Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 108

Dòng người mãi cho đến khi qua giờ Tý mới bắt đầu tan, lúc này, Lê Mạn phát hiện hương cao mang từ trong nhà đã không còn bao nhiêu, điều này vượt xa mong đợi của nàng, vốn tưởng rằng có thể bán được ba trăm hộp đã là tốt rồi, không nghĩ tới một đêm bán được gần năm trăm hộp, so với ba ngày hội chùa lần trước bán ra còn nhiều hơn.

Thời gian qua đi, trên đường dần dần không còn người, những người bán hàng rong bắt đầu nhao nhao thu dọn đồ đạc về nhà, đám người Lê Mạn cũng thu dọn đồ đạc, tính toán dẹp đường hồi phủ.

Tống Đại Sơn đem bàn trở lại trong buồng xe, Mai Tử theo đó đem sọt chuyển vào trong, Lê Mạn đang thu dọn đồ đạc còn lại, ông chủ hàng vải bên cạnh đi tới, đưa hai xấp vải màu sắc tươi sáng lên màu rất đẹp đến trước mặt Lê Mạn.

 

Lê Mạn cả kinh, ngẩng đầu nhìn ông chủ hàng vải, "Ông chủ, huynh đây là?"

Ông chủ hàng vải cười ha hả nói: "Hai xấp vải này Lê Mạn Tử nhận đi, ta thấy rất tôn dáng cô, làm quần áo hẳn là rất thích hợp."

Không đợi Lê Mạn mở miệng cự tuyệt, ông chủ hàng vải lại nói: "Muội tử không cần cự tuyệt, coi như ta cảm ơn cô đêm nay mang đến cho ta nhiều mối làm ăn như vậy, hai xấp vải này ta cố ý giữ lại cho cô, nhận lấy đi."

 

Lê Mạn ra sức nhíu mày, nhìn ánh mắt ông chủ, cuối cùng biết vì sao ông chủ này lại nhiệt tình với nàng như vậy, hắn ta có tâm tư tình cảm khác.

Hắn không biết nàng là phụ nữ đã có chồng sao? Hắn không biết đêm nay Tống Đại Sơn vẫn đi theo bên cạnh chính là trượng phu của nàng sao?

Nếu đã biết, vì sao còn lấy lòng nàng!

Sắc mặt Lê Mạn lạnh xuống, thanh âm cũng lạnh theo, "Ý tốt của ông chủ thứ cho tiểu nữ không dám nhận, tiểu nữ không có phúc hưởng thụ.”

Lê Mạn nói xong rất nhanh cầm lấy đồ đạc đi về phía xe lừa.

Lê Mạn không biết chính là, cho đến khi xe lừa của bọn họ đi ra ngoài thật xa, phía sau có một đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

Ông chủ hàng vải nhìn chiếc xe lừa đi xa, ánh mắt tối sầm, đem vải vóc trong tay đặt lên bàn.

Ông chủ hàng vải họ Trương, tên là Trương Tắc Sĩ, năm nay ba mươi bốn tuổi, chính là tráng niên, năm xưa mất vợ, chỉ giữ lại một đứa con trai, sau đó không cưới nữa, một mình nuôi con trai lớn lên, hiện giờ nhi tử cũng cưới vợ sinh con, hắn ta hoàn toàn không có gánh nặng gì.

Đương nhiên, nam nhân đều có nhu cầu, bình thường hắn ta đều trực tiếp đi thanh lâu tả hỏa, lại chưa bao giờ tái hôn, cũng không phải khó quên nương tử đã c.h.ế.t bao nhiêu, chỉ là nhiều năm như vậy hắn ta chưa gặp được một nữ tử nào lọt vào mắt, cho nên hắn ta dứt khoát không cưới, cho đến lần trước Lê Mạn tới cửa hàng của hắn ta mua vải, lòng hắn ta đột nhiên rung động.

Nhưng nhìn Lê Mạn búi tóc phụ nhân (phụ nữ đã có chồng), vừa nhìn đã biết là có trượng phu, hắn ta mặc dù động tâm, nhưng vẫn đem ý niệm kia gắt gao đè ở trong lòng, ai cũng không biết.

Lần trước hội chùa Pháp Hoa Sơn, rất trùng hợp là lại gặp Lê Mạn, nhìn nàng ung dung đối đáp khách nhân, nhìn dáng vẻ đối lập mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn cười nói của nàng, hắn ta cảm thấy càng động tâm, đây chính là dáng vẻ thê tử mà hắn ta muốn, xinh đẹp hiền thục, thoải mái hào phóng, lại khôn khéo có năng lực, mỗi một thứ đều phù hợp với yêu cầu của hắn ta đối với thê tử, đáng tiếc chính là, nàng có trượng phu.

Có điều lần đó hắn ta quan sát ba ngày, phát hiện rất có thể người đàn ông nông thôn què chân kia chính là trượng phu của nàng, hắn ta lập tức cảm thấy tâm tư dậy sóng, hắn ta không thể tin được nữ tử tốt đẹp như vậy lại gả cho nam nhân như thế, quá lãng phí.

Sau khi trở về, hắn ta vẫn nhớ mãi không quên, lại một lần nữa ở trên trấn nhìn thấy nàng, hắn ta liền sai người hỏi thăm hoàn cảnh của nàng, tin tức nhận được dĩ nhiên là, nàng bị bán về nông thôn, bị tên hán tử què chân ở nông thôn kia mua làm vợ, hán tử kia cũng là một tên góa vợ, còn có một đứa con trai không hiểu chuyện.

Tin tức như vậy khiến trong lòng hắn ta dấy lên hy vọng, nàng tất nhiên là không thích hán tử nông thôn kia, chỉ là thân bất do kỷ, không cách nào thoát khỏi.

Nếu như hắn ta có thể giúp nàng thoát khỏi hán tử nông thôn kia, có phải nàng sẽ nguyện ý đi theo hắn ta hay không? Giá trị của hắn ta tuy không tính là đại phú, nhưng cũng tính là tiểu phú, ăn uống không lo, đi theo hắn ta, nàng sẽ sống rất tốt, so với người đàn ông què chân ở nông thôn kia tốt hơn không phải một hai điểm, kẻ ngốc đều biết phải lựa chọn như thế nào, hắn ta nghĩ không ra lý do nàng sẽ cự tuyệt hắn.

Khi hắn ta còn chưa nghĩ ra kế tiếp nên làm thế nào, lại không ngờ đêm nay trùng hợp nhìn thấy nàng ở cửa hàng như vậy, cho nên hắn ta nhịn không được tiết lộ một chút tâm tư với nàng.

Không ngờ rằng, chỉ một chút tâm tư mơ hồ, dĩ nhiên đã bị nàng không chút do dự mà cự tuyệt.

Rốt cuộc là băn khoăn dè dặt, hay là thật sự không muốn?

Hắn ta khá tin là vế phía trước.

Bình Luận (0)
Comment