Phụ nhân nói: "Chuyện này có hơi gấp, ngày mai bà mối đã đến nhà xem cô nương, những nhà khác khẳng định cũng gấp gáp tìm bà mối, muốn thu xếp xem mắt trước, ta cũng có chút thế lực mới khiến cho bà mối đồng ý ngày mai tới nhà của ta. Cho nên đại muội tử, khả năng làm phiền ngươi đến vào ngày mai."
Lê Mạn đang định đáp ứng, Tống Đại Sơn ở bên cạnh vội giữ tay nàng lại, lo lắng nói: "Ngày mai có sao không?"
Lê Mạn vừa bực mình vừa buồn cười, nàng cũng không phải mắc bệnh, có gì mà không được, sao cái người này luôn nghĩ nàng yếu đuối vậy.
Lê Mạn hơi giận hắn, quay đầu đáp lại phụ nhân: "Vậy đại tỷ, tỷ cho ta địa chỉ, ngày mai chúng ta đến nhà tỷ."
Thấy Lê Mạn đáp ứng, phụ nhân vui mừng khôn xiết, lưu lại địa chỉ, sau đó hoan thiên hỉ địa rời đi.
Lê Mạn nhìn bóng lưng vui sướng của bà ấy, trong lòng không khỏi nổi lên thương tiếc, cũng hi vọng lần này phụ nhân có thể như ý.
Tống Đại Sơn thấy Lê Mạn nhìn ra ngoài cửa, đưa tay qua quay mặt Lê Mạn về phía mình, nói: "Ngày mai còn phải dậy sớm, hiện tại có muốn nghỉ ngơi thêm không?"
Lê Mạn sắp bị hắn làm cho tức chết, vỗ vỗ tay hắn, sau đó quay người tiến vào gian phòng tiếp tục may bao nhỏ, đây là cái túi sách đầu tiên cho Tiểu Bảo.
Không nghĩ tới Tống Đại Sơn cũng đi theo vào, ngồi xuống bên cạnh Lê Mạn nhìn nàng.
Vừa mới bắt đầu còn tốt, nhưng mà qua hồi lâu thấy hắn vẫn còn nhìn, nàng cũng không nghĩ ra, nữ công có cái gì hay mà nhìn, thêm nữa hắn lại không hiểu.
Ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nàng phát hiện hắn căn bản không nhìn bao vải mà nhìn nàng chằm chằm.
Lê Mạn hơi giận không khỏi nói ra: "Trước đó không phải còn chạy đến ruộng sao? Không phải hầu hạ con lừa với gà con hả? Lần này sao không đi nữa đi?"
Mặt Tống Đại Sơn đỏ hồng, gãi gãi cằm, một tay ôm lấy Lê Mạn vào trong ngực, chôn mặt ở cổ nàng cọ xát, giống như chú chó nhỏ nũng nịu.
Lê Mạn buồn cười, muốn đẩy đầu của hắn ra, nghĩ nghĩ rồi lại chiều theo hắn, cúi đầu tiếp tục may vá.
Ngày hôm sau, Lê Mạn tỉnh dậy rất sớm.
Tối hôm qua nghiêm khắc ngăn lại hành vi không thành thật của nam nhân nào đó, nghỉ ngơi thật tốt một đêm, nhức mỏi trên người giảm bớt rất nhiều, cả người cũng có tinh thần hơn.
Tống Đại Sơn còn dậy sớm hơn Lê Mạn, đã nấu bữa sáng xong, nước ấm cũng đã đun, Lê Mạn dùng nước ấm rửa mặt một chút, cùng hắn ăn bữa sáng, sau đó bế Tiểu Bảo còn đang ngủ say lên đặt vào trong xe, người một nhà đi về địa chỉ mà ngày hôm qua phụ nhân lưu lại.
Ngược lại nhà phụ nhân không xa, không đến nửa canh giờ là đến, khi Lê Mạn từ trong xe xuống, phụ nhân đang chờ ở cửa, thấy Lê Mạn, cao hứng ra ngoài cửa đón, “Đại muội tử, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”
Lê Mạn thấy dáng vẻ kích động của nàng ấy, biết nàng ấy chờ không kịp, cười cười, “Thời gian không còn sớm, ta mau chóng trang điểm cho đại cô nương nhà ngươi đi.”
Trang điểm mới là chuyện quan trọng trong lòng phụ nhân hôm nay, lập tức gật đầu, đón mấy người Lê Mạn vào trong nhà, sau đó sắp xếp Tống Đại Sơn và Tiểu Bảo ở nhà chính, đưa Lê Mạn vào phòng nơi nữ nhi ở.
Sau khi Lê Mạn vào phòng thì trước tiên là nhìn đến một cô nương đang thêu thùa may vá, khuôn mặt thanh tú, tuy không tính là rất đẹp, nhưng vẫn là thuộc về phạm trù cô nương bình thường, Lê Mạn biết đây hẳn không phải nữ hài tử hôm nay cần trang điểm.
Quả nhiên, giây tiếp theo phụ nhân liền giới thiệu nói: “Đây là tiểu nữ nhi nhà ta, Tiểu Liễu, gọi tỷ tỷ đi.”
Cô nương kia hơi ngượng ngùng mà gật gật đầu với Lê Mạn, gọi một tiếng “Tỷ tỷ.”
Lê Mạn vừa mới chuẩn bị hỏi đại cô nương ở đâu, liền có một nữ hài tiến vào, trong tay bưng cái tách trà.
Phụ nhân vội vàng nhận lấy tách trà trong tay nữ hài đặt lên trên bàn, tiếp đón Lê Mạn, “Đại muội tử mau uống trà.”
Tiếp theo phụ nhân kéo nữ hài bưng trà tới giới thiệu cho Lê Mạn nói: “Đại muội tử, đây là đại nữ nhi của ta, gọi là Chân Chân, hôm nay muốn phiền toái ngươi.”
Lê Mạn bất động thanh sắc mà nhìn khuôn mặt của nữ hài tử một cái, gật gật đầu, “Tẩu tử đừng khách khí, ta sẽ cố gắng hết sức trang điểm đẹp cho cô nương nhà ngươi.”
Phụ nhân nghe được lời này, cao hứng hỏng rồi, tựa như đã nhìn đến hình ảnh nữ nhi có thể gả ra ngoài.
Lê Mạn thở dài, đại tẩu tử này, thật là coi việc trang điểm của nàng như an ủi tâm lý.
Thật ra với Lê Mạn mà nói, cô nương này cũng không tính là lớn tuổi, nhiều lắm là khoảng hai mươi tuổi, đặt ở hiện đại vẫn là một đứa nhỏ còn đang là sinh viên, ở chỗ này lại là gái lỡ thì, làm tan nát lòng cha mẹ, lại không gả đi được nữa, tóc cha mẹ cũng có thể vì sầu mà trắng, đây thật là làm người ta không biết nói gì mới được.