Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 37

Vì sự kiên trì nhiều lần của tôi, cảnh quay tốc độ cao cuối cùng vẫn do tôi tự mình ra trận. Cũng may tôi có kinh nghiệm đóng thế phong phú, hoàn thành cảnh quay này cũng không đáng kể gì, nhưng Lê Diệu Phàm ở đây nhiều ít vẫn tạo thành áp lực cho tôi.

"Em coi anh ta thành không khí. Nếu thực sự không được, thì coi như cái bánh bao đang ngồi trên ghế. Bánh bao với lớp vỏ mỏng nhân nhiều thịt heo thơm ngào ngạt là được." Trước khi quay, chị Nhạc gợi ý cho tôi.

Tôi bị ví dụ của chị Nhạc chọc cười, vốn khẩn trương bỗng nhiên trở thành hư không. Lúc nhìn sang chỗ Lê Diệu Phàm, quả nhiên thấy được bánh bao thịt thật lớn đang ngồi trên ghế, hôi hổi bốc lên hơi nóng.

Có lẽ thấy ánh mắt tôi quá mức thèm thuồng, vẻ mặt của Lê công tử có chút mất tự nhiên.

Tôi mặc kệ cái bánh bao thịt sẽ có tâm tình gì ấy chứ. Tôi lưu luyến không rời thu lại ánh mắt từ trên người anh, cảm giác cả người lập tức tràn đầy năng lượng.

"Đạo diễn, tôi chuẩn bị xong rồi!" Tôi nói với đạo diễn Vương.

"OK!" Đạo diễn Vương dùng tay ra hiệu, lập tức tuyên bố, "Mọi người vào vị trí của mình. Chúng ta chuẩn bị bắt đầu!"

Tề Lỗi đi vào trong xe, ngồi xuống vị trí cạnh người lái, quay đầu vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi: "Cô cẩn thận một chút, nhất định đừng khinh thường, đừng để mình bị thương." Làm một diễn viên kinh nghiệm phong phú, rõ ràng anh ta hiểu rõ tầm quan trọng của cảnh quay này hơn tôi, cũng hiểu rõ tính nguy hiểm của nó.

Tôi gật gật đầu, nghe thấy đạo diễn nói bắt đầu liền khởi động xe.

Cảnh quay này kỳ thực cũng không phức tạp gì, giải thích nội dung chủ yếu chính là: trong quá trình thi hành nhiệm vụ, Thiên Sứ đã vạch trần bí mật của tổ chức sát thủ, phát hiện mẹ mình bị tổ chức làm hại, thế là sinh ra ý niệm báo thù. Mà cùng lúc đó, tổ chức cũng phát hiện ra sự phản bội của Thiên Sứ nên quyết định truy sát cô.

Vì tránh truy sát, Thiên Sứ mang theo Đường Thiếu Kiệt chạy trốn như bay. Trong quá trình trốn chạy, cô nhớ tới những việc mình đã trải qua trong doanh trại sát thủ, nhớ tới chị em đã hi sinh vì bảo vệ mình, nhớ tới ba mẹ bị tổ chức tàn nhẫn sát hại... Trong lòng dấy lên ngọn lửa báo thù, đột nhiên quay đầu xe, chuẩn bị đồng quy vu tận cùng sư huynh đang truy đuổi mình.

"Cô đừng như vậy! Sống mới có hi vọng, chết rồi sẽ mất hết!" Nhìn thấy Thiên Sứ điên cuồng, Đường Thiếu Kiệt ra sức khuyên can cô.

"Tôi đã mất hết rồi, sống hay chết với tôi mà nói đều như nhau."

"Cô còn có tôi, tôi không cho cô chết!"

Thiên Sứ liếc mắt nhìn Đường Thiếu Kiệt một cái. Những lần quen biết của họ đều xẹt qua đầu cô một màn. Đây là lần đầu tiên trong đời cô được người ta quan tâm, nhưng cũng là lần cuối cùng.

Trong mắt cô rơi xuống một giọt lệ, mở cửa xe đẩy Đường Thiếu Kiệt ra, sau đó không chút do dự đâm theo hướng chiếc xe đang đuổi giết họ trước mặt.

Mặc dù lúc quay biểu hiện sẽ không khoa trương được như trong phim, mà phải thêm rất nhiều động tác chậm và xử lý hậu kỳ, nhưng đụng xe lại hoàn toàn là thật.

Mặc dù đạo diễn nhấn mạnh nhiều lần, hai chiếc xe chỉ ma sát nhẹ nhàng một chút, rồi đụng vào hàng rào. Nhưng khi tôi lái xe đụng vào chiếc xe phía trước vẫn cảm thấy cảm giác chấn động mãnh liệt, đến khi tôi dừng xe, kính chắn gió trước xe đã vỡ một mảng lớn.

"Thế nào, không sao chứ?" Mấy nhân viên công tác chạy tới, mở cửa xe, xác nhận tình hình của tôi.

