Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 114

Lê Mạn đột nhiên cảm thấy một trận ủy khuất, nàng một thân một mình đi vào thế giới này, trải qua sinh hoạt gian khổ chưa từng có, nàng không có bằng hữu, không có thân nhân, chỉ có Tống Đại Sơn đối xử với nàng không tệ lắm. Không có ai biết, nàng dùng bao nhiêu dũng khí mới thích ứng được cuộc sống như vậy, mới tiếp nhận hết thảy ở nơi này, thậm chí mở rộng cửa lòng tiếp nhận Tống Đại Sơn, đã làm tốt chuẩn bị cùng hắn sinh hoạt cả một đời.

Thế nhưng hắn lại không muốn đối tốt với nàng nữa.

Lê Mạn hai mắt mỏi nhừ, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, giữa lặng im trong đêm, tiếng khóc lóc truyền đến.

Tống Đại Sơn cả kinh, vội vàng hấp tấp ngồi dậy, đưa tay qua đỡ Lê Mạn: "Lê Mạn, nàng... Sao nàng lại khóc? Sao... Làm sao vậy? Đừng khóc đừng khóc, ngoan, đừng khóc..."

 

Nàng khóc khiến trái tim hắn cũng muốn tan nát.

Lê Mạn giống như muốn phát tiết tất cả ủy khuất từ lúc mới tới đây cho đến bây giờ, thống thống khoái khoái ch.ảy nước mắt, cũng không để ý tới Tống Đại Sơn dỗ dành.

Tống Đại Sơn gấp gáp, tay vội vội vàng vàng lau nước mắt trên mặt Lê Mạn: "Đừng khóc, là ta không đúng, ta không tốt, nàng đừng khóc."

 

Lê Mạn đẩy tay Tống Đại Sơn ra, không cho hắn đụng.

Tống Đại Sơn thanh âm mang theo run rẩy: "Lê Mạn...”

Lê Mạn khóc rất lâu, uất khí trong lòng dường như tiêu tan đi không ít, toàn thân cảm giác nhẹ nhõm, nhìn Tống Đại Sơn toàn thân luống cuống ngồi ở chỗ đó, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Nếu chàng không hài lòng với ta, ngày mai ta lập tức rời khỏi, ta không ở lại đây, chàng không cần phải đối xử với ta như vậy..."

Mặt Tống Đại Sơn lúc này liền trắng bệch, tâm cũng rất đau, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy mình không thể hô hấp, muốn tìm đồ vật mau cứu chính mình.

Một giây sau, Tống Đại Sơn theo bản năng hôn lên đôi môi hắn mong nhớ ngày đêm kia, nhẹ nhàng ngăn lại tiếng khóc thút thít, cũng ngăn chặn bên trong sẽ thốt ra những lời khiến hắn sợ hãi khổ sở.

Thế giới lập tức yên tĩnh.

Thời gian phảng phất chỉ trong một cái nháy mắt, cũng giống như đã qua rất lâu rất lâu, Tống Đại Sơn lấy lại lí trí, trông thấy việc mình làm, hắn nhắm mắt, chôn mặt vào cổ Lê Mạn, giọng nói mang theo vẻ cầu khẩn gọi một tiếng: "Lê Mạn..."

Lê Mạn bị nụ hôn cùng tiếng gọi của hắn làm cho mềm lòng, cảm thụ được nhiệt khí nơi cần cổ, dần dần bình tĩnh lại, nàng mở miệng, vừa mới nói không nên lời giờ phút này đều nói ra: "Chàng mấy ngày nay làm sao vậy? Vì cái gì không nói chuyện với ta, cũng không nhìn ta, đi ngủ cũng không ôm ta nữa? Chàng không muốn tốt với ta nữa sao? Chàng không còn thích ta?"

Tống Đại Sơn cứng đờ, lắc đầu: "Không phải không thích, vẫn muốn đối tốt với nàng, nhưng mà...”

"Nhưng mà cái gì?"

Tống Đại Sơn không có trả lời.

Rất lâu qua đi, Tống Đại Sơn mới giống như quyết định mà nói: "Ngày đó... Ngày đó ta nhìn thấy Trang lão bản tặng nàng đồ vật... Ta..."

Lê Mạn lập tức hiểu ra, nguyên lai ngày đó hắn trông thấy.

Lê Mạn lập tức sinh khí, vì cái gì thấy nhưng lại giả bộ là không, vì cái gì không hỏi xem nàng nghĩ như thế nào đã lãnh đạm với nàng?

Lê Mạn tức giận đẩy Tống Đại Sơn đang đè trên người mình ra, ngữ khí vô cùng buồn bực: "Chỉ bởi vì chuyện này? Bởi vì chuyện này mà chàng không thèm để ý tới ta nữa? Cái gì chàng cũng không hỏi rồi tự mình đoán mò trong lòng!"

Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạn nổi giận, có chút luống cuống, có chút đau khổ: "Ta... Ta là người tàn phế, ta không có cách nào cho nàng đãi ngộ sinh hoạt, ở cùng ta là nàng ủy khuất, nàng tốt như vậy, nàng không cần phải..."

Hắn yêu thích Lê Mạn, ở trong lòng len lén yêu, hắn muốn cùng với nàng sinh sống thật tốt, thế nhưng nhìn ra nàng tốt như vậy, hắn lại hoài nghi người tốt đẹp đến thế có thể thuộc về mình sao? Ngày đó nhìn thấy ánh mắt Trang lão bản nhìn Lê Mạn hắn đã biết, người kia thích Lê Mạn.

Đúng vậy, sẽ có vô số người tốt hơn mình yêu thích Lê Mạn, dù sao nàng cũng rất tốt.

Cứ mãi hoảng hốt đau lòng, nhưng nếu như Lê Mạn muốn sống một cuộc sống khá giả hơn, hắn cũng sẽ không ích kỷ mà không buông tay, lúc trước tiền mua Lê Mạn về, Lê Mạn đã trả lại gấp rất nhiều lần, hiện tại ngược lại là Lê Mạn cho hắn càng nhiều, hắn sao có thể không giữ mặt mũi mà không cho nàng đi?

Nghĩ đến có một ngày Lê Mạn sẽ triệt để rời khỏi thế giới của hắn, trái tim hắn giống như đang rỉ m.á.u vậy, hắn đã quá quen thuộc với Lê Mạn, nhưng hắn không thể cứ như vậy, hắn muốn học cách buông tay, phải học cách không thời thời khắc khắc nhìn nàng chằm chằm, phải học được cách không truy đuổi thân ảnh của nàng khắp nơi, phải quen dần với quãng thời gian không có nàng ở cạnh, cho nên hắn ép buộc mình khôi phục lại trạng thái trước kia, sau đó khổ sở chờ Lê Mạn nói với hắn câu mình muốn rời khỏi.

Đêm nay, rốt cục đã đến thời khắc phải nói rõ.

Bình Luận (0)
Comment