Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 149

Nhưng Lâm tiểu thư sốt ruột xua tay, "Quá phức tạp, muội không nhớ nổi, cũng không hình dung ra được, sau này muội sẽ đến tìm tỷ trang điểm mỗi ngày. Như vậy là ổn rồi. Đừng lo, muội sẽ trả nhiều tiền hơn và sẽ không keo kiệt như những người khác. "

Lâm phu nhân - người bị buộc tội keo kiệt: "..."

Lê Mạn: "..."

Nghĩ đến sau này mỗi ngày đều gặp cô nương này, Lê Mạn sắp toát mồ hôi lạnh, lập tức cười nói: "Thật ra thì ở nhà theo lời ta vừa nói thì trang điểm cũng dễ dàng thôi, muội không cần phải mỗi ngày đều đến đây đau. Rất phiền phức còn lãng phí tiền. "

 

Lâm tiểu thư không quan tâm, "Không phiền phức, cứ coi như muội đi dạo phố. Về phần tiền, tỷ đừng lo lắng, anh muội có tiền."

Lê Mạn đã thực sự phục được cô nương này.

Lâm tiểu thư cúi đầu, từ trong ví lấy ra một chuỗi tiền đồng đưa cho Lê Mạn: "Được rồi, hôm nay cảm ơn tỷ đã làm cho muội trở nên xinh đẹp như vậy, đây là tiền trang điểm."

 

Lê Mạn nhìn thoáng qua cũng biết chuỗi tiền đồng này hơn năm mươi văn, còn xa hơn là hai mươi văn tiền. Vì vậy đã không lấy tiền này, chỉ nói, "Lâm tiểu thư, chỉ cần trả hai mươi văn cho một lần trang điểm thôi, muội đưa nhiều quá."

Lâm tiểu thư không ngờ lại có người từ chối đưa thêm tiền, trước đây khi đưa thêm tiền cho người khác ai cũng nhận lấy với nụ cười trên môi, nhưng tỷ tỷ trang điểm này lại không muốn.

Giờ phút này, Lâm tiểu thư cảm thấy nhân phẩm của Lê Mạn thật sự rất tốt, không chỉ khéo tay mà còn không tham tiền, rất đáng để kết bạn.

Nếu như Lê Mạn biết rằng vì cái này, nàng sau này sẽ bị cô gái nhỏ này quấn lấy muốn làm bạn, nàng có lẽ sẽ hận đến mức hi vọng quay lại thời điểm này lập tức nhận thêm tiền.

Cuối cùng khi thấy Lâm tiểu thư cũng rời đi, Lê Mạn mới thở phào nhẹ nhõm cả bà chủ cũng vậy.

Tiểu Bảo cũng bắt chước hai người thở dài ra, làm cho Lê Mạn cười rộ lên xoa xoa đầu nhỏ, "Con thở dài cái gì?"

Tiểu Bảo nghiêm túc dùng giọng non nớt nói: "Vừa rồi dì kia quá ồn ào mà cũng không dịu dàng một chút nào."

Lê Mạn và bà chủ nhìn nhau, cả hai người họ đều bật cười.

Bà chủ rất thích nó nên đã ôm Tiểu Bảo vào lòng và hôn nó một cách âu yếm, "Con biết dịu dàng là gì không? Dịu dàng là gì?"

Tiểu Bảo nghiêm túc, chỉ vào Lê Mạn và tự hào nói: "Nương con là một nữ tử dịu dàng, dịu dàng nhất trên đời này."

Đó là những gì cha nó nói.

Nó cũng nghĩ vậy.

Cô chủ bật cười, cố ý va vào Tiểu Bảo, giả vờ buồn bã hỏi: "Dì Nguyệt thì sao? Dì Nguyệt không dịu dàng sao?"

Tiểu Bảo nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, “Dì Nguyệt cũng dịu dàng mà tất nhiên sẽ ít hơn so với nương của con rồi.”

Tiểu Bảo chỉ hai ngón tay bằng da thịt đầy thịt của mình đối nhau có chút ý tứ.

Bà chủ không nhịn được cười, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, trong lòng nàng ấy rất hâm mộ, giá như cũng có một đứa con như vậy là rất tốt rồi.

Đến cuối buổi chiều, trang điểm của ngày hôm nay xem như đã kết thúc, Tống Đại Sơn sớm đã chờ ở bên ngoài cửa hàng chờ đón Lê Mạn trở về.

Lê Mạn chào bà chủ, ôm lấy Tiểu Bảo, cầm lấy hòm trang điểm của mình đi ra khỏi cửa hàng.

Tống Đại Sơn đến đón lấy Tiểu Bảo và hòm trang điểm trong lòng Lê Mạn, chờ Lê Mạn ngồi vào xe, mới đưa Tiểu Bảo cùng hòm trang điểm cho cô, lúc này mới đi ra phía trước lái xe lừa về nhà.

Về đến nhà trời đã tối hẳn, Tống Đại Sơn bảo Lê Mạn đi nghỉ ngơi, tự mình vào bếp nấu cơm tối.

Lê Mạn hôm nay cả ngày cũng không nhàn rỗi, tổng cộng trang điểm cho năm vị khách, trong đó có ba vị khách cho nhiều tiền, tổng cộng hôm nay kiếm được một trăm ba mươi đồng.

Nhìn hơn một trăm đồng trong túi tiền, Lê Mạn tuy rằng thân thể có chút mệt mỏi, nhưng trong lòng lại cao hứng. Cứ như vậy, nếu một ngày ít nhất có thể trang điểm cho năm vị khách, như vậy một ngày tối thiểu sẽ kiếm được một trăm đồng, một tháng bỏ đi bốn ngày vào trong thành, có thể làm hai mươi sáu ngày, nói cách khác một tháng ít nhất có thể kiếm được hai lượng bạc cộng thêm sáu trăm đồng, cộng với tiền bán dầu thơm, mỗi tháng có thể kiếm được hơn ba lượng bạc, cộng thêm tiền Tống Đại Sơn kiếm được, quá đủ tiền để chữa chân.

Tuy nhiên, mỗi tháng này vẫn phải sống, thỉnh thoảng cũng nên mua một cái gì đó, do đó, mỗi tháng không thể tiết kiệm quá nhiều tiền.

Năm mới bọn họ còn phải cho mẹ Tống Đại Sơn một lượng bạc cấp dưỡng, một ít lương thực trong nhà căn bản không đủ ăn, cần tiêu tiền mua lương thực để ăn, vì vậy nàng tính toán chờ có tiền mua thêm ít đất; hơn nữa nàng còn muốn chờ chân Tống Đại Sơn lành lại, nàng liền tự mình mở cửa hàng trang điểm trên trấn, tốt nhất là có tiền mua một cửa hàng.

 

 
Bình Luận (0)
Comment