã hành hạ mình nguyên đêm.

“Chúng ta sẽ không chia lìa.”

“Em sẽ sống vì anh, cũng như anh sống vì em, chúng ta sẽ kết hôn, ở chỗ nào cũng được và mãi mãi ở cùng nhau.”

“Thời điểm triển khai ngôn linh có một hạn chế.” Nam nhân dừng một chút: “Bình thường anh đều dùng năng lực bản thân làm giới hạn, nhưng thệ ước lần này quá mức phức tạp, cho nên…”

Vệ Tiễu ấn tay lên lệ chí Triêu Đăng, con ngươi băng lam khép hờ.

“Đến khi vũ trụ lụi tàn, tất cả mới có thể thay đổi.”

[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
Bình Luận (0)
Comment