"Không việc gì!" Tôi lông tóc không tổn hao gì từ trong xe ra, cảm giác hình như đầu có chút chấn động choáng váng, nhịn không được lại nhìn về phía Lê Diệu Phàm. Thấy anh chẳng biết từ lúc nào đã đứng lên, bóng dáng cao thẳng kia mặc cho tôi nỗ lực thế nào, cũng không thể tưởng tượng anh thành một cái bánh bao.

"Rất tốt, mau hóa trang, cảnh hôm nay quay cho xong luôn!" Thấy tôi không sao, đạo diễn Vương ngựa không dừng vó tuyên bố tiếp tục quay.

Kết quả mặc dù không phải diễn cảnh nguy hiểm như cảnh tốc độ cao vừa rồi, nhưng lại là cảnh quan trọng nhất. Sau khi Thiên Sứ bị lật xe, Đường Thiếu Kiệt bị Thiên Sứ đẩy xuống xe không đếm xỉa đến nguy hiểm chạy đi cứu cô, lôi Thiên Sứ bị thương ra từ trong xe. Hoạn nạn qua đi, hai người đều bộc lộ chân tình, đồng thời gắt gao ôm chặt lấy nhau.

Cảnh này nam nữ chính diễn tình cảm thăng hoa. Trong kịch bản ban đầu, đây vốn là cảnh hôn, thế nhưng bởi Lê Diệu Phàm tham gia, không thể không cắt bỏ cảnh diễn hôn mà đổi thành ôm.

Lại nói tiếp, Lê Diệu Phàm, dục vọng chiễm giữ của người này thật đúng là khoa trương đến biến thái, ngay cả cảnh hôn duy nhất trong phim anh cũng không buông tha, nhất định phải sửa lại mới bằng lòng đầu tư.

Chờ một chút!

Nghĩ tới đây, tôi bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất quan trọng. Vì sao hôm nay Lê Diệu Phàm lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ sự thật như anh nói là tới thăm đoàn phim? Hay là nói, thật ra người này sợ đạo diễn sửa lại cảnh hôn như cũ, cho nên mới đích thân đến hiện trường giám sát! Nếu quả thật giống như suy nghĩ phía sau của tôi, thì người này cũng có phần quá biến thái đi?

Đối phó với người biến thái, sẽ phải dùng phương pháp càng biến thái hơn anh ta. Trong khi đang được hóa trang, trong đầu tôi nghĩ ra một ý niệm vô cùng điên cuồng, đến phản kích hành động của Lê Diệu Phàm.

Sau khi hóa trang hoàn tất, tôi kéo một thân "Máu đen" nói với đạo diễn: "Đạo diễn, tôi xin sửa kịch bản!"

"Cái gì?" Đạo diễn Vương ngẩn người.

"Tôi cảm thấy ôm không đủ để biểu đạt tình cảm giữa nam nữ chính. Tôi nghỉ hẳn nên thêm cảnh hôn!"

Tôi vừa dứt lời, người ở đây đều khiếp sợ. Mọi người đều bất giác đưa ánh mắt hướng về phía Lê Diệu Phàm bên cạnh, muốn xem phản ứng của anh.

Tôi ngẩng đầu, khiêu khích nhìn về phía anh: Lão nương chính là muốn diễn cảnh hôn thì sao? Có bản lĩnh thì anh tới cắn tôi đi!

Lại thấy anh không gật đầu cũng không phản đối, mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, đối với khiêu khích của tôi cũng không đáp lại gì.

Đạo diễn Vương nhìn qua có chút thấp thỏm, sau khi do dự nhiều lần, vẫn đành dò hỏi tôi: "Cô nhất định phải diễn sao?"

"Tôi xác định." Tôi thu hồi ánh mắt, trịnh trọng gật đầu, "Tôi đã nghiên cứu kịch bản. Cảnh hôn thứ nhất đối với tình cảm thăng hoa giữa nam nữ chính vô cùng quan trọng, cảnh thứ hai Đường Thiếu Kiệt hôn Thiên Sứ trong quá trình bị đấu súng có thể mang đến cho người xem cảm giác tương phản mạnh liệt hơn. Tôi nghĩ biên kịch nhất định cũng nghĩ như vậy." Tôi đem vấn đề đổ cho biên kịch.

Đối với vấn đề này biên kịch do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Không sai, ngay từ đầu tôi muốn chính là như vậy."

Sau đó đạo diễn Vương lại hỏi thăm ý kiến mấy người khác. Trừ phó đạo diễn có vẻ phản đối ra, hầu như tất cả mọi người đều khẳng định tầm quan trọng của cảnh hôn này. Thế là cuối cùng đạo diễn Vương lớn tiếng hỏi câu: "Nếu mọi người đều không ý kiến, vậy thêm cảnh hôn nhé?"

Giọng nói rơi xuống, mọi ánh mắt lại lần nữa rơi trên người Lê Diệu Phàm. Anh vẫn như trước không có bất kỳ phản đối gì.

"Đã như vậy, cảnh này sẽ quay theo như trong kịch bản ban đầu." Đạo diễn Vương ra lệnh một tiếng, mọi người nhao nhao bắt đầu chuẩn bị.

Tôi lại lần nữa quay đầu, có chút đắc ý thè lưỡi về hướng Lê Diệu Phàm, làm động tác tay thắng lợi.

