Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 125

Lê Mạn động tâm, đột nhiên có một suy nghĩ, nhưng vẫn đè nén suy nghĩ đó ở trong lòng, hỏi: “Không biết nhà thúc có bao nhiêu rau, có thể kéo bằng một xe không?”

Vương thúc gật đầu: “Tổng cộng có mười sọt rau, một xe là đủ rồi.”

Lúc này Vương thẩm hỏi: “Không biết nhà cháu vận chuyển một chuyến cần bao nhiêu tiền?”

Lê Mạn suy nghĩ trong lòng, Tống Đại Sơn bình thường chạy một chuyến lên trấn kiếm được từ ba mươi đến năm mươi đồng, một chuyến này cũng không khác kéo một chuyến người mấy, như vậy lấy bốn mươi đồng cũng không khác biệt lắm.

 

Lê Mạn đáp: “Vương thúc Vương thẩm, một chuyến lấy bốn mươi đồng tiền.”

Vương thúc và Vương thẩm đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng, trước đây nhà Hạ Lão Chúc lấy năm mươi đồng tiền một chuyến, lần này rau nhiều hơn bình thường, lại còn rẻ hơn mươi đồng, như vậy có thể không vui sao.

Vương thúc lập tức gật đầu: “Vậy Đại Sơn gia, đợi Đại Sơn trở về phiền hắn đến nhà ta một chuyến được không? Chiều này kéo rau đi.”

 

Lê Mạn gật đầu đáp: “Được, đợi Đại Sơn trở về ta sẽ nói với hắn, ăn cơm xong liền đến nhà thúc kéo rau cho nhà thúc.”

Vương thúc Vương thẩm vui mừng rời đi.

Lê Mạn nhìn bóng lưng của hai người, khẽ cười, trong lòng nàng lại nghĩ đến một con đường kiếm tiền.

Trước đây Tống Đại Sơn đều kéo người vào buổi sáng để kiếm tiền, buổi chiều xe cơ bản để không, nếu có thể giống như hôm nay, có người đến nhà tìm nhà họ họ kéo xe, như vậy buổi chiều cũng có việc để làm, hơn nữa tiền kiếm được cũng không ít hơn buổi sáng.

Muốn Tống Đại Sơn đánh tiếng kéo xe kéo hàng ra ngoài, sau này sẽ có khách cố định tìm hắn, sau đó khách hàng lại giới thiệu cho khách hàng, như vậy sẽ liên tục có mối làm ăn tìm đến cửa, tiền kiếm được tất nhiên cũng sẽ không ít.

Cần phải nghĩ cách để cho người khác biết xe này có thể kéo hàng.

Lê Mạn nhớ đến lần đầu lên Trấn rồi trở về, nàng và Tống Đại Sơn thuê được một chiếc xe ở ven đường trở về, như vậy bọn họ cũng có thể làm như vậy.

Lê Mạn nghĩ đến đây, khoá cửa lại, rồi ôm Tiểu Bảo đến nhà Trương lão thúc, trực tiếp mua một tấm gỗ mỏng ở chỗ Trương lão thúc, sau đó đóng mấy cái lỗ trên tấm gỗ.

Sau khi về đến nhà, Lê Mạn lấy bút mua cho Tiểu Bảo ra, viết một dòng chữ trên tấm gỗ: Kéo người kéo hàng, giá cả phải chăng. Sau đó viết địa chỉ nhà ở bên dưới.

Suy nghĩ một lúc, đa số người nông thôn không biết chữ, Lê Mạn lại vẽ một sơ đồ đơn dán ở phía dưới tấm gỗ, phía trên là hình dáng xe lừa kéo đồ vật, chắc là có thể khiến người không biết nhìn hiểu, cho dù không hiểu, người có ý định đến hỏi sẽ biết.

Cho nên khi Tống Đại Sơn trở về nhìn thấy tấm gỗ đặt trong sân, hắn có chút tò mò, hỏi Lê Mạn đây là cái gì.

Lê Mạn kéo hắn đến trước tấm gỗ, chỉ vào chữ được viết trên tấm gỗ rồi nói rõ ý nghĩ với hắn, sau đó nói chuyện hôm nay Vương thúc Vương thẩm đến tìm hắn kéo rau cùng với dự định sau này sẽ kéo hàng vào buổi chiều.

Tống Đại Sơn nghe xong hai mắt sáng lên, nhìn tấm gỗ gật gật đầu, thấy Tiểu Bảo không có ở đây, vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé của Lê Mạn đến bên miệng mình hôn hôn, sau đó nói: “Lê Mạn, nàng làm tấm gỗ này, còn có bức hoạ này, người khác vừa nhìn liền biết có ý nghĩa như thế nào, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người đến tìm ta kéo hàng.”

Lê Mạn rút tay về, nhéo mặt hắn, rồi đứng lên: “Đi, đi nấu cơm, vừa rồi ta bận làm tấm gỗ này, cơm chỉ kịp nấu một nửa.”

Tống Đại Sơn cười ha ha đi theo nàng vào bếp nấu cơm.

Buổi chiều, Tống Đại Sơn dùng dây thừng cột chắc tấm ván mà Lê Mạn làm ở bên ngoài thùng xe lừa, sau đó đánh xe đến nhà Vương thúc đưa rau.

Tống Đại Sơn giúp Vương thúc chuyển từng sọt rau vào trong xe, vừa vặn xếp đầy xe, chỉ còn lại một chỗ trống cho Vương thúc ngồi.

Vương thúc không lên xe ngay mà nhìn về phía tấm ván mà Tống Đại Sơn cột cố định ở bên ngoài thùng xe.

Tống Đại Sơn cười ha ha hỏi Vương thúc: "Vương thúc, thúc có thể hiểu ý nghĩa của tấm ván này à?"

Vương thúc cười gật đầu: "Hiểu mà, tuy rằng Vương thúc của cháu không biết chữ, nhưng bức tranh này thì thúc hiểu, vừa nhìn là biết, cháu đang định dùng xe lừa vận chuyển hàng phải không?"

Tống Đại Sơn gật đầu, tự hào nói: "Vương thúc, thúc nói đúng rồi, tấm ván này do vợ cháu làm đó."

Vương thúc kinh ngạc: "Vợ của cháu còn biết viết chữ sao?"

Tống Đại Sơn gật đầu: "Vâng, nàng ấy biết, trước đây nàng ấy đã từng học rồi, những chữ bình thường đều biết, bây giờ Tiểu Bảo cũng do nàng ấy dạy, nói là cho Tiểu Bảo học vỡ lòng, chờ đến tuổi sẽ cho đi học ở học đường.

Vương thúc không khỏi vỗ vai Tống Đại Sơn: "Thằng nhóc này khá lắm, xem như là cháu đã cưới được một người vợ tốt, vợ cháu tốt như vậy, cháu phải thật lòng quý trọng đó."

Bình Luận (0)
Comment