Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 127

Cả nhà ngồi ăn cơm tối cùng nhau, mau chóng nghỉ ngơi đi ngủ.

Bởi vì đêm nay phòng đối diện để cho nhà Mai Tử ở, Tống Đại Sơn không có nơi nào đưa Tiểu Bảo qua, đành phải buồn bực quy củ đi ngủ.

Lê Mạn vui vẻ cười trộm khiến cho Tống Đại Sơn tức giận, khi Tiểu Bảo ngủ say thì giày vò Lê Mạn một hồi.

 

Ngày hôm sau, Tống Đại Sơn chở Thiết Tử đi trấn trên, Mai Tử ở nhà.

Sắp đến buổi trưa thì Thiết Tử và Tống Đại Sơn quay về, Thiết Tử xách theo từng bọc đồ đi vào, mở bọc ra đặt trên bàn, bên trong là các loại kẹo đủ màu và điểm tâm."

 

Thiết Tử lấy mỗi loại một chút cho Tiểu Thọ và Tiểu Bảo ăn, còn lại dùng bọc giấy bao lại, bỏ vào đòn gánh.

Thiết Tử nói: "Buổi chiều ta sẽ gánh đòn gánh về nhà, nhân tiện đi dường rao hàng, xem buôn bán thế nào." Thiết Tử nói xong thì nhớ tới cái gì đó, hắn móc từ trong bọc ra một cái trống bỏi cho mọi người xem: "Hôm nay ta thấy có người bán trống bỏi nhà họ tự làm thì liền mua vài cái, ta nghĩ trẻ con đều sẽ thích thứ đồ chơi này cho nên cũng bán thử xem, người đó để giá rẻ cho ta, mỗi cái 2 văn tiền, ta định bán 3 văn tiền một cái, nếu bán được thì lần sau lại đến trấn trên mua."

Lê Mạn gật đầu, đồng ý với cách làm của Thiết Tử: "Sau này thấy đồ vật nhỏ gì, nếu đệ cảm thấy bán được thì cứ bán thử xem, không được thì không bán nữa, bán nhiều hàng hóa nhiều chủng loại mới được mọi người hoan nghênh, sau này cách một thời gian lại quay về chỗ cũ bán, mọi người đều biết đệ, mong chờ đệ đến, vậy thì chuyện buôn bán sau này sẽ không cần lo lắng nữa."

Thiết Tử cũng là nghĩ như vậy, sau này hắn định thử bán những đồ vật có khả năng sẽ bán chạy, cố gắng tăng nhiều chủng loại, để dân trong thôn và người sống trên núi không phải ngàn dặm xa xôi đi trấn trên cũng có thể mua được thứ họ cần.

Lê Mạn đột nhiên nghĩ đến một việc: Bình thường những nhà trong thôn và nhà sống trên núi đều tự đi trấn trên bán những thứ nhỏ nhặt trong nhà, ví dụ như trứng gà, gà vịt, còn cả lương thực nữa, mọi người đều thích tích cóp, sau đó đem đến trấn trên bán, nếu như khi Thiết Tử đi bán hàng gặp được người muốn bán đồ thì cũng có thể dùng giá tiền thấp hơn ở trấn trên để mua, sau đó lại bán lại cho người ở trấn trên, vậy làm trung gian cũng có thể kiếm tiền, vừa bán được hàng vừa không mất chậm trễ thời gian, còn có thể kiếm thêm một phần tiền.

Lê Mạn nói suy nghĩ của mình cho Thiết Tử nghe, mắt Thiết Tử sáng lên, gật đầu: "Đúng vậy, khi ta đi bán đồ còn có thể thuận tiện hỏi người ta xem họ có muốn bán gì không, nếu có, ta có thể mua của họ, sau đó đưa đến nhà hai người, để khi ca đến trấn trên thuận tiện bán giúp ta, như vậy cũng không chậm trễ việc bán hàng của ta, cũng có thể kiếm tiền, tiền này ta và ca sẽ chia đôi."

Tống Đại Sơn vội vàng xua tay: "Ta bán giúp đệ nhưng đệ lấy tiền đi, ta không cần đâu."

Mai Tử vội vàng nói: "Tại sao lại không cần chứ, bọn ta đã chiếm lợi lớn từ ca rồi, ca giúp bọn ta nhập hàng cũng không thu tiền xe, bây giờ còn giúp bọn ta bán hàng, nếu ca không nhận số tiền này, Thiết Tử sẽ dứt khoát không mua hàng bán lại nữa, dù sao mua rồi cũng không có thời gian đi trấn trên bán."

Thiết Tử ở bên cạnh gật đầu.

Tống Đại Sơn đang định nói thì Lê Mạn cắt ngang lời hắn, nói: "Được rồi, chàng hãy nghe lời muội muội và muội phu đi, người một nhà cũng phải tính toán rõ ràng, muội phu chỉ có thời gian mua hàng, không có thời gian đi bán, chàng bán giúp đệ ấy, vậy chàng lấy ba phần tiền, còn lại bảy phần thì cho muội muội và muội phu, cứ như vậy, đừng ai nói thêm gì nữa."

Lê Mạn một lời chặn họng quyết định chuyện này, Mai Tử, Thiết Tử và Tống Đại Sơn đều không nói lời nào nữa, ngầm thừa nhận cách chia như vậy.

Lúc này Lê Mạn tiếp tục lời vừa nãy còn chưa kịp nói ra: "Vừa nói đến thu mua đồ vật, cũng có thể lấy vật đổi vật, một số nhà nghèo có thể lấy đồ trong nhà đổi lấy hàng của đệ, nhưng mà đệ phải hạ giá đồ vật của họ một chút, chắc chắn là đệ có thể kiếm được tiền."

Mai Tử vỗ tay: "Đúng rồi, một số nhà nghèo có lẽ thật sự không có tiền, trong nhà vẫn có ít trứng gà, nếu có thể trao đổi thì bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý."

Lê Mạn nói với Thiết Tử: "Thiết Tử, sau này đệ bán chạy hàng gì hoặc là mua được nhiều đồ thì hãy thừa dịp buổi tối đến đây nói với ca của đệ, hôm sau ca của đệ lên trấn sẽ nhận tiện mua cho đệ, lại giúp đệ bán những đồ mua được, sau đó đệ lại đến lấy hàng và tiền."

Thiết Tử gật đầu.

Thương lượng xong mọi chuyện thì cả nhà cùng ngồi ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, Thiết Tử dẫn theo Mai tử và Tiểu Thọ đi về nhà, Thiết Tử đeo đòn gánh, định thuận tiện bán trên đường về nhà, bắt đầu bán từ thôn ở đây đầu tiên.

Lê Mạn và Tống Đại Sơn dứt khoát ôm lấy Tiểu Bảo, khóa cửa, đi theo sau Thiết Tử, vừa xem như tiễn hai phu thê họ, vừa xem xem có gì cần giúp không, dù sao cũng là ngày đầu tiên, sợ là khó tránh khỏi sẽ xuất hiện vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment