Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 16



  Tôi nghĩ có lẽ do quay phim quá lâu bị nước vào đầu, nên tôi mới có thể cảm thấy chột dạ bởi sự xuất hiện của Lê Diệu Phàm. Lý trí hoàn hảo của tôi nhanh chóng trở lại cơ thể, thế là tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đón Lê Diệu Phàm đi tới, không khách khí chút nào hỏi: "Anh tới làm gì?"

"Bắt gian." Khi anh ta mặt không thay đổi nói ra từ này, tôi thiếu chút nữa phun một ngụm máu lên mặt anh ta. Tôi thực sự rất tò mò, tại sao anh ta có thể mở to mắt nói dối hùng hồn như vậy?

"Ôi Lê tổng, điều gì thổi ngài tới đây?" Phó đạo diễn ngoắc cái đuôi, như tú bà bu tới.

Lê Diệu Phàm hừ lạnh một tiếng.


Vỗ mông ngựa sai chỗ rồi, nụ cuời của phó đạo diễn có chút cứng ngắc, vội vàng kéo câu chuyện đến người tôi: "Tôi nghĩ Lê tổng ngài nhất định là đến xem Thiên Tinh. Gần đây biểu hiện của cô ấy rất có tiến bộ, đáng khen a!"

"Phải không?" Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, không nhanh không chậm nói, "Đã như vậy, thì nên chúc mừng một chút."

"Miễn!" Tôi vội vàng cự tuyệt, dự cảm sẽ không có chuyện tốt xảy ra.

Quả nhiên, anh ta đột nhiên nắm cổ tay tôi, nói với phó đạo diễn: "Không để ý tôi mượn người chứ?"

"Cái này sao có thể gọi là mượn chứ? Đây vốn chính là của Lê tổng ngài mà!"

Tôi nghe được mà cũng sắp ói ra, đây không phải quay phim, mà quả thực chính là mở lầu xanh. Tôi trừng mắt Lê Diệu Phàm: "Buông tay, tôi không phải đồ vật cho các người tùy tiện mượn đến mượn đi, cùng lắm thì không quay nữa!"

Đối mặt với uy hiếp của tôi, anh ta lại cũng không sốt ruột, mà tiến đến bên tai tôi nói câu: "Bộ phim không thể không có nữ chính, thế nhưng nam chính thì bất cứ lúc nào cũng có thể thay."

Giọng nói rất nhẹ, nhưng tôi lại bị kinh hãi. Tôi vô thức quay đầu liếc nhìn Tề Lỗi, anh ta đang nhìn về bên này, lúc đối diện với ánh mắt của tôi, còn cười hướng về phía chúng tôi phất phất tay, điều này làm cho tôi lại nghĩ tới cuộc đối thoại về ước mơ mới vừa rồi.

Tôi cắn răng, quay đầu lại thì thấy Lê Diệu Phàm đã mở cửa xe, ánh mắt tự tin kia cuối cùng đã khiến tôi hiểu ra một việc. Vì sao nhiều năm như vậy tôi vẫn không có ước vọng? Không phải là không có, mà là không dám có, bởi một khi có dục vọng con người sẽ sinh ra nhược điểm, mà nhược điểm thường dễ trở thành điểm yếu cho người khác, cuối cùng sẽ bị người ta nắm mũi dẫn đi.

Giờ khắc này, dắt tôi đi khắp nơi chính là Lê Diệu Phàm – người nhìn thấu nhược điểm của tôi, mà âm mưu của anh ta lại không chỉ có như thế.

Khi tôi đen mặt, không nói tiếng nào theo sát Lê Diệu Phàm đi vào phòng họp, vậy mà lại thấy chị Nhạc đã nhiều ngày không gặp. Mà ở cùng một chỗ với chị còn có ông chủ của tôi, ông chủ trẻ không được việc gì của công ty giải trí —— Dương Chí Niên. Mặt khác, ở đây còn có trợ thủ L.K của Lê Diệu Phàm, cùng với một người đàn ông trung niên mặc tây trang khác.

Khung cảnh rất quỷ dị, tôi không biết trong hồ lô của Lê Diệu Phàm bán thuốc gì, chỉ có thể bước nhanh quá kéo chị Nhạc, hỏi: "Sao chị ở đây?"

"Thực ra..." Chị Nhạc muốn nói lại bị Dương Chí Niên trừng mắt một cái, vội vàng câm miệng.

Mặc dù bất mãn nhưng tôi cũng không dám đắc tội anh ta, đành phải hậm hực ngồi xuống. Lúc này, L.K đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng: "Mọi người đều đã tới, vậy liền bắt đầu. Luật sư Tôn phiền ngài giải thích về chuyện này."

