Lê Mạn gật gật đầu, tinh tế tô son môi lên trên môi của Chân Chân, trang điểm cho môi coi như hoàn thành.
Kế tiếp chính là trang điểm cho khác bộ phận khác trên mặt, các bộ phận khác trên mặt Chân Chân đều không tồi, chỉ cần hơi trang điểm thêm chút là được, cuối cùng tháo tóc ra lại chải một kiểu búi tóc đẹp hợp với mặt, trang điểm hôm nay xem như hoàn thành.
Lê Mạn đánh giá một chút, gật gật đầu, vô cùng vừa lòng với khuôn mặt mà mình dùng đồ trang điểm lạc hậu cổ đại này để trang điểm ra, hôm nay chỉ cần Chân Chân không cần há miệng không cần cười, một chút cũng không nhìn ra là răng hô nghiêm trọng như vậy.
Tuy nhiên không há miệng cũng không cười là không có khả năng, có lẽ bà mối cũng biết khuyết tật của Chân Chân, nhìn đến bên trong hàm răng liền biết là công lao của trang điểm.
Mỗi lần Lê Mạn trang điểm xong đều sẽ yên lặng và lui lại đến một bên thu dọn rương trang điểm của mình, lần này cũng không ngoại lệ, Lê Mạn yên lặng lùi đến một bên nhường vị trí ra, nàng biết, mặc kệ là ai trong nhà này, trong lòng đều là chờ mong.
Nương của Chân Chân rất là kích động đến hỏng rồi, sáp lại gần nâng khuôn mặt của nữ nhi hết nhìn lại xem, trong miệng càng là hô thần kỳ, “Quá thần kỳ, thật sự là quá thần kỳ, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng trước đó.”
Phía trước Chân Chân không có gương, thấy dáng vẻ kích động của nương mình, cũng ngồi không yên, vội nói: “Nương, mau cho con cái gương con xem xem.”
Muội muội của Chân Chân cơ linh, đã sớm chạy tới đưa gương nhỏ lại, đưa cho Chân Chân, “Tỷ, tỷ mau nhìn xem, hiện tại tỷ thật sự rất xinh đẹp a!”
Chân Chân nhanh chóng nhận lấy gương, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, không thể tin tưởng mà sờ hai mắt và miệng của mình.
Thật sự không nhìn ra dáng vẻ trước kia, giống như mình không khác người bình thường nữa.
Không, không phải giống người bình thường, hiện tại mình xinh đẹp hơn nhiều so với các cô nương khác trong thôn.
Vành mắt Chân Chân đột nhiên đỏ lên.
“Nương ——”
Nương của Chân Chân hiểu được tâm tình nữ nhi mình, thấy nàng ấy muốn khóc, vội vàng lau nước mắt cho nàng, “Cũng không thể khóc, hôm nay xinh đẹp như vậy, vừa khóc thì lớp trang điểm sẽ trôi, vậy sẽ thành mất công bận việc, không khóc không khóc, mau lau nước mắt đi.”
Chân Chân nhanh chóng gật đầu, nhẹ nhàng xoa đôi mắt, không cho nước mắt làm nhoè lớp trang điểm mắt.
Nương của Chân Chân cảm khái, “Nếu là không nói lời nào không lộ răng hô ra, hoàn toàn không nhìn ra tới, Chân Chân, hôm nay con không cần há miệng nhiều.”
Chân Chân bất đắc dĩ, “Nương, sao mà vẫn luôn không há miệng được, người ta sẽ khinh con là người câm đấy, dù sao con chính là có khiếm khuyết, bà mối cũng biết, lộ hàm răng thì lộ đi. Hôm nay có thể xinh đẹp như vậy, con đã thấy rất đủ.”
Nương của Chân Chân cảm thấy cũng phải, gật gật đầu, “Là nương nghĩ không đúng, nào còn có thể không há miệng nói chuyện.”
Ba mẹ con kích động non nửa khắc, lúc này mới nhớ tới cảm tạ với Lê Mạn.
Lê Mạn cũng không cần quá nhiều cảm tạ, sau khi nghe một đống lớn lời ca ngợi cảm tạ, cười lắc đầu, “Không cần cảm tạ như thế, ta thu tiền của các ngươi, đương nhiên phải xuất ra bản lĩnh ta có.”
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Lê Mạn cũng không muốn chậm trễ quá nhiều, uyển chuyển từ chối phụ nhân mời giữ lại ăn cơm, đưa ra lời cáo từ.
Phụ nhân nhanh chóng móc tiền ra đưa cho Lê Mạn, cuối cùng cảm tạ: “Hôm nay thật sự cảm ơn ngươi đại muội tử.”
Lê Mạn gật gật đầu, ngăn cản phụ nhân lại tiễn bước, đi theo Tống Đại Sơn cùng nhau lên xe lừa, đi về phía nhà.
Tiểu Bảo đã tỉnh khi Lê Mạn trang điểm, sau khi biết mình ở nơi nào, liền vẫn luôn ngoan ngoãn mà ngốc ở trong lòng n.g.ự.c Tống Đại Sơn chờ Lê Mạn, mãi đến khi Lê Mạn ra ngoài, lúc này mới vươn tay nhỏ để Lê Mạn ôm, ôm cổ Lê Mạn cọ cọ nàng.
Lê Mạn vỗ vỗ lưng nhỏ hiện tại đã có chút thịt của Tiểu Bảo, lấy ra tiểm điểm tâm bỏ riêng ở trong xe lừa cho nhóc ăn.
Thật ra Tiểu Bảo đã sớm đói bụng, chỉ là vẫn luôn chịu đựng không nói, vừa thấy điểm tâm, mắt sáng rực lên, tuy nhiên vẫn là đưa đến bên miệng Lê Mạn trước để Lê Mạn cắn một miếng, sau đó mới tự mình cúi đầu ăn đến thơm ngào ngạt.
Khi về đến nhà cũng đã sắp giữa trưa, Tống Đại Sơn để Lê Mạn đi nghỉ ngơi, bản thân mình thì vào vườn rau hái rau chuẩn bị làm cơm trưa.
Lê Mạn bỏ tiền hôm nay kiếm được vào rương nhỏ giữ tiền, để Tiểu Bảo đi chơi, sau đó vào phòng bếp giúp Tống Đại Sơn nấu cơm.
Tống Đại Sơn đang rửa rau, Lê Mạn tiến lên nói: “Chàng đi nhóm lửa, để ta rửa rau.”
Tống Đại Sơn vội vàng ngăn nàng lại không cho nàng động, “Nàng đừng nhúc nhích, ta tới, nước lạnh, nàng đừng đụng đến nước lạnh.”