Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 169

Nghe thấy tẩu tán thành mình, sự tự tin của Mai Tử tăng lên rất nhiều, mắt nàng ấy sáng lên, khóe miệng bất giác nhếch lên lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp như một tiểu cô nương.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Mai Tử, Lê Mạn cũng bật cười theo.

Mai Tử lúc này mới nhìn ruộng lúa hai bên đường nói với Lê Mạn: "Tẩu, trong thôn đã bắt đầu gặt lúa rồi. Hôm qua muội đến ruộng của nhà mình xem, thấy cũng có thể gặt rồi. Tẩu và ca ca định bao giờ thu hoạch? Đúng lúc muội và Thiết Tử cũng đang ở đây, cùng nhau cắt lúa, rất nhanh sẽ thu hoạch xong thôi, không cần tẩu và ca ca muội vất vả như vậy."

Nghe Mai Tử nói vậy Lê Mạn đột nhiên đưa mắt nhìn về phía ruộng hai bên đường, lúc này mới phát hiện toàn bộ lúa đã chín vàng rực rỡ, cách đó không xa đã có người bận rộn lên đồng.

 

Lúc này Lê Mạn mới nhớ ra, quả nhiên đã đến lúc phải gặt lúa.

Nàng bận trang điểm đến mức không để ý chuyện gì xảy ra ở ruộng, nếu không nhờ Mai Tử nói thì nàng sẽ không thể nhớ nổi.

 

“Người trong thôn đã bắt đầu gặt lúa chưa?”

Lê Mạn lẩm bẩm.

Mai Tử gật đầu: "Mấy ngày nay trong thôn có người bắt đầu đi gặt lúa, hai ngày nữa tất cả mọi người chắc cũng sẽ đi gặt. Muội đã ra đồng vài lần, lúa ở nhà chúng ta cũng đã chín, có thể gặt. Tẩu tử, chúng ta phải nhanh nên một chút, không thể chậm trễ được.”

Lê Mạn gật đầu, lúa đã chín, không thể chậm trễ. Nhưng vì quá bận rộn mà quên mất và không để ý lúa đã chín nên nàng cũng không có thời gian để nhờ người giúp gặt lúa trước như suy nghĩ trước đó.

Thấy Lê Mạn sắc mặt vẫn tái nhợt, Mai Tử hỏi: “Có chuyện gì vậy tẩu?”

Lê Mạn chậm rãi lắc đầu: “Không có sao, ta và ca muội sẽ đi gặt lúa, muội và Thiết Tử không nên vì bọn ta mà làm nỡ chuyện của mình, Thiết Tử mỗi ngày đều phải gánh trách nhiệm bán hàng kiếm không ít tiền. Đừng chậm trễ."

Mai Tử lắc đầu: "Tẩu tử, sao lại chậm trễ, mấy ngày nay người từ mười dặm tám thôn đã bắt đầu thu hoạch lúa, cũng không có ai ở nhà, làm gì có ai có tâm tư đi mua đồ. Công việc của Thiết Tử mấy ngày nay cũng không được tốt, đoán chừng vài ngày nữa sẽ không có ai ở nhà mua đồ, còn phải đến khi thu hoạch lúa xong mới có thể buôn bán lại, cho nên mấy ngày này Thiết Tử sẽ không bán được hàng. Bây giờ, mang người đi gặt lúa của nhà tẩu trước."

Lê Mạn nghĩ lại cũng đúng. Thu hoạch lúa là một chuyện lớn ở trong thôn này. Bất kể nam nhân, nữ nhân hay hài tử, họ đều sẽ ra ruộng làm việc đồng áng, tất cả mọi người đều sẽ ra đồng, không có ai ở nhà cả, trong thôn cũng không có thời gian mua đồ của người bán hàng rong.

Đoán chừng Tống Đại Sơn sẽ không kéo được xe hàng, mọi người đều phải ra đồng, không ai có thời gian đi chợ trên thị trấn và Tống Đại Sơn cũng không kiếm được ai, bận cơm nước ở nhà cũng không làm chậm trễ chuyện gì của hắn.

Nếu Thiết Tử và Mai Tử giúp một tay thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, ngay cả khi không tìm người hỗ trợ cũng sẽ không vất vả, ruộng nhà bây giờ cũng không nhiều, ước chừng hai ngày là cắt xong, chắc cũng không mệt, cho nên năm nay ngược lại có thể tự mình gặt được, chờ sau này mua thêm ruộng có thể cho người khác thuê ruộng, không cần phải tự mình làm.

Nghĩ đến đây, Lê Mạn gật đầu: "Được rồi, khi về ta sẽ thu xếp, tranh thủ những ngày này để gặt lúa mang về nhà."

Khi hai người về đến nhà, Tống Đại Sơn đã trở về.

Lê Mạn hỏi hắn về việc thu hoạch lúa, Tống Đại Sơn gật đầu: "Đã đến lúc, hai ngày nay dân làng đã bắt đầu rồi, ta vốn định bắt đầu thu hoạch trong hai ngày tới.”

Lê Mạn nhìn chân của Tống Đại Sơn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Tống Đại Sơn, chân này của chàng có thể gặt lúa được à? Đại phu nói không được dùng sức nên chàng không được đi.”

Hắn có thể ở nhà trông hai đứa nhỏ, thuận tiện nấu ít cơm, như vậy sẽ không mỏi chân.

Biết Lê Mạn đang nghĩ gì, Tống Đại Sơn xoa xoa đầu Lê Mạn:

"Đừng lo lắng, gặt lúa cùng lắm là mỏi cách tay và eo, cũng không có ảnh hưởng đến chân, lâu lâu ta sẽ chú ý dùng chân kia nhiều hơn như vậy sẽ không ảnh hưởng đến chân bị thương, ta tất nhiên sẽ biết phải làm sao. "

"Nhưng mà ..."

Lê Mạn muốn nói cái gì, lại nuốt xuống, gật đầu: "Được rồi, ngày mốt cắt đi, ngày mai ta đi lên thị trấn trang điểm một ngày, nhân tiện ta sẽ nói với bà chủ sau khi thu hoạch lúa xong mới quay trở lại quán."

Tống Đại Sơn không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói: "Ta không cần nàng gặt, ta có thể làm được. Nàng có thể đi lên thị trấn trang điểm hoặc là ở nhà nghỉ ngơi."

Tống Đại Sơn chưa bao giờ nghĩ để Lê Mạn ra đồng. Nàng còn không giỏi việc nhà thì làm sao gặt lúa được? Da thịt mềm mại dùng liềm có thể mài mòn tay, hắn không chấp nhận điều đó.

Bình Luận (0)
Comment