Lúc này, biểu cảm trên mặt anh cuối cùng cũng có biến hóa vi diệu, khóe miệng hơi giật giật, không biết trong lòng đang tính toán gì. Nhưng tôi chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền tập trung vào việc quay phim căng thẳng.

Một lần nữa đổi lại kịch bản ban đầu. Cảnh quay này nhìn qua quả nhiên kịch liệt hơn rất nhiều.

Đường Thiếu Kiệt chạy tới mở cửa xe, nỗ lực gọi to Thiên Sứ đang mắc kẹt trong xe. Thiên Sứ tỉnh lại từ trong hôn mê, dùng âm thanh yếu ớt gọi anh: "Đừng cứu tôi, anh đi mau!"

"Tôi sẽ không bỏ em! Mau bám lấy tay tôi!" Đường Thiếu Kiệt đưa tay tới, nỗ lực kéo Thiên Sứ bị mắc kẹt trong xe ra ngoài. Lúc này cả người cô đều là vết thương, hơi thở thoi thóp.

"Này, em không sao chứ, em không thể chết được!" Đường Thiếu Kiệt nâng mặt cô, lo lắng la lên.

"Đồ ngốc, tôi sẽ không chết sớm như vậy!" Thiên Sứ mở mắt ra, rõ ràng nhịn đau, lại bỗng nhiên nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên cô cười với người khác sau khi trở thành sát thủ, cho dù máu me đầy mặt cũng không cách nào che giấu được nét đẹp không gì sánh kịp trong nụ cười của cô.

Nếu như có thể lựa chọn, ai lại sẵn lòng trở thành công cụ sát nhân máu lạnh, cô cũng từng có ước mong, từng hướng tới tương lai, từng kỳ vọng vào tình yêu. Mà ở trong mắt Đường Thiếu Kiệt, cô chính là một thiên sứ chân chính, một thiên sứ mang cho anh hi vọng, một thiên sứ thượng đế phái tới cứu vớt anh.

Rốt cuộc anh không kiềm chế được hôn cô, mà cô cũng kịch liệt đáp lại nụ hôn này. Nhưng đúng lúc này, tiếng súng vang lên, người đuổi giết sắp chết dùng một viên đạn cuối cùng còn sót lại, tàn nhẫn phá vỡ tình yêu của họ.

Đây chính là màn có sức cuốn hút nhất trong bộ phim, cũng biểu thị kết cục bi thảm của bộ phim.

Tôi điều chỉnh tốt tất cả tâm tình, nhập vai vào màn diễn này, muốn thể hiện một cách tốt nhất cho người xem. Nhưng cuối cùng Lê Diệu Phàm lại dùng tay ra hiệu ngừng lại, dễ dàng kết thúc tất cả cảnh này.

"Không quay cũng tốt, miễn cho bà xã tôi ghen." Tề Lỗi biểu hiện sự rộng rãi trước sau như một của anh ta.

Nhưng tôi lại không nói chuyện dễ dàng như anh ta, mà nổi giận đùng đùng đi tìm Lê Diệu Phàm giằng co: "Anh dựa vào cái gì mà can thiệp tôi quay phim?"

"Chỉ bằng tôi có quyền này." Anh tháo kính râm xuống, thản nhiên đón nhận ánh mắt của tôi.

Lời này nói ra tôi á khẩu không trả lời được. Đừng nói là sửa kịch bản, ngay cả không quay lại, người này cũng hoàn toàn có quyền làm như vậy, mà tôi lại vừa dương dương tự đắc lờ đi điểm quan trọng nhất này.

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi có chút uể oải, nhưng vẫn kiên trì nói: "Anh có quyền sửa kịch bản, tôi cũng có quyền thôi diễn. Hôm nay không có tâm trạng quay phim, tôi về nghỉ ngơi."

"Khoan đã." Anh ngăn cản tôi.

"Anh còn muốn thế nào?" Tôi không kiên nhẫn hỏi.

"Tiểu Kiệt muốn đính hôn." Anh bỗng nhiên mở miệng, đề cập tới Hạ Tư Kiệt.

Tôi sửng sốt, thốt ra: "Tôi biết, báo chí cũng đều viết."

"Hai ngày sau sẽ cử hành lễ đính hôn, trên thiệp mời có tên của em."

"Cái gì?!" Cái này, tôi xem như là hoàn toàn sửng sốt. Mặc dù cũng coi như có quen biết cũ với Hạ gia, thế nhưng cho đến ngày hôm nay sớm đã biến thành nhất thời. Muốn Hạ Hùng đến mời tôi, tuyệt đối không có khả năng, trừ phi đây là ý của Hạ Tư Kiệt. Nếu quả thật là như vậy, tôi liền không có lý do từ chối.

"Lời mời không giả, chiều ngày kia tôi tới đón em."

"Tôi có thể tự đi không?" Mặc dù biết có hỏi cũng như không, nhưng tôi thật muốn chống lại nỗi canh cánh trong lòng trong lần đi vũ hội trước.

"Không thể." Sau khi dứt khoát cự tuyệt tôi, anh liền xoay người rời khỏi trường quay.
Bình Luận (0)
Comment