Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 58

Vụ án xảy ra ở hoa viên Kim Ốc ở ngoại ô huyện, di động của Thiệu Cương không tắt máy, khoa Vật chứng xác định được khu vực tín hiệu trước, sau đó liền phái cảnh sát khu vực đến gõ cửa, phát hiện ra không có ai trả lời. Cuối cùng đến ban quản lý nhà lấy chìa khóa, sau khi tiến vào, phát hiện ra Thiệu Cương và người tình của anh ta cả hai cùng bị dây thừng trói, vị trí tim đều bị một vết đâm, rõ ràng vẫn là kiệt tác của lưỡi lê ba cạnh đó.

Trong phòng rất ngay ngắn, sàn nhà đã được lau sạch, chổi lau nhà để ở trước cửa, việc thu dọn hiện trường giống y như trong nhà của Lâm Tiêu.

Mỗi lần hung thủ ra tay, đều không hề nảy sinh sự xung đột cơ thể với nạn nhân, muốn để lại vật chứng, quá khó!

Chỉ có lần với Trương Tương Bình, để lại sợi quần áo của hung thủ, nhưng điều này thì có tác dụng gì chứ. Từ Sách chắc chắn là đã xử lý quần áo đó rồi.

Cao Đông day huyệt thái dương, nhìn một lượt khắp hiện trường, rồi quay người đi ra ngoài.

Sau đó, đợi bác sĩ pháp y Trần đến, cả hai người cùng trò chuyện một hồi, qua thi thể ở hiện trường, đoán là đã chết hơn ba ngày rồi, cũng tức là, Thiệu Cương còn bị gϊếŧ chết trước Hồ Sinh Sở một ngày. Bây giờ ở hiện trường không lưu lại vật chứng. Mặc dù nói rằng không hy vọng gì ở xung quanh có nhân chứng, nhưng công việc điều tra phỏng vấn loại trừ theo thông lệ vẫn cần phải tiến hành.

Được rồi, Từ Sách, coi như anh tàn nhẫn, coi như thủ đoạn của anh cao cường, coi như anh đã đi trước một bước!

Trong lòng Cao Đông vô cùng căm hận, nhưng bây giờ anh cũng bất lực không có cách nào khác. Nếu đơn thuần chỉ là Từ Sách có mối thù với mấy nạn nhân đó, tòa án có thể xét xử là do anh ấy gây nên sao? Nhân chứng vật chứng đều không có!

Từ Sách đã gϊếŧ xong người rồi, chỉ để lại một mình Vương Tu Bang, xem ra biết thận trọng trong cuộc sống luôn là việc cần thiết. Ít ra, đối với Vương Tu Bang, Từ Sách không có cơ hội ra tay, chỉ có thể trốn chạy về Mỹ thôi.

Cao Đông hơi đau đầu, anh nghĩ mới hôm kia Hồ Sinh Sở chết, ngay cả Vương Hiếu Vĩnh cũng phủi tay không chịu làm nữa, hôm nay lập tức phát hiện ra thi thể của Thiệu Cương, việc này cần phải giải quyết thế nào đây? Sự việc hôm nay báo lên trên, chắc là một hai hôm nữa lại phải đi lên tỉnh để bị truy cứu trách nhiệm. Cái Tết năm nay không trông mong gì được ăn Tết nữa rồi.

Điều càng tồi tệ hơn chính là, liên tục xuất hiện các vụ án, không những khiến cho anh mất hết cả sĩ diện ở hai cấp lãnh đạo thành phố và tỉnh. Ngay cả nhóm người thuộc hạ cấp dưới của anh, cũng đi theo anh chịu vất vả suốt khoảng thời gian dài như vậy, lại chẳng có được chút tiến triển gì, ngay cả cái Tết này cũng khó ăn ngon, biết ăn nói thế nào với các anh em đây?

Đúng lúc này, di động của Cao Đông vang lên, sau khi nghe máy, là Tiểu Ngô, một cậu cảnh sát trẻ cấp dưới của mình: "Anh cả, Sở Công an huyện có một túi bưu kiện gửi cho anh."

Cao Đông bực bội gắt lên: "Cậu không biết là tôi đang bận à! Một gói bưu kiện thì nói với tôi làm khỉ gì!" Anh tâm trạng thực sự quá tệ, cho nên mắng luôn.

