Mặc dù tôi ưỡn thẳng lưng, hùng hổ đi ra khỏi phòng làm việc của Lê Diệu Phàm, nhưng trong nháy mắt khi tôi chân chính ra khỏi tập đoàn Á Phàm kia, chân tôi lại mềm nhũn.
Khẩn trương, mạo hiểm, kích thích... không đủ để diễn tả những gì tôi vừa mới trải qua, nếu như phải dùng một câu để hình dung, thì đó chỉ có thể nói rằng: tôi "Sống sót sau tai nạn".
Khi tôi nhặt lấy sinh mệnh được kéo dài này, cả người mệt mỏi trở lại nhà trọ của chị Nhạc, lại phát hiện so với tôi chị ấy còn chật vật hơn. Tóc tai bù xù, quần áo lộn xộn, hai mắt mơ màng, nhìn bi thảm như gái nhà lành bị mấy trăm tên lưu manh trà đạp ba ngày ba đêm.
"Quá kinh khủng! Quá kinh khủng! Đám ký giả đó quả thực không phải người, là cầm thú á!" Chị Nhạc ôm đùi tôi khóc lóc kể lể.
Tôi ngồi xổm người xuống vỗ vỗ vai chị, an ủi nói: "Đừng khóc, coi như có thêm kinh nghiệm, bây giờ chị đã bắt đầu thấy được mặt người ở cái thế giới rộng lớn này. Đừng nhăn nhăn nhó nhó nữa, mau dậy làm cơm, em đói bụng đến mức dạ dày cũng đau nhức rồi."
"Em?" Chị Nhạc đứng thẳng dậy, đột nhiên ý thức được điều gì đó, hỏi, "Em thì sao? Gặp Lê Diệu Phàm chưa?"
Nói đến tên kia, tôi liền cảm thấy dạ dày càng đau đớn hơn, cau mày gật gật đầu.
Vậy mà chị Nhạc lại tới truy vấn: "Tình hình thế nào? Anh ta có nói gì không? Anh ta không đối xử với em như vậy chứ? Mau để chị nhìn xem..."
"Stop!" Tôi gào lên khi tay chị Nhạc bắt đầu sờ loạn trên người tôi, nhẫn nại giải thích, "Em không có chuyện gì, thật đấy."
"Vậy rốt cuộc bọn em xảy ra chuyện gì? Còn không thành thật khai báo!"
Tôi bụm dạ dày đang lâm râm đau cầu xin: "Đại tỷ, chị không thể ăn no rồi hỏi em sao? Em thực sự rất đói à!"
"Hành hành hành, tôi đây đi nấu mì ngay!" Có lẽ nghĩ đến tôi từng bị đau dạ dày đến mức té xỉu, chị Nhạc mới lưu luyến không rời đứng lên, băng băng hướng tới phòng bếp, dáng vẻ sốt ruột bát quái cùng với hình tượng phụ nữ đàng hoàng mới vừa rồi bị trà đạp tưởng như hai người.
"Nói tóm lại..."
Tôi vừa ăn mỳ ăn liền, vừa hàm hàm hồ hồ nói.
Chị Nhạc vừa ăn mì, vừa ngóng cổ chờ tôi tiết lộ.
"Chuyện tốt... và... chuyện xấu..." Tôi nuốt một miếng mỳ ăn liền vào trong cổ họng, hỏi, "Chị muốn nghe chuyện nào trước?"
Chị Nhạc nghĩ một chút: "Vậy nghe chuyện xấu trước đi."
"Chuyện xấu chính là em hắt rượu lên mặt Lê Diệu Phàm."
Miếng mì Chị Nhạc vừa mới ăn vào trong miệng liền phun ra, tôi ở một bên, trơ mắt nhìn chị rút một sợi mì ra từ trong lỗ mũi, chị lo lắng hướng về phía tôi la to: "Cái gì? Em hắt vào anh ta? Em, vậy mà hắt vào Lê Diệu Phàm?! Em hắt Lê Diệu Phàm!!!"
"Em hắt anh ta, chị đừng cường điệu được không?" Kỳ thực tôi cũng rất bội phục chính mình lúc đó, đổi lại là hiện tại, có lẽ tôi sẽ không có can đảm đó.
"Trời ạ, Thiên Tinh, lá gan em quá lớn!" Chị Nhạc cảm thán, tiện đà lại tràn ngập hi vọng hỏi tôi, "Chuyện tốt thì sao?"
Tôi nhìn chị một cái: "Chuyện tốt chính là em đã sống sót trở về, ngày mai lại có thể bắt đầu công việc."
"Không không không!" Chị Nhạc lắc lắc đầu, "Em sống sót trở về là chuyện tốt, thế nhưng ngày mai em không thể bắt đầu công việc."
"Cái gì?" Tôi trợn to mắt nhìn chị.
"Không có cách nào." Vẻ mặt chị Nhạc bất đắc dĩ, "Vừa rồi boss đã gọi điện cho chị, bả nói lần này em gây ra chuyện lớn như vậy, đến trường quay nhất định sẽ gây ra rối loạn, đến lúc đó đạo diễn bắt đầu trách tội, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của công ty."
Trong lòng tôi căng thẳng, thốt ra: "Vậy lúc nào chúng ta mới có thể bắt đầu công việc?"
