Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 139

Vừa dứt lời, liền có một phụ nhân tầm hơn ba mươi xuất hiện trong cửa hàng, thấy bà chủ và Lê Mạn, lập tức tò mò hỏi: "Nguyệt nương, vị này chính là nương tử trang điểm xuất thần nhập hóa muội nói ngày hôm qua?"

Bà chủ lôi kéo tay vị phụ nhân này đưa bà ấy ngồi xuống ghế trong phòng trang điểm: "Đúng vậy, chính là vị này, lớp trang điểm của ta ngày hôm qua trang chính là nàng làm cho ta, làm hại ta buổi sáng hôm nay nhìn bản thân ta trang điểm xong vẫn thấy ghét bỏ, rõ ràng trước đó ta còn thấy ta trang điểm không tồi rồi ấy."

Phụ nhân nghe bà chủ nói đùa nở nụ cười.

 

Sau khi phụ nhân cười xong liền nhìn về phía Lê Mạn, vui vẻ nói: "Muội tử, tay nghề của muội thật tốt, ngày hôm qua Nguyệt nương thật sự rất đẹp, không hề giống với bà ấy lúc bình thường, nếu ta có thể đẹp giống như thế thì tốt rồi, đáng tiếc không đẹp bằng Nguyệt nương."

Trong lời phụ nhân nói có ghen tỵ lẫn hâm mộ, có thể thấy lớp trang điểm của bà chủ ngày hôm qua thật sự đã hấp dẫn đến bà ấy rồi.

 

Lê Mạn mỉm cười, cũng không làm bộ khiêm tốn, chỉ nói: "Phu nhân, ta sẽ dùng hết khả năng của ta để biến người trở nên xinh đẹp."

Lúc này bà chủ nói: "Phu nhân, nhiều lời cũng vô dụng, không bằng bây giờ để cho muội tử của ta trang điểm cho đi, bảo đảm muội sẽ hài lòng, nếu không vừa ý cũng không thu tiền của muội."

Phụ nhân giận dữ liếc nhìn bà chủ một cái: "Những lời muội ta còn không tin sao, không tin thì hôm nay ta đã không tới."

Bà chủ gật đầu liên tục: "Phải phải phải, vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Phụ nhân cũng có trang điểm, đầu tiên Lê Mạn đổ đầy nước ấm lên giá đựng chậu, sau đó dùng khăn mặt lau đi lớp trang điểm của phụ nhân, đợi đến khi đã sạch sẽ xong, mới bắt đầu trang điểm cho phụ nhân này.

Khuôn mặt của người phụ nữ cũng đã trang điểm, đầu tiên Lê Mạn đổ đầy nước vào cái chậu trên giá, sau đó cẩn thận tẩy đi lớp trang điểm trên mặt bằng khăn mặt đã thấm đầy xà bông thơm. Sau khi hoàn toàn sạch sẽ nàng, mới bắt đầu trang điểm cho người phụ nữ này.

Khuôn mặt của người phụ nữ này không tính là xấu, nhưng cũng không thể coi là đẹp, chính là khuôn mặt phổ thông, thuộc loại ném vào đám đông thì sẽ không thể tìm thấy.

Trước khi trang điểm, Lê Mạn theo thói quen cẩn thận đáng giá từng ngũ quan một lượt, tìm ra từng nét không hài hòa trên gương mặt.

Đầu của người phụ nữ này có hơi to, trán quá rộng, trông không được tinh tế, dịu dàng, ngược lại còn khiến cho người khác có cảm giác quê mùa. Mắt một mí, không to, trông không có thần thái. Mũi có hơi vểnh lên, nhưng đương nhiên không thể coi là rất vểnh. Môi lại dày, không trơn bóng, không căng mọng cũng không đỏ thắm. Tổng thể đường nét trên khuôn mặt quá mức sắc bén, xương gò má cũng hơi nhô lên, thiếu sự dịu dàng. Cuối cùng là cổ, không đủ thon dài nên không thể toát ra vẻ dịu dàng nữ tính.

Nói chung, mọi đường nét trên khuôn mặt của phụ nữ đều bình thường, thậm chí còn có thể chỉ ra không ít khuyết điểm, không xinh đẹp nhưng cũng không thể nói là xấu, chỉ có thể nói là không xấu cũng không xinh, khiến cho cả người trông không xấu nhưng cũng không xinh.

Lê Mạn lấy đồ trang điểm, bắt đầu trang điểm từ trán của người phụ nữ.

Bà chủ bảo một tiểu nhị ra đứng trông coi trước tiệm, nàng ấy cũng không vội buôn bán, chỉ ngồi bên cạnh xem Lê Mạn trang điểm, cẩn thận xem xem, tại sao đều là trang điểm, mà Lê muội tử lại có thể trang điểm cho người khác đẹp như vậy.

Hôm qua nàng ấy được trang điểm, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt mình được Lê Mạn trang điểm như thế nào, khiến cho cả ngày sau đó lòng nàng ấy đều ngứa ngáy, nóng lòng muốn quan sát tỉ mỉ xem rốt cuộc là trang điểm như thế nào, chờ mãi đến bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội quan sát cẩn thận.

Vì thế, bà chủ hết sức chăm chú, nhìn động tác của Lê Mạn không chớp mắt.

Chỉ thấy đồ trang điểm và son hóa trang trong tay Lê Mạn không ngừng biến đổi, khi thì nhẹ nhàng giương lên, khi lại nhanh chóng lướt qua, không chút mảy may suy xét. Tốc độ của tay rất nhanh, lúc thì dùng cọ quét qua, lúc lại dùng mu bàn tay vỗ nhẹ, thi thoảng còn dùng ngón cái thoa lên mặt. Bà chủ xem cả quá trình thì cảm thấy quá phức tạp.

Trong suy nghĩ ban đầu của nàng ấy, vẽ mày chính là dùng phấn mày vẽ lên lông mày cho có màu là được, muốn vẽ đẹp thì phải vẽ cẩn thận, không thể qua loa, không thể qua loa, qua loa sẽ không đẹp.

Nhưng Lê Mạn lại không vẽ mày như vậy, chỉ thấy nàng dùng một cây cọ cực nhỏ nhẹ nhàng phác họa viền mày trước, chỉ vài nét vẽ đã phác họa ra đường cong đẹp đẽ của lông mày, sau đó mới tỉ mỉ tô lại, lông mày được vẽ vừa tinh tế vừa đẹp, không hề giống với lông mày mà người bình thường vẽ.

Bình Luận (0)
Comment