Tiểu Ngô thận trọng hạ giọng: "Anh... anh cả, gói bưu kiện này, em nghĩ... em nghĩ anh vẫn quay về để tự mình xem thì hay hơn."

Cao Đông nghe ra điều khác thường, hỏi: "Là gói bưu kiện gì?"

Tiểu Ngô khẽ trả lời: "Manh mối then chốt liên quan đến vụ án 12.6."

"Manh mối then chốt của 12.6?" Cao Đông suy nghĩ một lát, chợt lớn tiếng trách mắng: "Thằng nhóc này, dám mở bưu kiện của ta à?"

Tiểu Ngô kiên quyết phủ nhận: "Không không, em không mở."

Cao Đông hét lên: "Cậu không mở bưu kiện của tôi, sao lại biết bên trong là manh mối then chốt của vụ án 12.6!"

Tiểu Ngô nói vẻ oan ức: "Vừa nhìn là biết ngay rồi." Quả nhiên vừa nhìn là biết ngay rồi, Cao Đông quay trở lại văn phòng làm việc của Sở Công an huyện, bèn nhìn thấy một gói bưu kiện đặt ở trên bàn, trên biên lai của bưu kiện ghi "Manh mối then chốt của 12.6".

Cao Đông nhấc thử bưu kiện, bên trong rất nhẹ, không thể nào đặt bom đạn gì, anh lấy cái kéo, cắt gói bưu kiện ra, trong đó có một tờ giấy in chữ đánh máy, trên tờ giấy viết: "Chào lãnh đạo,

Tôi là người biết được tình hình các vụ án 12.6. Tôi sợ hung thủ biết, cho nên tôi không thể tiết lộ danh tính thực sự của mình cho các anh. Chỉ có thể đi đến vùng khác, gửi cho anh bưu kiện này. Các anh không cần mất công điều tra tôi là ai, tôi đeo khẩu trang, người nhân viên bưu điện cũng không nhìn thấy khuôn mặt của tôi.

Chúng ta hãy bắt đầu nói từ vụ án của Lý Ái Quốc nhé. Hung thủ và Lý Ái Quốc không có liên quan gì đến nhau, bởi vì hung thủ biết được Lý Ái Quốc luôn đem theo súng, cho nên hắn muốn gϊếŧ Lý Ái Quốc trước, như vậy mới có thể có được sự chuẩn bị tốt hơn cho hành động sau này.

Hung thủ là một người rất tinh tế và xảo quyệt, mục tiêu thực sự của hắn là ba người Trương Tương Bình, Hồ Sinh Sở, Thiệu Cương. Hung thủ lo lắng hành động sau này sẽ xảy ra sai sót, cho nên mục tiêu đầu tiên đã chọn lựa Lý Ái Quốc, sau khi lấy được súng, nếu trong lúc hành hung sau này của hắn xuất hiện biến cố, hắn cũng có thể lôi súng ra để giải quyết đối thủ. Nhưng tiếng súng khá lớn, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, hung thủ sẽ không muốn lôi súng ra. Số hắn khá may mắn, lần hành động nào cũng thành công, cho nên từ đầu đến cuối hắn không hề phải nổ súng.

Hung thủ quen biết với Lý Ái Quốc, hắn ở trên đường Phong Tây gọi để Lý Ái Quốc dừng xe, sau đó ngồi lên xe, giả vờ mời thuốc Lý Ái Quốc, dùng dùi cui kích điện làm cho Lý Ái Quốc hôn mê, tiếp đó liền thực hiện việc mưu sát. Sau khi gϊếŧ chết Lý Ái Quốc, hắn nhanh chóng thu dọn hiện trường, trốn thoát từ vùng đồng ruộng.

Sau khi gϊếŧ chết Lý Ái Quốc, lấy được súng, hung thủ bắt đầu kế hoạch chính thức của hắn.

