Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 116

Ngày hôm sau Lê Mạn trực tiếp ngủ đến lúc nắng phơi ba sào mới tỉnh dậy, mà thời điểm tỉnh lại, cảm giác mình giống như đã trải qua một đời.

Cảm giác của Lê Mạn lúc này chính là toàn thân đau buốt, động một cái đều đau đến khó chịu.

Ha ha, sao trước kia nàng lại cảm thấy Tống Đại Sơn ôn hòa chứ? Hắn rốt cuộc ôn hòa chỗ nào, quả thực chính là một con sói, một con sói mấy năm chưa được ăn thịt, đáng thương nàng còn đần độn chủ động đứng ở trước mặt người ta để con sói này chà đạp, nàng không bị giày vò thì ai bị giày vò.

Sờ lấy cái eo đau buốt nhức nhối, Lê Mạn thở dài, đang chuẩn bị từ trên giường bước xuống thì gặp Tiểu Bảo "Bạch bạch bạch" chạy vào, trông thấy Lê Mạn tỉnh lại, gương mặt đứa trẻ lúc đầu lo lắng không thôi nháy mắt sáng bừng lên.

 

"Dì Mạn, cuối cùng dì cũng tỉnh rồi? Dì có sao không? Vì sao lâu như vậy cũng không tỉnh lại, Tiểu Bảo lo c.h.ế.t mất."

Sáng sớm hôm nay Tiểu Bảo tỉnh lại phát hiện mình ngủ trên một cái giường xa lạ, sau đó đồ vật chung quanh cũng xa lạ, sau khi choáng váng một lúc, nó lập tức bò xuống giường, phát hiện mình đang ở bên trong nhà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một giây sau nhớ ra rõ ràng tối hôm qua mình không phải ở đây, nháy mắt nắm chặt bàn tay nhỏ, giận đùng đùng chạy đến gian phòng Lê Mạn và Tống Đại Sơn ngủ, ai ngờ vừa mới định bước vào thì bị Tống Đại Sơn ngăn lại, bế lên: "Con đừng đi vào quấy rầy giấc ngủ của dì Mạn."

 

Tiểu Bảo chớp chớp hai mắt, nghi ngờ nói: "Dì Mạn vẫn chưa tỉnh sao?"

Tống Đại Sơn gật đầu: "Dì Mạn tối hôm qua mệt mỏi, muốn ngủ thêm một lát, con ngoan ngoãn không được ầm ĩ dì Mạn, cũng không được bò lên giường, nếu không dì Mạn sẽ không thể nghỉ ngơi tốt."

Tiểu Bảo nghe xong, vừa nãy còn chuẩn bị chất vấn cha nó tại sao phải nhét một mình nó vào ngủ ở cái giường bên kia trong nháy mắt quên hết, thay vào đó là lo lắng cho Lê Mạn, không biết tại sao dì Mạn lại mệt mỏi.

Thế là Tiểu Bảo cứ cách một đoạn thời gian liền chạy vào xem Lê Mạn tỉnh chưa, nếu như vẫn chưa, nó sẽ lo âu nhìn Lê Mạn một hồi, sau đó lại lặng lẽ rời khỏi gian phòng.

Sau vô số lần nó chạy đi chạy lại, Lê Mạn cuối cùng đã tỉnh.

Lê Mạn nhìn ánh mắt lo lắng của Tiểu Bảo, cười cười an ủi: "Dì Mạn không có việc gì, dì Mạn chỉ là buồn ngủ, cho nên muốn ngủ thêm một lát, hiện tại tỉnh lại thấy tốt hơn rồi, Tiểu Bảo không cần lo lắng."

Tiểu Bảo nghe thấy Lê Mạn không sao, gật gật đầu, sau đó muốn bò lên giường xem Lê Mạn.

Lê Mạn giật nảy mình, toàn thân nàng hiện tại trần như nhộng, cũng không thể để Tiểu Bảo đi lên.

Lê Mạn đang chuẩn bị nghĩ cách khiến Tiểu Bảo đi ra ngoài chơi thì Tống Đại Sơn tiến đến, trông thấy Tiểu Bảo muốn bò lên trên giường, lập tức bước nhanh về phía trước ôm lấy Tiểu Bảo đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: "Tiểu Bảo, cha muốn con giúp cha một chuyện, hôm nay cha nhiều việc, không rảnh cho con lừa nhà chúng ta ăn, con giúp cha cho nó ăn một chút có được không? Cũng không thể để con lừa bị đói bụng."

Tiểu Bảo vẫn rất thích con lừa trong nhà, nghe nói con lừa bị đói bụng thì lập tức lo lắng, tranh thủ thời gian quay đầu về phía Lê Mạn khoát tay: "Dì Mạn, Tiểu Bảo cho con lừa ăn trước, sau đó sẽ trở lại gặp dì."

Lê Mạn cười gật đầu.

Sau khi Tống Đại Sơn lần nữa đi vào, thuận tay đóng cửa gian phòng lại.

Thấy Lê Mạn nằm ở trên giường đang nhìn mình, Tống Đại Sơn đỏ mặt, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cảm giác cứ như giấc mộng, trong lòng lại không nhịn được nổi lên ngọt ngào.

Từng bước một đi đến trước mặt Lê Mạn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, ấm giọng hỏi: "Hiện tại vẫn ổn chứ? Có đau hay không? Cần nằm nghỉ ngơi thêm một ngày không?"

Lê Mạn liếc mắt, nếu sợ nàng đau sợ nàng không thoải mái, tối hôm qua ngược lại hắn nên biết khống chế, là ai lừa nàng rất nhanh sẽ hết đau vậy?

Lừa đảo! Cầm thú!

Tống Đại Sơn giống như hiểu rõ ý tứ bên trong cái liếc mắt của Lê Mạn, xấu hổ gãi gãi đầu: "Ta... Lần sau ta sẽ chú ý, không dùng nhiều sức như vậy nữa, lần sau ta sẽ nhẹ nhàng."

Ha ha, bây giờ đã nghĩ đến lần sau rồi.

Lê Mạn không để ý tới hắn, nhìn quanh giường một chút, không thấy y phục của mình đâu thì không khỏi hỏi Tống Đại Sơn: "Quần áo của ta đâu?"

Tống Đại Sơn mặt đỏ hồng, nói: "Quần áo ngày hôm qua bị bẩn, ta đem đi giặt rồi, để ta đi lấy bộ khác cho nàng." Nói xong hắn lấy từ tủ quần áo ra một bộ quần áo sạch, bao gồm cả nội y rồi đưa cho Lê Mạn.

Lê Mạn nhẹ nhàng đứng dậy, vừa mới động, chỗ bên dưới kia lập tức đau nhức, hẳn là bị trầy từ tối hôm qua.

Trông thấy Lê Mạn nhíu mày, Tống Đại Sơn nhanh chóng bước tới ôm lấy nàng: "Làm sao vậy? Có phải là rất đau, có muốn ta đi mua một ít thuốc bôi không? Thật xin lỗi, là ta không tốt, lần sau ta sẽ nhẹ nhàng, tuyệt đối không làm nàng bị thương nữa."

Lê Mạn lắc đầu: "Không cần mua thuốc bôi, qua mấy ngày là khỏi."

Bình Luận (0)
Comment