Lê Mạn biết bà ấy là người phóng khoáng, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Nguyệt tỷ, tỷ có biết mỗi lần ta mua nhiều son phấn của nhà tỷ như vậy là để làm gì không?”
Bà chủ lắc đầu bày tỏ không biết, chuyện quá riêng tư, trước đó bà chủ cũng chưa từng chủ động mở miệng hỏi.
Lê Mạn nói: "Nguyệt tỷ, không giấu gì tỷ, ta mua nhiều son phấn nhà tỷ như vậy là vì ta là một trang nương, chuyên trang điểm cho tân nương."
Bà chủ hơi kinh ngạc, bà ấy từng suy nghĩ xem Lê Mạn đang làm nghề gì, nhưng không nghĩ tới nàng là một trang nương, trang nương trẻ trung xinh đẹp như vậy bà ấy chưa từng gặp qua.
Nhưng bà chủ cũng là người từng trải việc đời, qua một thoáng kinh ngạc xong liền khôi phục vẻ mặt, biết hôm nay Lê Mạn nói những lời này khẳng định là có nguyên nhân, liền hỏi thẳng: "Hôm nay Lê muội tới, nói chuyện làm ăn với ta, là có liên quan với việc muội trang điểm sao."
Lê Mạn biết bà chủ là người thông minh, liền gật đầu: "Nguyệt tỷ, tỷ là người phóng khoáng, ta cũng không vòng vo với tỷ nữa, ta nói thẳng, hôm nay ta tới là muốn dùng tay nghề trang điểm của ta kết hợp với việc buôn bán của tỷ, tỷ nghe qua một chút, nếu cảm thấy được chúng ta hợp tác, nếu không được, chúng ta cũng vẫn lại là bằng hữu."
Bà chủ cười gật đầu: "Đương nhiên."
Lê Mạn nói: "Nguyệt tỷ, không giấu gì tỷ, ta không dám nói tay nghề trang điểm của ta đứng đầu thiên hạ, nhưng cũng là số một số hai, chắc chắc những người ta đã trang điểm cho đều trở nên xinh đẹp, trước đó ta vẫn dựa vào việc trang điểm cho tân nương để kiếm tiền, nhưng tướng công nhà ta bị thương ở chân bây giờ cần phải chữa trị, nhà chúng ta lại không đủ tiền, ta muốn kiếm thêm ít tiền, nên đã nghĩ tới muốn đến cửa hàng của tỷ nhận trang điểm cho người ta, nếu có khách tới xem son phấn, tỷ giới thiệu giúp ta, ta có thể trang điểm cho người ta trước, nếu thấy không vừa ý thì không thu tiền, sẽ không ảnh hưởng đến việc buôn bán của tỷ."
Lê Mạn nói xong, dừng lại một hơi, rồi nói tiếp: "Tỷ có thể dựng một bảng hiệu ở cửa, để nói cho người khác biết trong cửa hàng có nhận trang điểm, làm cho người ta trở nên xinh đẹp, như vậy sẽ thu hút khách hàng đi vào, đến lúc đó người biết về cửa hàng của tỷ càng ngày càng nhiều, son phấn của tỷ cũng sẽ bán được không ít."
Lê Mạn nói xong, thấy bà chủ trầm tư, liền nói tiếp: "Nguyệt tỷ, tỷ buôn bán quanh năm nên cũng đã biết, nếu vụ này thành công, hai bên chúng ta đều có lợi, sau này cho dù khách hàng tới tìm ai, hai chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt, tỷ thấy sao?"
Thật ra lúc Lê Mạn nói đến việc làm ăn này bà chủ đã động tâm rồi, bà ấy chưa bao giờ gặp ai ngồi trang điểm trong quán cả, bà ấy có thể tưởng tượng ra, nếu cửa hàng của bà ấy có một trang nương, nhất định có thể thu hút khách hàng tới, thậm chí sẽ giống như lời Lê Mạn nói, sẽ có càng nhiều khách hàng vào cửa hàng của bà ấy, có nhiều khách hơn, thì càng bán được nhiều son phấn hơn. Mà việc này cơ bản không có hại gì với bà ấy, bà ấy chỉ cần cung cấp một địa điểm, sau đó mở miệng giới thiệu một chút là được.
Chỉ là, vấn đề duy nhất lúc này chính là, tay nghề của Lê muội có thật sự tốt như vậy không, có thể thu hút khách hàng không?
Bà chủ suy nghĩ, nói với Lê Mạn nói: "Lê muội, theo như lời muội nói đúng là làm cho người ta động tâm, nếu đúng như lời của muội, ta chỉ cần giúp đỡ muội, cung cấp cho muội nơi có thể làm việc là được. Nhưng ta không biết tay nghề của muội như thế nào, có thật sự tốt như vậy hay không. Cho nên, nếu muội bằng lòng, có thể làm cho ta xem không?"
Lê Mạn nghe bà chủ nói xong liền vui vẻ trở lại, xem ra chuyện này cơ bản là thành công rồi, cho nên Lê Mạn lập tức nói: "Nguyệt tỷ, nếu là tỷ bằng lòng, bây giờ ta trang điểm lại cho tỷ để tỷ xem tay nghề của ta có được không?"
Bà chủ cong môi nở nụ cười: "Có gì mà không được?"
Lê Mạn đứng lên, làm động tác "Mời" với bà chủ, nói: "Vậy Nguyệt tỷ, trước tiên chúng ta phải lau đi lớp trang điểm trên mặt tỷ đã, sau đó ta sẽ trang điểm lại cho tỷ."
Bà chủ sai người làm trong quán bưng tới một chậu nước, bỏ xà phòng ra rửa mặt, tẩy đi lớp trang điểm trên mặt ngày hôm nay.