Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 45.2



  "Lên xe." Lê Diệu Phàm nhắc nhở tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện anh vậy mà lại kêu L. K tới đây đón chúng tôi.

Tôi liếc mắt trừng anh một cái, thấp giọng chỉ trích: "Anh có cần phải cao điều như vậy không? Sợ mẹ em không biết gia tài bạc triệu của anh à?"

"Ít nhất cũng mua được tôm hùm." Anh trêu ghẹo nói.

Tôi: "..."

Mặc dù tôi nhấn mạnh nhiều lần L.K là bạn của anh, không phải cấp dưới, nhưng mẹ tôi vẫn len lén hỏi tôi: "Con gái, rốt cuộc A Ngưu buôn bán cái gì thế, nhìn qua hình như rất có tiền."

"Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Nếu anh ấy có tiền, anh ấy có thể coi trọng con không?"

"Cũng không hẳn, mẹ nhớ trước đây con có một cậu bạn trai rất có tiền, gọi là gì ấy nhỉ..." Mặc dù mẹ tôi mắc chứng chóng quên, nhưng có khi lại sẽ mạc danh kỳ diệu nhớ ra cái gì đó. Tôi chính là sợ bà như vậy, cho nên vẫn tránh nói chuyện trước kia.

"Nào có chuyện đó, mẹ lại nhớ lầm rồi." Tôi vội vàng phủ nhận.

"Phải không? Xem ra trí nhớ của mẹ thực sự càng ngày càng kém. Không chừng ngày nào đó ngủ một giấc tỉnh dậy, ngay cả con mẹ cũng không nhận ra, vậy phải làm sao đây?"

Nghe lời mẹ tôi tự lẩm bẩm, lỗ mũi tôi nhịn không được bắt đầu chua xót.

Chứng chóng quên của mẹ tôi càng lúc càng nghiêm trọng, ngoài tôi ra hình như mẹ cũng không nhận ra ai, mấy năm trước hình như Mạc lão đại có ý với mẹ tôi, từng theo đuổi bà một hồi. Nhưng mỗi lần ông ta dâng hết mọi ân cần cho mẹ tôi, mẹ tôi lại hỏi ổng là ai, vì thế Mạc lão đại bị đả kích lớn, cuối cùng rốt cuộc buông xuôi ý niệm theo đuổi mẹ tôi.

Có lẽ có một ngày, ngay cả tôi bà cũng thực sự không nhận ra, đến lúc đó tôi thật không biết chính mình nên làm gì nữa.

"Em nên dẫn mẹ đi bệnh viện xem xem." Buổi tối, Lê Diệu Phàm bỗng nhiên nói với tôi.

Tay tôi đang rửa bát thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

"Nếu như là vì vấn đề chi phí, anh có thể giải quyết, em không cần phải lo lắng." Anh nói với thái độ thành khẩn.

"Không cần." Tôi lắc lắc đầu, "Để bà nhớ tới chuyện trước kia có gì tốt đâu, bà đã chịu khổ nhiều rồi. Em thà rằng ai bà cũng quên, cũng không muốn bà nhớ tới ba em." Người đàn ông vong ân phụ nghĩa đó, hận ông ấy tuyệt đối không chỉ có một mình Lê Diệu Phàm.

"Thiên Tinh." Lê Diệu Phàm ôm lấy tôi từ phía sau.

Thân thể tôi có chút cứng ngắc, nghĩ muốn tránh thoát, nhưng lại vô cùng lưu luyến cái ôm ấm áp như vậy, cúi đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Xin lỗi." Anh thấp giọng nói câu bên tai tôi.

Tôi chấn động mạnh một cái, trong lòng bỗng nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh cũng nói với tôi những lời này. Tôi thực sự không biết dùng từ gì để hình dung tâm tình mình lúc này.

Thực ra tôi chưa từng nói với bất kì ai, bảy năm trước, khi ba tôi chịu tội mà chạy, để lại tôi và mẹ cơ khổ không nơi nương tựa, kỳ thực trong lòng tôi vô cùng khát khao sự giúp đỡ của anh.

Tôi từng kiên định tin tưởng tình cảm giữa chúng tôi như vậy, từng cho rằng tình yêu vĩ đại là tảng đá kiên cố bất cứ thứ gì cũng không thể phá hỏng, từng cho rằng người trong lòng tôi là một anh hùng cái thế, cho dù có phải trải qua nhiều cực khổ hơn nữa, anh cũng sẽ giẫm lên tất cả đến cưới tôi, cứu tôi ra từ trong nước sôi lửa bỏng.

