Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 4.2

Có một vị cảnh sát hình sự già lại có ý kiến trái ngược: "Tôi thấy hung thù để lại hàng chữ đó trên kính chắn gió, cũng chưa chắc hung thủ có thù oán gì với nạn nhân, chỉ có thể là thù hằn xã hội, muốn báo thù những nhân vật quan chức."

Cao Đông nói chen vào: "Gϊếŧ đủ mười lăm giám đốc, giám đốc không đủ trưởng phòng bù." Câu nói này lại một lần nữa phát ra từ miệng anh, trong phòng họp mặc dù đều là những người cảnh sát già có kinh nghiệm phong phú, nhưng vẫn cảm thấy có một thứ cảm giác âm u không lạnh mà run. Anh hừ một tiếng, nói: "Khẩu khí của hung thủ lớn thật đấy, sự việc này đã chấn động các vị lãnh đạo của thành phố và tỉnh, các vị lãnh đạo lo lắng, theo như khẩu khi của hung thủ, thì sẽ tiếp tục gây án. Tôi không cần biết hung thủ có phải là thù hằn với xã hội hay không, tóm lại, chúng ta bắt buộc cần phải nhanh chóng bắt giữ hắn!" Những câu nói này phát ra vô cùng trịnh trọng, mọi người biết xảy ra vụ án này, tất cả đều phải gánh chịu áp lực nặng nề.

Thực ra người chịu áp lực nặng nề nhất tại hiện trường lúc này không phải là Cao Đông mà là Giám đốc Quách Hồng Ân. Bởi vì theo thông lệ của hệ thống công an, vụ án mạng bắt buộc phải phá được. Phàm là đã xảy ra án mạng, nếu mà không phá được, người chủ quản phụ trách rất có khả năng bị điều động chức vụ. Cho dù người phụ trách có mối quan hệ tầm cỡ, trong vài năm tới, muốn lên chức thì cũng vô cùng khó khăn, đối thủ cạnh tranh sẽ luôn lôi chuyện này ra.

Cho nên hiện nay ở rất nhiều nơi, khi xảy ra vụ án hình sự, đặc biệt là xảy ra án mạng, thường nghĩ cách không lập án, đặc biệt có rất nhiều tin tức "bị tự sát", có một nguyên nhân rất quan trọng ở đây chính là vì trong thể chế công an ra lệnh "vụ án mạng bắt buộc phải phá được". Cho nên những vụ án mạng đã phá được trong nước lên đến 90%, vì rất nhiều nơi đã thực hiện chế độ "không phá được không lập án".

Mà lần này lại là một vụ án vô cùng lớn, càng bắt buộc phải phá được án. Nếu như cuối cùng không phá được án, Cao Đông mặc dù là người đốc thúc giải quyết, anh cũng có thể mượn cớ là hỗ trợ để thoái thác trách nhiệm, dù sao thì huyện Bạch Tượng cũng chẳng liên quan gì đến anh, nhưng Giám đốc Quách Hồng Ân với vai trò là người phụ trách địa bàn huyện, vốn không thể nào trốn tránh được. Ông vốn là người ở trong Sở Công an tỉnh phải xuống dưới nhận chức để rèn luyện tích luỹ quá trình công tác, trước đó chưa từng có kinh nghiệm phá được những vụ án hình sự lớn, bây giờ chỉ có thể ký thác toàn bộ mọi hy vọng vào Cao Đông mà thôi.

Cao Đông ngước nhìn mọi người một lượt, dịu giọng, nói vẻ an ủi: "Mọi người cũng không cần quá căng thẳng, bây giờ việc phân tích tình hình vụ án của chúng ta mới bắt đầu thôi, không cần tự tạo thêm áp lực cho mình, cứ nói tiếp đi. Tôi cho rằng việc nói hung thủ báo thù xã hội cũng rất có khả năng, hung thủ có mối tư thù với Lý Ái Quốc cũng có khả năng, hàng chữ đó chính là muốn chuyển dời sự chú ý của chúng ta, khiến cho hướng điều tra phá án của chúng ta nhằm về những phần tử có thù hằn với xã hội. Hai loại khả năng này tạm thời không thể nào xác định được."

