Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 7



  Khi tôi tỉnh lại thì người đã nằm trên giường ở bệnh viện, trên người bị quấn không ít băng vải.

Chị Nhạc đứng ở một bên thấy tôi tỉnh lại thì kích động nhào về phía tôi, ôm vai tôi dồn sức lắc: "Thiên Tinh, em đã tỉnh! Rốt cuộc em đã tỉnh!!!"

"Em tỉnh rồi, chị nhẹ chút." Tôi nhe răng trợn mắt nói.

Ý thức được bản thân luống cuống, chị vội vàng đứng dậy, mắt đỏ xin lỗi tôi: "Ngại quá, chị quá kích động, nhưng nhìn vết thương của em thành ra như vậy, chị thực sự sợ ngây người, không biết nên ăn nói thế nào với mẹ em..."


"Cái gì?!" Tôi sợ hãi kêu lên, "Chị không nói cho mẹ em biết rồi đấy chứ?"

"Không không không!" Chị Nhạc vội vã lắc đầu, "Em yên tâm, không ai nói, khẳng định bà ấy không biết."

Vậy thì tốt, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, trừ phi tôi chết bất lực, bằng không cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng không thể để mẹ tôi biết, sức khỏe của bà không chịu được kích thích lớn như vậy.

"Nhưng nói đi thì phải nói lại, mạng em lớn thật đấy, nhảy nhiều lần như vậy lại chỉ ngã gãy một chân, nếu như là chị khẳng định bị treo giò rồi."

Chẳng trách lúc đó cảm thấy chân rất tê, thì ra bị thương tới xương cốt, nghĩ đến đây, tôi không khỏi có chút lo lắng. Mặc dù tôi đã vào nghề nhiều năm, thương gân động cốt không thể tránh được, nhưng tình trạng chưa từng nghiêm trọng đến mức phải nằm viện như hôm nay. Bây giờ tôi nằm trên giường, đã không được làm việc tiếp, lại phải gánh thêm tiền thuốc đắt đỏ...

Tiền thuốc men!

Lúc từ này xuất hiện trong đầu tôi, tôi đột nhiên ý thức được một chuyện vô cùng quan trọng, thế là tôi chịu đựng vết thương trên người, một phen níu lấy chị Nhạc, cấp thiết hỏi: "Em đây coi như là tai nạn lao động chứ? Tiền thuốc men công ty sẽ chi trả cho chứ?"

"Công ty keo kiệt như vậy, sao có thể chi trả tiền thuốc men cho em? Nhưng mà em cũng không cần phải lo lắng nhé, chuyện chi phí đã OK, em chỉ cần an tâm nằm đi, đừng lộn xộn ." Chị Nhạc vỗ tay tôi an ủi.

"Công ty không chi trả cho, vậy chẳng lẽ là đoàn làm phim?" Tôi bất an truy hỏi, thực sự nghĩ không ra kinh phí đoàn phim đã eo hẹp như vậy, lại còn sắp xếp một phòng bệnh đơn điều kiện tốt như thế này.

Chị Nhạc lắc lắc đầu: "Cũng không phải đoàn làm phim á!"

"Vậy là ai?" Tôi nổi lên nghi ngờ, dù sao cũng không thể nào là La Vi, bảo cô ta chi tiền để chôn cất tôi thì còn có thể thực tế một tí.

"Thực ra..." Vẻ mặt chị Nhạc bắt đầu có chút khó xử, muốn nói lại thôi.

"Thật ra là ai, chị nói đi!"

"Là tôi." Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, người tôi không muốn nhìn thấy nhất lại xuất hiện ở trước mặt tôi.

Một khắc đó, tôi bỗng có loại cảm giác tinh lực dâng lên, nếu không phải là toàn thân cột băng vải, tôi đã xông tới liều mạng với anh ta, hiện tại tôi chỉ có thể chỉ vào anh ta mà mắng: "Anh tới làm gì? Tôi không cần anh thương cảm! Cũng không cần tiền dơ bẩn của anh!"

"Còn có sức mắng chửi người khác, xem ra vết thương không nặng." Lê Diệu Phàm khẽ cười ra tiếng, hướng tôi đi tới.

"Vào làm gì? Còn không cút đi cho tôi!" Tôi kêu to.

"Cô đã không cần tôi giúp, đương nhiên tôi đến là để đuổi cô đi." Giọng điệu này thậm chí nghe có chút vui sướng khi người khác gặp họa.

Lúc đó tôi liền nổi giận: "Đi thì đi, anh cho rằng tôi không dám à?"