Thế nhưng tôi sai rồi, anh trơ mắt nhìn tôi bị khổ, cũng không làm bất cứ điều gì, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng.

Cho dù anh có bao nhiêu nỗi khổ trong lòng, tôi vẫn không cách nào để tâm. Câu xin lỗi này tôi đợi bảy năm, nói ra không có nghĩa tôi sẽ quên đoạn thời gian thống khổ đó, nhưng ít ra đối với tôi đó là một giải thoát.

Tôi dùng tay ướt sũng che ở mắt, sợ không kìm chế được nước mắt sẽ tràn ra khỏi mi.

Anh đỡ vai tôi, khiến tôi xoay người, ôm tôi vào trong lòng anh, thở dài: "Thiên Tinh, em cảm thấy tủi thân sao? Sao anh không từng nếm trải qua..."

Có lẽ vì nhớ lại quá nhiều hồi ức, khiến cho ông trời cũng khóc, sau buổi cơm tối, trời đang đẹp bỗng nhiên đổ cơn mưa tầm tã.

Tôi nhàn rỗi ngồi trên sô pha xem phim trò chuyện, Lê Diệu Phàm ngồi bên cạnh tôi xem văn kiện, bất kể trong ti vi chiếu gì anh đều mắt điếc tai ngơ. Tôi mới liếc mắt một cái nhìn những sơ đồ thống kê phức tạp trên văn kiện, liền cảm thấy choáng váng đầu, cũng không biết rốt cuộc anh làm thế nào có thể tĩnh tâm xem vào.

"Anh thực sự không định về à?" Tôi không kháng cự được lại lần nữa dò hỏi.

Cuối cùng anh cũng đem lực chú ý từ những văn kiện ấy dời đi, ngẩng đầu hỏi tôi: "Em muốn anh về như vậy?"

Mặc dù trong lòng không quá nguyện ý, nhưng tôi vẫn giả vờ bình tĩnh trả lời: "Anh vẫn phải đi về, không thể ở đây với em cả đời."

"Hay là em theo anh trở lại ở một đời?" Anh thốt ra.

Nói xong, hai chúng tôi đều ngẩn người, vì thâm ý ẩn chứa đằng sau những lời này mà rơi vào trầm tư.

Một lúc lâu, tôi cười gượng hai tiếng: "Anh đừng nói giỡn, nhà anh lớn như vậy, em sợ lạc."

"Anh nói thật. Thực ra..."

"Thực ra gì?" Tôi hỏi anh, trong lòng chẳng biết tại sao có chút chờ mong mơ hồ.

Ngay tại điểm mấu chốt này, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng mẹ tôi gọi tôi ở trong phòng, âm thanh nghe có chút thống khổ. Tôi cuống cuồng, không đếm xỉa đến lời Lê Diệu Phàm muốn nói, đứng lên chạy vào phòng.

Chỉ thấy mẹ tôi nằm trên giường, ôm bụng co lại thành một đống, vẻ mặt thống khổ.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy! không thoải mái ở đâu?" Tôi gấp đến độ tim cũng sắp nhảy ra ngoài.

Lúc này mẹ tôi còn nói đùa với tôi, vẻ mặt đau khổ nói: "Nhất định là tôm hùm quá mắc, hình như trong lúc nhất thời dạ dày già này của mẹ khó tiếp thụ..."

"Đừng nói nữa, con đưa mẹ đi bệnh viện!" Nói xong, tôi liền muốn đỡ bà.

Lê Diệu Phàm trước tôi một bước xông lên, bồng lấy mẹ tôi từ trên giường, cũng quyết đoán nói với tôi: "Gọi điện thoại cho L.K, tìm bác sĩ tốt nhất."

Lòng tôi nóng như lửa đốt, vội vàng gọi điện cho L.K, lại dẫn anh xuống dưới lầu.

Lúc này, mưa bên ngoài rất lớn, bởi đi quá nhanh, tôi chạy xuống dưới lầu mới nhớ ra phải mang ô, vội vội vàng vàng chuẩn bị quay lại lấy, lại thấy Lê Diệu Phàm cởi áo khoác che cho mẹ tôi, sau đó không nói hai lời liền xông về chiếc xe đang dừng ở đối diện.

Tôi vội vàng đi theo anh vọt vào trong mưa, lấy tốc độ nhanh nhất đưa mẹ tôi đến bệnh viện.