Trước tiên hắn ta bắt cóc Lâm Tiêu, tôi cũng không hiểu tại sao hắn lại phải bắt cóc Lâm Tiêu, chỉ biết là, hắn đã làm như vậy. Hung thủ cũng quen với Lâm Tiêu, hắn đến nhà Lâm Tiêu, nhân lúc Lâm Tiêu không chú ý, dùng cách thức tương tự, kích điện làm cho Lâm Tiêu ngất xỉu. Sau đó bèn trói chặt Lâm Tiêu không thể nhúc nhích được, cho vào trong chiếc va li cỡ lớn, kéo từ cầu thang bộ xuống dưới tầng ngầm, đặt vào trong cốp xe. Sau khi chở Lâm Tiêu đi, hung thủ quay trở lại hiện trường, lấy một chiếc thùng rác nhựa cỡ lớn, ngụy tạo thành hiện tượng vận chuyển Lâm Tiêu bằng cầu thang máy. Những quá trình này tin rằng là các anh cũng đã điều tra ra được. Hắn làm như vậy, là để cho các anh không thể nào phán đoán được thời gian đưa Lâm Tiêu ra khỏi tiểu khu, từ đó cũng không thể nào thông qua máy quay camera giám sát để điều tra loại trừ những chiếc xe khả nghi.

Sau khi bắt cóc Lâm Tiêu đi, hung thủ lại nhằm thẳng vào mục tiêu Trương Tương Bình. Hắn thông qua thí nghiệm, biết được quãng đường đi của lốp xe Audi sau khi bị châm xì hơi, thực thi vụ án này. Thủ pháp cũng tương tự với vụ án của Lý Ái Quốc.

Sau đó, hung thủ lại bám theo Thiệu Cương, hung thủ cầm khẩu súng ngắn lấy được của Lý Ái Quốc, sau khi Thiệu Cương tiến vào trong hành lang tòa lầu, hung thủ đột nhiên xuất hiện, gí súng vào đầu Thiệu Cương, ép anh ta làm theo chỉ lệnh của mình, mở cửa ra, sau đó dùng dây thừng buộc Thiệu Cương và người tình của anh ta, rồi gϊếŧ chết hai người đó.

Tối ngày hôm sau, hắn biết Hồ Sinh Sở có thói quen chạy bộ buổi tối, khi Hồ Sinh Sở chạy đến phía sau một gốc cây to, hung thủ dùng dùi cui kích điện làm Hồ Sinh Sở ngất xỉu, sau đó lại nhiều lần kích điện, khiến cho Hồ Sinh Sở rơi vào trong trạng thái hôn mê sâu, rồi kéo ông ta vào trong đồng ruộng, gϊếŧ chết.

Động cơ vì sao hung thủ gϊếŧ những người này thì tôi cũng không rõ, nhưng tôi nghĩ chắc các anh cũng sẽ mau chóng có được kết quả thôi."

Hàng chữ cuối cùng của lá thư này, còn có một câu: "Chỉ cần vào trong Sở Công an, muốn có khẩu cung gì, thì sẽ có khẩu cung đó!"

Cao Đông vừa nhìn thấy câu nói cuối cùng, buột miệng thốt ra: "Quả nhiên là Từ Sách!"

Bởi vì câu nói cuối cùng, chính là lời mà Cao Đông từng nói với Từ Sách.

Sau khi xem xong lá thư này, anh cũng biết vì sao Từ Sách lại có thể đoán biết được trong mấy ngày này anh sẽ đến nhà Từ Sách. Chỉ cần Cao Đông nhận được bưu kiện này, nhìn thấy bức thư ở bên trong, đương nhiên cũng sẽ đi đến nhà Từ Sách rồi.

Anh cầm lá thư, đọc đi đọc lại mấy lượt, ngoài việc tóm tắt trọng điểm quá trình phạm tội, không hề tiết lộ ra những thông tin khác.

Cao Đông vô cùng băn khoăn, Từ Sách gửi lá thư này đến, rốt cuộc là có mục đích gì chứ? Câu nói cuối cùng của anh ấy, mang ý nghĩa gì? Là muốn nói hết cho tôi biết quá trình phạm tội, biết rằng tôi không nắm được bất cứ nhân chứng vật chứng, muốn thị uy với tôi?

Thị uy với tôi, thì có lợi ích gì đối với anh ấy?

Dù sao cũng là bạn học với nhau, tại sao lại phải ép tôi đến đường cùng?

Tôi chưa từng đắc tội với anh, tôi còn giúp anh, tại sao anh lại phải gây khó dễ cho tôi?

Lúc này đây, Cao Đông vẫn còn chưa biết, đáp án được vén mở vào ngay ngày hôm sau.

Bình Luận (0)
Comment