Tôi vừa nói, vừa giãy giụa muốn ngồi dậy từ trên giường, chị Nhạc thấy tình hình đó vội vàng nhào tới, liều mạng đè tôi lại: "Thiên Tinh, em đừng ồn! Lê tiên sinh đùa với em mà thôi, em phải dùng tới kích động như vậy sao? Anh ấy đã đem chuyện của các em nói với chị, thật sự chị cảm thấy là em hiểu lầm anh ấy, anh ấy tốt với em như vậy, dù cho em muốn tùy hứng, cũng chờ cho vết thương lành lại rồi lại nói!"

"Cái gì?" Tôi bị những lời đổi trắng thay đen này của chị Nhạc hoàn toàn làm cho kinh hãi, kinh ngạc một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hỏi chị, "Họ Lê đã nói cái gì với chị? Cái gì con mẹ nó gọi là hiểu lầm, chị nói rõ cho em!"

"Thiên Tinh, em đừng như vậy." Thoạt nhìn biểu cảm của chị Nhạc dường như đã hoàn toàn bị lời nói xằng của Lê Diệu Phàm che mắt, nhìn ánh mắt tôi tựa như nhìn đứa trẻ không hiểu chuyện.

Tôi cảm giác mình đã không có cách nào khai thông với chị ấy, thế là quay đầu căm tức nhìn Lê Diệu Phàm, chất vấn: "Rốt cuộc anh nói bậy những gì?"

"Tôi chỉ nói một phần nhỏ sự thật mà thôi." Lê Diệu Phàm liếc mắt nhìn tôi một cái, cái ánh mắt thờ ơ đó đột nhiên làm tôi rơi vào khủng hoảng không hiểu gì cả, chút chuyện cũ nào đó tôi không muốn đề cập đến chợt lóe lên trong đầu.

"Cô sẽ không quên chứ, cần tôi nói lại một lần cho cô không?" Anh ta giống như đang nhắc nhở tôi cái gì đó.

Tôi lấy lại bình tĩnh, nói với chị Nhạc: "Nhạc tỷ, chị đi ra ngoài trước, bọn em có lời muốn nói."

"Thế nhưng..."

"Ra đi!" Tôi lại nhấn mạnh một lần.

Chị Nhạc cuối cùng không lay chuyển được tôi, sau khi dặn mấy câu, thì lưu luyến rời khỏi phòng bệnh.

Lúc cửa phòng bệnh đóng lại, trong nháy mắt đó, tôi có thể nhận thấy được bầu không khí trong phòng bệnh lúc này và ban nãy hoàn toàn khác nhau, tôi không biết Lê Diệu Phàm đang nghĩ gì, thế nhưng tôi biết tôi phải nói rõ ràng với anh ta.

"Lê Diệu Phàm, tôi hỏi anh lần nữa, rốt cuộc anh muốn thế nào?" Tôi nhìn thẳng anh ta, "Quá khứ là nhà chúng ta có lỗi với anh, thế nhưng mười năm này, tôi đã đem tất cả những gì trên người có thể đưa cho anh, số còn lại cũng là tôi không vực nổi nữa. Anh còn muốn cái gì, anh nói thẳng đi, đừng dằn vặt tôi nữa, tôi đã thua rất triệt để rồi, anh buông tha tôi, buông tha người bên cạnh tôi, được không?"

Nếu như không phải là bị bức đến tuyệt đường, tôi thật không muốn phải ăn nói khép nép cầu xin anh ta tha thứ, thế nhưng tôi hiểu rất rõ cái tính cách không thắng không được này của anh ta, muốn anh ta hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của tôi, chỉ có thể như vậy.

"Nếu như tôi nói không được thì sao?" Anh ta đột nhiên đi tới về phía tôi, cúi người, chống một tay ở trên đầu giường tôi.

Tôi nửa nằm, băng vải trên người làm tôi không kịp trốn tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta xâm nhập lãnh địa của tôi, trong nháy mắt mỗi một dây thần kinh trên người đều rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ.

Thế nhưng tôi không dám giống như lần trước chọc tức anh ta nữa, tôi chỉ có thể dựa thân thể ra sau, tận lực dùng khẩu khí thương lượng khai thông với anh ta: "Kỳ thực đối với anh có quan hệ với tôi thì một chút lợi ích cũng không có, dáng dấp tôi không đẹp, vóc người lại kém, không tiền không thế, còn có thù oán với anh, anh không cảm thấy nhìn thấy tôi thì rất bực sao? Không bằng anh buông tha tôi, tôi bảo đảm kiếp này sẽ không xuất hiện dưới mắt anh nữa, có được không?"

Nhưng mà lời của tôi cũng không khiến Lê Diệu Phàm có chút thương hại nào, trái lại anh ta tiến lại càng gần, khóe miệng cong lên nói: "Mặc dù hiện tại cô không tiền không thế, nhưng năm đó tốt xấu cũng là đại tiểu thư tiêu tiền như nước, không phải sao?"