Trương Nhất Ngang nói: "Tôi cho rằng bây giờ điểm nghi vấn lớn nhất chính là khi xe của Lý Ái Quốc đi đến đường Phong Tây, đã sắp đến cổng khu, tại sao lại dừng lại, hơn nữa lại còn để hung thủ lên xe, mà anh ta lại không hề đề phòng hành động của hung thủ."

Cao Đông gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là trọng điểm cần chú ý. Theo như thói quen lái xe của chúng ta, nửa đêm khi đi trên một con đường có ít người qua lại, tình huống nào có thể khiến cho người lái xe giữa đường dừng xe?"

Một người trả lời: "Có thể đi tiểu bên đường?"

Lập tức có người phản bác: "Đã sắp đến nhà rồi, sao có thể chỉ còn một vài phút mà không thể nhịn được chứ?"

Cao Đông nói: "Điều càng kỳ lạ hơn là, thật không ngờ Lý Ái Quốc còn để cho hung thủ lên xe. Các anh nửa đêm lái xe trên đường, có tình huống nào mà lại để cho người ở bên ngoài lên xe?"

Trương Nhất Ngang nói: "Hung thủ liệu có phải là người quen của Lý Ái Quốc?"

Cao Đông nói: "Không thể nào chắc chắn 100% nhưng khả năng này khá lớn."

Giám đốc Quách Hồng Ân nói: "Xem ra vẫn cần phải điều tra cặn kẽ mối quan hệ xã hội của Lý Ái Quốc."

Cao Đông nói: "Đây là một mảng công việc. Một mảng công việc khác, qua cách mưu sát được chuẩn bị tinh tế tỉ mỉ của hung thủ, cho thấy hung thủ đã thám thính dò đường từ trước, chờ đợi Lý Ái Quốc về nhà. Hơn nữa qua tình hình hiện trường xảy ra vụ án có thể đoán hung thủ chỉ có một người. Bây giờ vấn đề là, hung thủ sao có thể biết Lý Ái Quốc tối qua sẽ về nhà muộn? Có ba khả năng xảy ra, khả năng thứ nhất, trong số bạn bè tối qua cùng đánh bài với Lý Ái Quốc, co người là đồng bọn, khả năng thứ hai, hung thủ có người giúp đỡ, theo dõi Lý Ái Quốc, còn hung thủ thì mai phục ở trên đường Phong Tây. Khả năng thứ ba, hung thủ vì muốn gϊếŧ hại Lý Ái Quốc cho nên thám thính dò đường, theo dõi rất nhiều ngày rồi, biết rất rõ thói quen hành vi của Lý Ái Quốc. Hôm qua hắn cũng đã theo dõi Lý Ái Quốc trước, biết được ông ta đang đánh bài ở khách sạn, chắc là sẽ trở về rất muộn, cho nên đã mai phục từ trước ở trên đường Phong Tây. Bây giờ chúng ta cần phải xác định, cả quá trình hành động mưu sát của hung thủ, là hoàn toàn do một mình thực hiện hay còn có người trợ giúp nào khác."

Đội trưởng Trần hỏi: "Việc này cần phải điều tra thế nào?"

Cao Đông nói: "Bất luận là tình huống nào, hung thủ trước khi gây án chắc chắn đã trải qua rất nhiều lần do thám theo dõi, trên đường cái của khu vực huyện thành có nhiều máy quay camera như vậy, chắc chắn sẽ để lại dấu vết."

Quách Hồng Ân nói: "Tôi lập tức bố trí người để đi điều tra."

Cao Đông nói: "Khối lượng công việc của mảng công việc này rất lớn, hãy tạm gác lại, mấy ngày hôm nay chúng ta có việc quan trọng hơn. Đội trưởng Trần, buổi chiều bảo anh đi lấy cuộn băng video của máy giám sát trên đường Duyên Hải Nam và Duyên Hải Bắc, đã lấy được chưa?"

"Ừm, lấy được rồi, họ chỉ giữ video của mười lăm ngày."

"Mười ngày cũng được. Phải rồi, chất lượng của ba máy camera này thế nào?"