"Em yên tâm đi, không lâu đâu. Kiểu bát quái này đều luôn tới nhanh, đi cũng nhanh, chờ khi đầu ngọn gió qua đi thì hiển nhiên có thể bắt đầu làm việc."
"Thật chứ?" Tôi nhìn chị Nhạc, nửa tin nửa ngờ.
"Thật!" Chị Nhạc hướng vế phía tôi vỗ ngực, lời thề son sắt bảo đảm, "Lấy kinh nghiệm nhiều năm của chị, không tới nửa tháng mọi người đều sẽ quên em, tới khi đó, chúng ta có hi vọng nhận vai, kiếm tiền, bảo đảm không có vấn đề!"
Nhưng sự thực chứng minh, bảo đảm của chị Nhạc chỉ dùng để lừa bịp.
Bởi Lê Diệu Phàm vẫn không làm sáng tỏ lời nói xằng ngày đó của anh ta ở buổi họp báo, dẫn đến tên tôi trở thành từ khóa tìm kiếm hot nhất trên mạng năm nay, truyền thông ngoài suy đoán thân phận của tôi, còn cực kỳ hiếu kì với "sự cố tình cảm" của tôi và Lê Diệu Phàm.
Nói thật, mấy cái tin vịt kiểu 《 Hộp đêm vừa gặp đã yêu 》, 《Nữ tâm cơ leo lên soái ca nhà giàu 》, 《 Cô bé lọ lem trong chớp mắt gặp vương tử 》tôi đều nhịn, nhưng khiến tôi không thể nhịn được nữa chính là, có người lại tung tin tôi là công chúa của một tiểu quốc châu Phi nào đó, đính hôn với Lê Diệu Phàm là vì tập đoàn Á Phàm định tiến quân vào châu Phi khai thác kim cương.
Đối mặt với tin kiểu này, tôi thực sự rất muốn theo đó mà hỏi một câu: Con mẹ nó mày từng thấy người châu Phi nào sạch sẽ trắng trẻo như này chưa?
Nhưng mà, với năng lực của tôi thì cuối cùng cũng không cách nào ngăn cản sự điên cuồng của dân mạng và truyền thông, thấy tin đồn không đáng tin càng truyền đi càng mạnh mẽ, tôi bắt đầu sợ hãi.
Tôi sợ sự việc còn phát triển tiếp như vậy, cuối cùng có một ngày thân phận của tôi sẽ bị vạch trần, dù sao năm đó tin tức tập đoàn Á Phương trong một đêm thôn tính Thẩm thị cũng không phải chuyện nhỏ, chỉ cần ký giả có chút từng trải tuyệt đối sẽ không quên chuyện này từng xôn xao dư luận như thế nào.
Mấy năm nay, tôi theo mẹ trốn chạy khắp nơi, từng bị đói, cũng từng phải chịu đông lạnh, kể không hết những lời châm chọc khiêu khích. Những điều đó tôi đều nhịn, nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được người khác bóc trần vết thương của tôi, nhắc tới những chuyện cũ năm xưa ấy. Bởi vì hiện thực đã không cho phép tôi dừng lại nhớ về quá khứ, kể từ khi tôi và mẹ rời khỏi khu nhà cao cấp thì đã không có tư cách nhìn lại nữa, cho dù con đường phía trước rải đầy đinh, tôi cũng chỉ có thể xích chân đi về con đường máu phía trước.
Mà bây giờ, tôi tìm mọi cách che giấu vết sẹo đó, lại bị Lê Diệu Phàm vạch trần từng chút một. Ngoài đau đớn, tôi còn hận. Tôi hận anh ta đã nhiều năm mà vẫn cắn tôi đến chết không buông, mặc cho dư luận đẩy tôi đến nơi đầu sóng ngọn gió, bản thân lại ở một bên thờ ơ lạnh nhạt. Rốt cuộc dằn vặt tôi thì có lợi gì cho anh ta? Hay là nói, chỉ là anh ta nhất thời cao hứng, tìm chút chuyện mua vui cho mình?
Tự xưng là còn có chút hiểu biết anh ta, tôi đột nhiên phát hiện, thì ra tôi sớm đã hoàn toàn không biết gì về anh ta cả.
Cũng may trời không tuyệt đường người, ngay lúc tôi nghĩ có nên buộc bom mang theo dao, xông vào tập đoàn Á Phàm cùng Lê Diệu Phàm đồng quy vu tận* hay không, chị Nhạc lại thông báo cho tôi một tin tốt phấn chấn lòng người, công ty quyết định để tôi trở lại, trở lại đoàn làm phim tiếp tục đảm nhiệm thế thân của La Vi. (*: cùng đến chỗ chết)
Mặc dù tôi biết lần này trở lại đoàn làm phim, nhất định sẽ gây rối, La Vi cũng tuyệt đối sẽ không nhìn tôi với sắc mặt tốt, nhưng tôi vẫn cao hứng đến mức cả đêm không ngủ. Đối với tôi đã nửa tháng không kiếm được chút tiền nào mà nói, công việc thật sự quá quan trọng!
Không làm việc sẽ không kiếm được tiền, không kiếm được tiền sẽ không có cơm ăn, không cơm ăn sẽ phải chết đói... Tôi cũng không muốn chờ chết yểu đầu đường còn bị tạp chí bát quái viết 《Nữ nhà giàu ngày xưa, sáng nay bị chết đói 》.
Thảm! Quá thảm!