Chỉ chốc lát sau, tiểu học đồ đã chuẩn bị xong xuôi những thứ đại phu cần rồi mang vào, đại phu làm sạch tay sau đó vén ống quần Tống Đại Sơn lên đến đùi, cầm lấy kim bạc hơ trên lửa sau đó châm xuống, đại phu nói tiểu học đồ đưa cho Tống Đại Sơn một cái khăn để bỏ vào miệng cắn, lại nói: "Quá trình châm cứu sẽ rất đau, phải nhịn một chút, không thể cử động lung tung."
Tống Đại Sơn gật đầu: "Đại phu, không sao cả, ta nhịn được, ông cứ châm đi." Hắn nói xong liền cắn vào khăn.
Đại phu thấy Tống Đại Sơn đã chuẩn bị xong thì chậm rãi cắm kim đầu tiên vào đầu gối Tống Đại Sơn.
Cả người Tống Đại Sơn lập tức căng thẳng, mặt hiện ra vẻ đau đớn, hai tay nắm chặt hai bên giường đến nổi gân xanh, có thể nhận ra lúc này hắn đang phải chịu rất nhiều đau đớn.
Nhưng mà chân của hắn lại không cử động dù chỉ một chút.
Lê Mạn ở bên cạnh thấy vậy trong lòng lại không chịu nổi, nước mắt của Tiểu Bảo cũng đã chực chờ rơi xuống, Lê Mạn để Tiểu Bảo úp mặt vào cổ mình, không để nó nhìn thấy dáng vẻ kia của cha mình nữa.
Đại khái qua nửa canh giờ đại phu mới thu châm lại, sau đó bảo tiểu học đồ dùng thuốc bôi được giã nát tỉ mỉ bôi lên chân Tống Đại Sơn, sau đó dùng lụa trắng quấn chặt lại.
Lúc này Tống Đại Sơn đã gần như cạn kiệt hết tinh thần sức lực, quần áo khắp người đều mướt mồ hôi, trên mặt cũng toàn là mồ hôi.
Lê Mạn nhanh chóng đi đến lấy khăn lau mặt cho hắn, vô cùng đau lòng: "Chàng sao rồi? Có phải là đau lắm không?"
Tống Đại Sơn yếu ớt lắc đầu, kiên cường cười nói: "Không sao đâu, chỉ là có hơi mệt, đợi một lát là ổn rồi."
Đại phu ở bên cạnh nói: "Người trẻ tuổi này đúng là không tồi, có thể chịu được cực khổ, người bình thường phỏng chừng đều đau đến lăn lộn."
Đại phu nói xong thì đi đến chỗ bàn dài, cầm lấy bút lông loạt soạt viết chữ ra giấy, giao cho tiểu học đồ nói: "Bốc thuốc dựa theo phương thuốc này."
Sau đó ông dặn dò Tống Đại Sơn và Lê Mạn: "Các người về đi, sau này chân đừng dùng sức quá mạnh là được, mỗi ngày liên tục uống thuốc, không được gián đoạn, nếu không thì sẽ không có hiệu quả tốt, chờ nửa tháng sau lại đến."
Lê Mạn vái chào đại phu: "Cảm ơn đại phu, cảm phiền ngài rồi."
Đại phu xua tay.
Lúc này tiểu học đồ đồ cầm một bọc thuốc đi vào, đưa cho Lê Mạn: "Trong đây tổng cộng có 15 gói thuốc, mỗi ngày sắc một gói, uống sau bữa cơm tối mỗi ngày là được."
Lê Mạn nhận lấy bọc thuốc, lấy từ trong túi tiền ra 3 lượng bạc cho tiểu học đồ, sau đó mới cáo biệt đại phu rồi đỡ Tống Đại Sơn đi ra ngoài.
Lúc rời khỏi y quán trời đã tối, trời tối nên không thể đi về, Lê Mạn quyết định tìm nhà trọ ngủ qua một đêm.
Đi trên phố một đoạn không xa liền có một nhà trọ, Lê Mạn không muốn Tống Đại Sơn đi nhiều, vì thế không chọn lựa thêm nữa, đi thẳng vào trong nhà trọ, nói với ông chủ là thuê một căn phòng.
Tiểu nhị trong nhà trọ dắt xe lừa của Tống Đại Sơn ra sân sau buộc lại, sau đó dẫn ba người nhà Lê Mạn cùng lên lầu.
Lúc đang lên cầu thang, Tống Đại Sơn lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn dưới lầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Lê Mạn phát hiện ra hắn khác lạ, kéo kéo tay hắn: "Làm sao vậy? Nhìn cái gì vậy?" Nói xong liền nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy ở chỗ quầy tiếp khách có một vị công tử trẻ tuổi đang nói gì đó với ông chủ.
Ban đầu Lê Mạn không biết là ai, nhìn cách ăn mặc của hắn ta cũng không có khả năng có liên quan với Tống Đại Sơn, Tống Đại Sơn nhìn như vậy liệu có phải là hắn ta không.
Tống Đại Sơn quay đầu lại, lắc lắc đầu nói: "Không nhìn gì cả, đi thôi."
Lê Mạn gật gật đầu, đi lên lầu tiếp.
Tiểu nhị mở một gian phòng ra, nói với hai người Lê Mạn: "Hai vị khách quan, nếu muốn ăn cơm có thể xuống lầu gọi, buổi tối nhà trọ chúng tôi sẽ cung cấp một thùng nước nóng, nếu muốn nhiều hơn thì phải thêm tiền, có vấn đề gì có thể tìm ta bất cứ lúc nào."
Lê Mạn gật gật đầu, cảm ơn tiểu nhị.
Tống Đại Sơn đặt Tiểu Bảo xuống, Tiểu Bảo lập tức tò mò nhìn đông nhìn tây, đây là lần đầu tiên cậu bé qua đêm ở bên ngoài, cảm giác cực kỳ mới mẻ.
Lê Mạn nói với Tống Đại Sơn: "Lát chúng ta xuống dưới ăn ít đồ, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai rồi về nhà sau."
Tống Đại Sơn gật đầu.
Ba người nghỉ ngơi một lúc, rồi mới xuống lầu ăn cơm, bọn họ không ăn ở nhà trọ, mà đi ra bên ngoài, mỗi người gọi một bát mì, cũng không phải không muốn ăn mấy món ngon, chỉ là sau khi điều trị chân cho Tống Đại Sơn, lượng thu nhập mỗi tháng không bằng lượng bỏ ra, nhất định phải tiết kiệm một chút, nhưng dù đã tiết kiệm mà vẫn không đủ, nên phải nghĩ cách kiếm thêm ít tiền, nếu không thì một tháng không đỡ nổi cho hai lần chữa trị.