Người đàn ông trung niên mặc tây trang kia lại là một luật sư. Tôi càng cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc nhưng lại không tiện hỏi nhiều, chỉ ngồi thật yên tĩnh.

Rất nhanh, vị luật sư họ Tôn kia liền mở miệng: "Chào các vị, trước tiên tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là trưởng ban luật sư cố vấn của tập đoàn Á Phàm Tôn Trạch Niên. Hôm nay mấy vị tới đây, mục đích chính là đàm phán một chút về vấn đề hợp đồng của tiểu thư Thẩm Thiên Tinh. Ông chủ Dương, từ giờ trở đi, tôi là đại diện của Thẩm tiểu thư, hủy bỏ hợp đồng biểu diễn của cô ấy và quý công ty."

"Cái gì?!" Tôi thực sự nhịn không được kêu lên, "Ông nói cái gì? Tôi nói muốn hủy hợp đồng lúc nào? Còn ông dựa vào cái gì mà thay mặt tôi, tôi cũng không biết ông! Lê Diệu Phàm, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Tôi đem mũi dùi nhằm chuyện này về phía độc thủ phía sau màn.

"Thẩm tiểu thư, mời cô đợi một chút, Lê tổng phải làm như vậy, cũng là vì bảo đảm quyền lợi của cô. Trước tiên mời cô lắng nghe rồi giải quyết được không?"

"Thiên Tinh, em nghe tiếp trước đi đã!" Chị Nhạc ở bên cạnh dùng sức kéo tôi.

Đây là chuyện mục nát gì vậy! Tôi không cam lòng ngồi trở lại, trong lòng tức muốn chết. Lê Diệu Phàm người này thực sự là được một tấc lại muốn tiến một thước, ảnh hưởng cuộc sống của tôi thì thôi, bây giờ ngay cả công việc của tôi cũng muốn nhúng vào!

Ngay khi tôi tức giận bất bình, Dương Chí Niên vẫn không nói chuyện bỗng lên tiếng: "Tôi cũng đã nói, tôi đồng ý hủy bỏ, chỉ cần các người giao ra hai nghìn vạn tiền vi phạm, còn thích làm gì đều được."

Hai nghìn vạn?! Mới vừa rồi tôi còn đang nói lảm nhảm, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thốt ra: "Tại sao anh không đi cướp đi!"

"Thiên Tinh!" Chị Nhạc lại lần nữa kéo tôi lại. Tôi xem như đã biết, sở dĩ Lê Diệu Phàm gọi chị Nhạc tới, hoàn toàn là để chị ấy đến ngăn cản tôi hung bạo.

"Dương Chí Niên tôi mặc dù kinh doanh công ty nhỏ, nhưng không có nghĩa là các người có thể xằng bậy. Thẩm Thiên Tinh là tự tay tôi ký kết, mặc dù lúc đó cô ta không có kinh nghiệm gì, thế nhưng tôi có mắt nhìn người tìm được người tài, liếc thấy tiềm lực của cô ta, không tiếc vốn gốc ký năm năm hợp đồng với cô ta. Giấy trắng mực đen trên hợp đồng viết rất rõ ràng, một khi bội ước sẽ phải bồi thường hai nghìn vạn tiền vi phạm. Tôi đây đều là làm việc theo hợp đồng, có hiệu lực của pháp luật. Nếu ai không phục thì đi tố cáo tôi, tôi tháp tùng tới cùng." Dương Chí Niên người này nói nhiều lời đường hoàng như vậy, rất rõ ràng chính là muốn dành lấy một khoản. Mặc dù năm đó tôi ký hợp đồng, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ tôi cũng không thể trị giá nhiều tiền như vậy, ai biết sẽ phát sinh loại chuyện như hôm nay.

"Lời ông chủ Dương nói đều căn cứ vào điều khoản của hợp đồng, thế nhưng nếu quý công ty vi phạm hợp đồng trước, Thẩm tiểu thư có quyền hủy hợp đồng."

"Ông nói cái gì!" Dương Chí Niên bỗng nhiên đập bàn, "Công ty chúng tôi mặc dù nhỏ, nhưng vẫn rất quy phạm, ông nói tôi vi phạm hợp đồng thì phải có chứng cứ, cẩn thận tôi tố ông phỉ báng!"

"Trước tiên ông chủ Dương không nên kích động, mời xem những thứ này." Luật sư đem vài văn kiện tới trước mặt Dương Chí Niên, "Phần văn kiện này có thể chứng minh, đối với những trường hợp Thẩm tiểu thư không biết rõ tình hình, quý công ty đã nhiều lần giấu giếm thù lao làm việc thực tế của cô ấy, từ đó cắt xén tiền lương. Còn phần văn kiện này có thể chứng minh, sau khi thu thuế thu nhập cá nhân của Thẩm tiểu thư, quý công ty cũng không nộp lên toàn bộ số định mức như thực tế. Mặt khác phần văn kiện này thì có thể chứng minh..."