"Đều là máy quay camera độ nét cao dùng ở trên tuyến đường cao tốc. Bởi vì khu dân cư dành cho nhân viên công vụ, trong đó cũng có một số lãnh đạo các ban ngành, cho nên lúc bắt đầu thiết kế, đã suy xét đến vấn đề an toàn xung quanh nơi ở của mình, cho nên ba máy camera đó đều có độ nét cao, tốt hơn cả những máy quay camera khu vực thành phố những nơi khác."

Cao Đông gật đầu hài lòng: "Thế ánh sáng trên đường Phong Tây buổi tối thế nào?"

"Vô cùng lý tưởng, cả ai bên khoảng hai mươi mét đều có một ngọn đèn đường, độ chiếu sáng cũng tốt hơn hẳn những đoạn đường khác."

Những thiết bị xung quanh tiểu khu dành cho nhân viên công vụ đúng là rất tốt.

Cao Đông nói tiếp: "Vậy có nghĩa là ba máy camera này, vào buổi tối cũng vẫn có thể quay được những hình ảnh rõ nét phải không?"

"Ừm, cuộn băng video đúng là nhìn rất rõ, nhưng...." Đội trưởng Trần nói vẻ lo lắng, "Nhưng máy quay camera không quay được đến địa điểm xảy ra vụ án."

Cao Đông nói: "Hung thủ trước khi gây án, chắc chắn là đã đi qua máy quay camera."

"Nếu như trước khi gây án, hung thủ cũng đi từ rãnh nước tới, vậy thì chẳng phải máy quay cũng không quay được sao?"

Cao Đông nói vẻ chắc chắn: "Điều này là không thể. Thứ nhất, hung thủ trước khi gây án, đã thám thính chờ đợi ở trên đường Phong Tây, trước lúc gây án thời gian vẫn còn sớm, hung thủ nếu như đi từ rãnh nước tới, rất dễ khiến cho người đi đường chú ý. Thứ hai, nước ở rãnh nước sâu đến đầu gối, nếu như quần hung thủ bị ướt, sẽ gây nên sự cảnh giác của nạn nhân. Đương nhiên, anh có thể sẽ nói quần hung thủ bị ướt thì hắn có thể trốn đến một góc nào đó để thay quần khô, nhưng làm vậy thì phiền phức quá, lại để lại hậu hoạ, không phù hợp với thủ pháp gây án sạch sẽ nhanh gọn của hung thủ."

Cao Đông nói: "Mọi người chú ý đến địa hình nơi xảy ra vụ án không? Nơi xảy ra vụ án chính là phía nam đường Phong Tây. Điểm phía nam cuối cùng của đường Phong Tây giao nhau với đường Duyên Hải Nam, có một máy quay camera. Ở giữa đường Phong Tây, cũng chính là cổng chính của tiểu khu, có một máy quay. Đầu phía bắc giao với đường Duyên Hải Bắc cũng có một máy quay. Mặc dù địa điểm xảy ra vụ án không có máy quay camera, nhưng cả con đường Phong Tây, hai đầu và ở giữa đều có máy quay, một bên là bức tường cao của tiểu khu, không trèo lên được, một bên là đồng ruộng hoang vu, hung thủ khi đến sẽ không đi từ đồng ruộng hoang vu. Điều này có nghĩa là cả con đường Phong Tây hoàn toàn là một khu vực bị phong toả."

Cao Đông nhìn tất cả mọi người một lượt, phát hiện ra mọi người vẫn chưa theo kịp hướng tư duy của anh, anh nhấn mạnh ngữ điệu: "Hung thủ trước khi phạm tội, bắt buộc tiến vào đường Phong Tây. Hai đầu đường Phong Tây vào ở giữa đều có máy quay camera, vậy thì hung thủ cũng đương nhiên sẽ bị máy quay camera quay lại. Đội trưởng Trần và người của tôi cùng điều tra trọng điểm, sau 6 giờ tối, từng người, từng chiếc xe, phàm là tiến vào đường Phong Tây, sau đó không rời khỏi chiếc máy quay camera tiếp theo, hoặc là chiếc xe nào giữa đường có người xuống, thì chứng tỏ người này lưu lại đường Phong Tây, vậy thì hắn chính là hung thủ!"