Tới bệnh viện tôi mới biết, căn bản mẹ tôi không phải ăn tôm hùm mà bị ngộ độc, mà là bệnh đau bao tử tái phát, bỗng nhiên xuất huyết, tình hình còn thật sự nghiêm trọng, nếu như trễ một bước có khả năng xảy ra chuyện lớn.

Tôi khẩn trương muốn chết, đang ở trước phòng cấp cứu đứng ngồi khó yên. Lê Diệu Phàm vẫn ở bên cạnh an ủi tôi: "Đừng có gấp, không có chuyện gì."

"Em có thể không sốt ruột sao được? Bà là mẹ em, nếu như bà xảy ra chuyện em làm sao bây giờ!"

Tôi gào lên với anh xong liền phát hiện mình quá xúc động, nếu không phải là Lê Diệu Phàm quyết định nhanh chóng, chỉ bằng một mình tôi căn bản không có cách nào đưa mẹ tôi đến bệnh viện nhanh như vậy, càng tìm không được bác sĩ tốt như thế. Lúc này, trên người anh ướt đẫm cả, trên tóc, trên mặt tất cả đều là nước, căn bản không biết là nước mưa hay là mồ hôi.

"Xin lỗi, là em quá nóng lòng." Tôi che mặt, ngồi trở lại trên ghế, muốn làm cho mình tỉnh táo lại.

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm chặt lấy tôi: "Anh có thể hiểu tâm trạng của em, thế nhưng chuyện đã xảy ra, em có sốt ruột cũng vô dụng. Hiện tại có bác sĩ tốt nhất ở bên trong trị liệu cho bà, xuất huyết dạ dày không phải bệnh gì nặng, mẹ em sẽ không có chuyện gì. Tin anh!"

Anh khuyên tôi xong, trái tim tôi dần dần bình tĩnh lại, cùng lúc đó bác sĩ nói cho tôi biết, mẹ tôi không có trở ngại gì lớn, làm nội soi dạ dày, uống thuốc giảm đau, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện quan sát.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vào phòng bệnh nhìn mẹ tôi, thấy sắc mặt bà tái nhợt cười với tôi: "Không có việc gì, một chút cũng không đau."

Lúc đó tôi liền khắc chế không được, khóc nói với mẹ tôi: "Sau này mẹ không thoải mái ở đâu liền nói ra, đừng chờ đến lúc không giấu giếm nổi nữa mới nói. Mẹ có biết vừa rồi con lo đến mức nào không!"

"Điều này có thể trách mẹ sao?" Mẹ tôi lầu bầu, "Lúc mẹ cảm thấy khó chịu muốn nói với con, chờ được rồi lại quên, muốn nói, lại quên, muốn nói, lại quên ... Đúng rồi, vừa mới xảy ra chuyện gì thế? Sao mẹ lại đến bệnh viện?"

Tôi biết bà đang làm trò, nhịn không được nín khóc mỉm cười.

Thấy tôi cười, bà lại nói: "Mưa bên ngoài lớn như vậy, nhìn xem đã xả xuống hai con thành cái dạng gì. Con là con ruột của mẹ còn chưa tính, con xem A Ngưu và mẹ không thân chẳng quen, cũng chịu liều mạng vì mẹ như thế, thật sự làm cho người ta không đành lòng. Con nói xem con muốn cảm ơn người ta thế nào đây?"

Cái gì gọi là con ruột còn chưa tính? Tôi phát hiện mẹ tôi thực sự càng lúc càng có thể nói: "Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì?" Tôi có chút buồn bực.

"Nếu như nó là con rể mẹ, mẹ cũng sẽ không áy náy như vậy." Mẹ tôi lặng lẽ nói.

Trời ạ, mẹ tôi luẩn quẩn một vòng lớn như vậy lại là muốn nói điều này, tôi cũng sắp xấu hổ muốn chết, len lén ngắm Lê Diệu Phàm liếc mắt một cái. Một giọt nước nhỏ xuống từ trên ngọn tóc ướt sũng của anh, chảy qua hai má, trượt vào trong cổ, cổ áo mở vài nút, mơ hồ lộ ra cơ thể gầy gò màu lúa mạch... Tình cảnh này thậm chí có chút hương vị ướt át kích thích.

Anh phát hiện tôi đang nhìn lén anh, ánh mắt đối diện với tôi, cười cười.

Tôi đỏ mặt quay đầu thật nhanh. Một khắc đó, tôi phát hiện tim mình vậy mà lại như thiếu nữ hoài xuân bắt đầu đập thình thịch trong ngực.  

Bình Luận (0)
Comment