Theo sự thao thao bất tuyệt của luật sư Tôn, mặt Dương Chí Niên càng ngày càng đen, mà tôi và chị Nhạc thì cả kinh mở to hai mắt nhìn. Biết ngay người này là gian thương, nhưng không ngờ gian đến mức này! Quá khứ tôi luôn cho rằng mình không kiếm được tiền là bởi làm việc không đủ nỗ lực, hôm nay mới biết thì ra là họ Dương này gạt tôi mưu tính nhiều như vậy! Ngay cả bộ phim《 Thiên sứ 》lần này tôi tham gia diễn xuất, anh ta rõ ràng không can thiệp, kỳ thực đã sớm tìm đoàn làm phim đòi thù lao, khiến tôi còn tưởng rằng mình đang tình nguyện!

"Nếu như ông chủ Dương cảm thấy những chứng cớ này không đủ, tôi còn có thể đưa ra tư liệu khác, bao gồm bản ghi chép tài chính và thuế vụ của quý công ty từ khi thành lập đến nay, nếu muốn cũng có thể mời bộ công thương điều tra rõ."

Rốt cuộc luật sư Tôn ném ra đòn sát thủ. Mặt Dương Chí Niên sớm đã như màu đất, lắp bắp nói: "Ông... ông đây đều là phỉ báng, những chứng cớ này đều là ông tạo... làm giả ... Tôi không thừa nhận! Nếu các người muốn người, phải lấy ra hai mươi vạn... không, hai vạn tiền vi phạm!"

Vừa rồi tôi còn trị giá hai nghìn vạn, bây giờ lại co lại một nghìn lần. Chẳng biết tại sao, đột nhiên tôi cảm thấy loại cảm giác sụt giảm giá trị con người này so với biết Dương Chí Niên lừa tôi còn khiến người ta ưu thương hơn.

Thế nhưng làm luật sư của Lê Diệu Phàm, hiển nhiên ngay cả một đồng luật sư Tôn cũng không muốn cho anh ta. Thế là ông ta thực sự lấy ra bản ghi chép tài chính và thuế vụ của công ty Dương Chí Niên!

Cái này đừng nói là hai vạn, tên Dương Chí Niên kia quả thực hận không thể yêu cầu lại, dáng vẻ cao ngạo vừa rồi trở thành hư không, bồi cười bợ đỡ nói: "Luật sư Tôn ngài quá nghiêm túc, tôi không thể không phục. Các người đã có thành ý đó, thì tôi sẽ làm một việc có tình người, biết thời biết thế giao người cho Lê tổng. Lê tổng ngài muốn thế nào thì là cái đó, từ hôm nay trở đi Thẩm tiểu thư đã không phải là người của công ty chúng tôi."

Lải nhải cái bip! So với phó đạo diễn anh ta còn không biết xấu hổ hơn!

"Chờ một chút!" Sau khi kí xong tôi gọi Dương Chí Niên đang chuẩn bị chuồn mất, "Ai nói tôi không đáng giá! Tiền vi phạm phải không? Tôi cho anh!" Tôi nói xong liền lục lọi trong túi bên người nửa ngày, thật vất vả góp đủ hai mươi đồng, vứt xuống trước mặt anh ta. "Cầm đi, tôi đây là chuộc thân cho mình, nếu anh còn dám nói chữ tặng, tôi sẽ bung rễ cái mạng nhà anh!"

Có lẽ là bộ dạng tôi quá dọa người khiến cho Dương Chí Niên sụp đổ, cầm hai mươi đồng, bưng đũng quần chạy thật nhanh, tốc độ cực nhanh ngay cả chị Nhạc cũng không kịp nhìn.

Tôi đắc ý hướng về phía anh ta chạy trốn "Xí" một tiếng, chuẩn bị đem hai đồng tiền thừa vừa chuộc thân bỏ vào trong túi, nào biết L.K đột nhiên đi tới, cầm lấy tiền xu trên tay tôi.

"Nếu là tiền của Thẩm tiểu thư, hai đồng này tôi liền nhận. Thẩm tiểu thư ngài đừng quên còn thiếu Lê tổng một vạn chín ngàn chín trăm chín mươi sáu đồng, mặc dù là tiền trả phân kỳ, nhưng đừng kéo dài quá lâu."

Tôi yên lặng nhìn hai đồng tiền xu duy nhất trên người rời tôi mà đi, đột nhiên có loại xúc động muốn chết.

Trời xanh ơi! Đại địa ơi! Tại sao tôi lại cho Dương Chí Niên hai mươi đồng chứ? Vì sao!!!  

Bình Luận (0)
Comment