Câu nói vừa dứt, mọi người trong phòng họp đột nhiên vô cùng hưng phấn, Cao Đông quả nhiên là chuyên gia trinh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú, một vụ án từ đầu đến cuối chẳng có nhân chứng vật chứng, vậy mà lại nhanh chóng tìm ra phương hướng được như thế.

Từng chiếc xe từng người tối hôm đó tiến vào đường Phong Tây, chỉ cần trong một chiếc máy quay thấy tiến vào đường Phong Tây, sau đó trong một khoảng thời gian ngắn không hề rời khỏi đường Phong Tây qua bất cứ chiếc máy quay camera nào, vậy thì chứng tỏ người này đã ở lại trên đường Phong Tây, rõ ràng, người này đã ở lại trên đường, vậy thì tất nhiên sẽ là hung thủ rồi.

Hướng tư duy này sau khi được làm rõ, những công việc phía sau đã có phương hướng rõ ràng.

Đường Phong Tây không phải là con đường trọng điểm, số lượng xe cộ và người qua lại không đông đúc, việc điều tra có lẽ cũng không quá khó khăn.

Trong lúc mọi người đang tràn ngập sự tự tin vì có phương hướng, Cao Đông nhận một cuộc điện thoại, sau khi tắt máy, anh trầm mặc giây lát, cuối cùng nói: "Khẩu súng K64 của Lý Ái Quốc bị mất rồi, súng, đặt ở trong ngăn kéo xe, chắc là có khoảng năm sáu viên đạn,cũng bị lấy đi rồi."

Quách Hồng Ân mím môi, không nói gì. Ông ta dù sao cũng là nhân vật cấp lãnh đạo, không thể để người khác nhận ra sự lo lắng của mình.

Mọi người cũng đều im lặng.

Cao Đông khẽ ho một tiếng, nói: "Trong tay hung thủ đã có súng, bắt buộc cần phải bắt giữ hắn thật sớm, bây giờ có tất cả năm phương diện công việc cần phải làm. Thứ nhất, đội trưởng Trần, anh phải bố trí, lập tức làm theo lời tôi nói, điều tra ba máy quay camera trên đường Phong Tây, đây là công việc quan trọng nhất hiện nay, mấy ngày này mọi người cần phải ở lại trong sở luân lưu tăng cả, vất vả một chút. Thứ hai, Giám đốc Quách cần anh bố trí một số người, điều tra máy camera giám sát trên đường phố trong toàn huyện, xem trong khoảng thời gian trước khi vụ án xảy ra phía sau xe của Lý Ái Quốc liệu có chiếc xe nào khả nghi bám theo không. Thứ ba, Trương Nhất Ngang, cậu liên hệ đến chuyên gia vật chứng của Sở Công an tỉnh giám định lại một lượt tất cả những đồ vật phát hiện ra ở hiện trường vụ án, xem xem có thể tìm ra được chút manh mối nào không. Thứ tư, đội trưởng Trần, vẫn là anh phụ trách bố trí, lấy lời khai tỉ mỉ của mấy người bạn tối hôm qua của Lý Ái Quốc và cả bạn bè họ hàng thân thích của anh ta nữa, liệt kê ra được mối quan hệ xã hội hoàn chỉnh, hơn nữa trong cuộc điều tra mối quan hệ xã hội của anh ta, xem có ai có biểu hiện gì khác thường không. Thứ năm, Giám đốc Quách, cần phải làm phiền anh rồi, bây giờ nhân lực không đủ, cần phải điều động một số cảnh sát có kinh nghiệm ở các đồn công an, để thăm hỏi cặn kẽ xung quanh xem xem tối qua có ai thấy người nào khác lạ không. Được rồi, chúng ta bắt tay vào mấy phương diện: máy quay camera, vật chứng, nhân chứng, mối quan hệ xã hội, tất cả cảnh sát tổng động viên, tất cả dốc toàn lực để hành động, sớm phá được vụ án này!"

Bình Luận (0)
Comment