Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 110

Mai tử vỗ vỗ Tống Đại Sơn đang đánh xe phía trước, "Ca, ngày mai chúng ta cùng huynh đi vào trong trấn trước, sau đó đi tìm Trương lão thúc làm thúng, nếu có thể kiếm tiền, Thiết Tử sẽ không cần săn thú.”

Tống Đại Sơn phía trước "Ừ" một tiếng.

Sau khi Mai Tử nói với Tống Đại Sơn, phát hiện ca ca mình phản ứng bình thản, dứt khoát không nói với hắn nữa, quay đầu tiếp tục nói chi tiết với Lê Mạn chuyện bán hàng rong.

Đợi đến khi chạy tới nhà, đã là đêm khuya, mọi người lúc này mới có chút cảm giác mệt mỏi, hai tiểu tử kia sớm đã tiến vào giấc mộng, đặt hai người bọn họ lên giường, mấy người cũng đun một ít nước đơn giản rửa mặt một chút, sau đó lên giường đi ngủ.

 

Lê Mạn sau khi nằm xuống, nói với Tống Đại Sơn về sự sắp xếp ngày mai: "Ngày mai ngủ ngon trước, sau đó ta dẫn Mai Tử và Thiết Tử đến nhà Trương lão thúc làm một cái thúng, vết thương của Thiết Tử còn chưa khỏi, thúng không vội, có thể từ từ làm."

Tống Đại Sơn cúi đầu "Ừ" một tiếng.

Lê Mạn nói tiếp: "Có điều phải nhân lúc hai người bọn họ ở đây hai ngày này, chàng đánh xe lừa dẫn bọn họ đến trấn mua hàng."

 

Lê Mạn nói tới đây, nghĩ đến lần đầu tiên đi nhập hàng, đoán là Mai Tử và Thiết Tử không biết mặc cả, cũng không biết đi đâu là giá cả phải chăng nhất, hay là nàng đi theo, trước tiên xác định được nguồn hàng, sau đó bọn họ tự mình đi là được, cho nên Lê Mạn lập tức nói: "Ngày mai vẫn là ta dẫn bọn họ đi một chuyến, sau đó lại để cho bọn họ tự mình đi."

Tống Đại Sơn lại "Ừ" một tiếng.

"Chàng buồn ngủ rồi sao? Nếu buồn ngủ thì ngủ đi.”

Nhìn hắn cũng không có ý muốn nói chuyện gì, nghĩ đến hôm nay mệt mỏi, bận rộn nhất chính là hắn, không những là làm hương cao hay là bán hương cao, còn phải mang đồ đạc lên xe, một hồi không nghỉ ngơi, mệt nhất chính là hắn.

Bên kia không còn truyền đến thanh âm, hai người cứ như vậy ngủ đi, một đêm không nói gì.

Ngày hôm sau, cả nhà ngủ đến khi thức giấc một cách tự nhiên, Lê Mạn tỉnh lại, những người khác cũng tỉnh, ngay cả hai tiểu tử kia cũng đã chơi một hồi lâu.

Ăn điểm tâm, Tống Đại Sơn dẫn Thiết Tử đến nhà Trương lão thúc, Lê Mạn thì lấy ra một tờ giấy, cùng Mai Tử thương lượng ghi lại những thứ buổi chiều đi trấn muốn mua, hai người nhớ tới cái nào thì ghi cái đó.

Chờ buổi chiều đi trấn nhập hàng, Lê Mạn trực tiếp bảo Tống Đại Sơn đem xe lừa chạy tới trước một cửa hàng lương dầu, dẫn Mai Tử đi vào.

Cửa hàng lương dầu này Lê Mạn trước đây đã tới vài lần, người chưởng quầy rất tốt, cũng tương đối dễ nói chuyện, trong cửa hàng cơ bản củi gạo dầu muối dùng hàng ngày đều có.

Đương nhiên, phía sau cửa hàng này khẳng định có thế lực nhất định, cho nên mới có thể có nguồn lương thực và các loại gia vị, nhưng bọn Lê Mạn là dân chúng bình thường, muốn có nguồn nhập hàng giống như cửa hàng này là không có khả năng, cho nên chỉ có thể lấy hàng từ ông chủ, mỗi lần lấy nhiều một chút, hy vọng giá cả có thể rẻ hơn xíu, như vậy lợi nhuận mình kiếm được mới có thể nhiều hơn.

Năng lực ghi nhớ người của chưởng quầy vẫn rất mạnh, Lê Mạn vừa tiến vào liền cười chào hỏi: "Tống nương tử, tới đây a, lần này muốn mua gì?"

Lê Mạn gật gật đầu, trực tiếp nói với chưởng quầy: "Chưởng quỹ, hôm nay ta tới, đồ muốn mua thật không ít."

Chưởng quỹ gật gật đầu, "Vậy Tống nương tử cứ nói , ta lấy cho cô.”

Lê Mạn xua xua tay ngăn cản động tác chưởng quỹ trước, "Chưởng quầy, không phải vội, ta còn có chút chuyện muốn hỏi ngài một chút."

Chưởng quỹ sờ sờ râu, nói: "Tống nương tử cứ hỏi."

Lê Mạn hỏi: "Chưởng quầy, ta muốn hỏi ngài một chút, nếu như ở nhà ngài mua rất nhiều đồ, hơn nữa sau này thường xuyên đến mua, có thể rẻ chút không?"

Chưởng quỹ hơi nghiên cứu nhìn Lê Mạn, trầm ngâm nói: "Tống nương tử định mua rất nhiều? Là có chỗ dùng gì sao?"

Lê Mạn cười cười, đương nhiên không thể nói với chưởng quỹ mình muốn làm gì, chỉ mơ hồ nói: "Chưởng quầy, ta đúng là mua mấy thứ này là có chỗ dụng, về sau cũng sẽ thường xuyên mua, nếu chưởng quầy có thể rẻ hơn vài phần, như vậy nhà chúng ta cũng nhất định sẽ luôn đến chỗ chưởng quầy mua. Không biết ý của chưởng quỹ như thế nào?"

Chưởng quỹ suy tư một lát, gật đầu, "Nếu như mua nhiều, mỗi thứ có thể thoáng rẻ hơn một chút, không biết Tống nương tử muốn mua bao nhiêu?"

Lê Mạn lúc này lấy tờ giấy đã viết xong ra, hướng về phía tờ giấy nói với chưởng quầy: "Chúng ta muốn mười lăm gói muối, một vò nước tương, một vò giấm, một lọ nhỏ dầu mè, sau đó một túi gạo, một túi mì ngô, một túi mì trắng, nửa túi gạo tinh."

Lê Mạn một hơi báo xong đồ muốn mua, sau đó nói: "Tạm thời mua nhiều như vậy trước, sau đó có thể sẽ tăng thêm."

Chưởng quầy nghe được, hiện tại đồ đạc quả thật là rất nhiều, người bình thường đến mua như vậy, số lượng nhiều một chút ông ta đều sẽ xóa đi một chút phần lẻ, lần này nhiều đồ như vậy, đương nhiên là có thể rẻ đi không ít, hơn nữa nếu thật sự giống như Tống nương tử này nói sau này sẽ mua càng nhiều, như vậy đây cũng là một khoản mua bán không nhỏ.

 

 
Bình Luận (0)
Comment