Tôi biết ngay là anh ta còn đang mang thù ngày đó tôi hắt rượu lên cả người anh ta, đàn ông mà bụng dạ chỉ bằng con gà con, đến trình độ này, cũng coi như một đóa hoa lạ.

"Chuyện năm đó đều đã qua, hiện tại tôi chính là người nghèo đến bức bách, thực sự không đáng để anh ra tay, tiêu hao tinh lực lớn như vậy ở tôi." Tôi cực lực khuyên bảo anh ta.

"Thế nhưng tôi còn nhớ, làm sao bây giờ?" Anh ta nói, đột nhiên đưa tay kéo lấy cằm tôi.

Sự tình phát sinh quá đột ngột, cả người tôi cứng lại, cảm giác ngón tay thon dài của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve trên cằm tôi, mang theo xúc cảm xa xôi lại giống như đã từng quen biết nào đó, dường như đang cố gắng vạch trần những hồi ức tôi đã phủ đầy bụi lâu nay ấy... Nhưng vào lúc này, đột nhiên tôi lại thoáng nhìn ra sự châm biếm không dễ phát hiện nơi khóe miệng anh ta.

Hồi ức ở một khắc đó bỗng nhiên vụt tắt, tôi đẩy tay anh ta ra: "Lê Diệu Phàm, anh đủ rồi! Tôi đã nhún nhặn, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Nếu như thật sự ép tôi, thì chuyện gì tôi cũng làm được, xu thế của tập đoàn Á Phàm hiện tại tốt như vậy, anh không muốn bùng ra scandal chứ?"

"Cô đây là đang uy hiếp tôi?" Anh ta thu tay lại, nheo mắt lại nhìn tôi.

"Anh đừng nói với tôi cái gì mà uy hiếp anh là phải trả giá rất lớn, tôi đã bị anh ép không còn gì cả, không quan tâm thanh danh gì, nhưng nếu tôi bị người khác phỉ báng trước, tôi nhất định sẽ hao tổn để khiến anh thân bại danh liệt."

"Đừng nói cô thật sự như liệt nữ trong sạch." Anh ta rốt cuộc đứng lên, ánh mắt lại trở về lạnh lùng như bình thường, không thèm nhìn tôi, "Chỉ cần cô lấy ra chứng cứ, cô liền đi tố cáo, tôi cũng chẳng sao cả. Thuận tiện đem chuyện mười năm trước nói một chút với thẩm phán, dù sao đó mới là lần đầu tiên của chúng ta, không phải sao?"

Lời của anh ta tựa như cây đao, không lưu tình chút nào đâm vào ngực tôi.

"Nếu như cô đã quên chi tiết, tôi có thể cung cấp, tôi nghĩ xem cái khách sạn đó tên là gì..."

"Lê Diệu Phàm! Anh câm miệng cho tôi!" Tôi không thể nhịn được nữa quát bảo anh ta ngưng lại, bởi quá mức kích động, tôi cảm giác vết thương trên người cũng bắt đầu bị đau.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Nghe thấy động tĩnh chị Nhạc vọt vào, phía sau còn có mấy y tá đi theo.

"Tôi còn có việc, đi trước." Lê Diệu Phàm qua loa nói xong, nhìn cũng không nhìn, liền không quay đầu ra khỏi phòng bệnh.

"Thiên Tinh, em và Lê tiên sinh không sao chứ?" Chị Nhạc xông lại hỏi tôi.

"Sau này, đừng có nhắc tới anh ta ở trước mặt em." Tôi lạnh lùng nói xong, nhắm hai mắt lại, không để ý tới truy vấn của chị Nhạc.

Ngay một khắc đồng hồ trước, tôi còn tưởng rằng bị La Vi bức đến nhảy lầu đã đủ thảm, cho tới bây giờ tôi mới phát hiện so với mấy câu vừa rồi của Lê Diệu Phàm kia, vết thương trên thân thể căn bản không tính là gì, vết thương trong lòng vừa mới bị anh ta xé mở kia, mới là nỗi đau hành hạ tôi mười năm, còn không có cách nào quên đi.

Mỗi người đều cảm thấy hồi ức tốt đẹp có thể nương theo cả đời, thế nhưng với tôi mà nói, hồi ức càng tốt đẹp thì có vẻ hiện thực càng tàn nhẫn, cho nên qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn đang cố gắng quên đi những chuyện từng xảy ra giữa tôi và anh ta.

Nhiều năm như vậy, tôi cho rằng mình đã quên, anh ta cũng đã quên.

Nhưng sự thực lại là, tôi nhớ, anh ta cũng nhớ.

Chỉ là, tôi và anh ta, cũng không thể trở lại được.  

Bình Luận (0)
Comment