Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 189

Lê Mạn đứng lên, không kịp trả lời Mai Tử đã nhìn về phía Tống Đại Sơn đang đánh nhau cùng với hai người khác, đôi mắt nàng đỏ hoe lo lắng gọi: "Đại Sơn... Đại Sơn..."

Thân thủ của Tống Đại Sơn không tồi cùng với hai người họ bất phân thắng bại, nhưng mà Sở quản gia không chỉ mang theo hai người tới, mấy tên đàn ông bên cạnh vốn dĩ không nhúc nhích thấy thế cũng mau chóng chạy tới, đánh lấy Tống Đại Sơn. Lúc này, năm người bọn chúng đang đánh với một mình Tống Đại Sơn, trên mặt trên người Tống Đại Sơn đã bị đánh rất nhiều quyền, cũng có một tên đang hung hăng lấy chân đạp lên bụng Tống Đại Sơn, làm Tống Đại Sơn ngã xuống trên mặt đất lăn vài vòng.

"Đại Sơn!"

"Ca!"

 

"Cha!"

Lê Mạn lập tức nhào tới, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Tống Đại Sơn trong lòng đau nhói, nước mắt ngăn không được lại chảy xuống: "Đại Sơn, chàng không sao chứ? Chàng ổn không? Đại Sơn... hức hức..."

Tống Đại Sơn khẽ ho hai tiếng, vất vả bò dậy: "Không sao cả, ta không sao, đừng khóc đừng khóc."

 

Còn không kịp nói lời an ủi với Lê Mạn nhiều hơn, hắn lập tức đứng dậy lấy cái cuốc dựng ở ven tường cầm trong tay, đứng ở trước mặt Lê Mạn, dùng cái cuốc đối mặt với đám người kia, nghiêm mặt nói: "Nếu các người một hai đòi cưỡng bách dân chúng chúng ta, ta đây cũng sẽ liều mạng với các ngươi, các ngươi tới đây xem!"

Mấy người liếc nhau, đều nhìn về phía Sở quản gia chờ ý ông ta.

Sở quản gia vẻ mặt hung tợn, bàn tay to vung lên nói: "Đều lên hết cho ta, hôm nay cần phải đưa người đàn bà này đi!"

Mấy người nghe thấy lời phân phó của Sở quản gia, không có chút do dự nào nữa lập tức vọt tới chạy về phía Tống Đại Sơn.

Tống Đại Sơn cầm cây cuốc, không chút do dự hung hăng đánh về phía những người đang chạy tới, trong lúc nhất thời cái cuốc lập tức xuất hiện vết máu, hai người bị cái cuốc đánh tới lập tức kêu rên, che đi chỗ bị thương.

Ba tên còn lại thấy vậy cũng không dám động tới nữa, trên tay bọn chúng không có vũ khí, đi lên chỉ có thể bị thương.

Mấy tên đó lại rơi vào cục diện bế tắc, lúc này có một tên đàn ông nhanh chóng chạy tới chỗ Mai Tử và hai đứa nhỏ bên kia, thừa dịp lúc Mai Tử không chú ý tới, ôm lấy hai đứa nhỏ.

"Nếu như ngươi lại phản kháng, ta lập tức đánh c.h.ế.t hai đứa nhỏ này!" Gã đàn ông bắt lấy hai đứa nhỏ mở miệng giọng nói âm hiểm.

"Hu hu, nương, cữu cữu, cứu con! Hu hu..." Tiểu Thọ sợ tới mức nhanh chóng khóc nấc lên, mở to hai mắt đẫm lệ không ngừng giãy giụa.

Cả Mai Tử, Lê Mạn còn cả Tống Đại Sơn thấy một màn như vậy, tim cũng nhảy vọt ra ngoài, hai mắt mở to hết cỡ.

"Tiểu Thọ! Tiểu Bảo!" Mai Tử sợ tới mực nhanh chóng ngã khuỵu xuống mặt đất.

Giọng nói Lê Mạn run lên, cả người cũng phát run: "Ngươi buông đứa nhỏ ra trước! Có chuyện gì các người cứ nhằm vào người lớn bọn ta! Hai đứa còn nhỏ không hiểu chuyện!"

Sở quản gia cười giữ tợn đi tới nhìn Tống Đại Sơn: "Hiện tại ngươi buông cái cuốc xuống, bằng không sự an toàn của hai đứa nhỏ ta cũng không can đoan được đâu!"

Gân xanh trên trán Tống Đại Sơn nổi lên như muốn chui ra khỏi da thịt, nỗi tức giận trong mắt như muốn bao phủ lấy người ta, hiện tại hắn hận không thể xé xác đám người này.

Nhưng mà bọn nhỏ vẫn nằm trên bọn họ, không thể xuất hiện chút sai lầm nào được.

Hắn run tay, khoé mắt Tống Đại Sơn lập tức đỏ lên, chậm rãi buông cái cuốc trên tay xuống.

Vừa nhìn thấy cái cuốc trên tay Tống Đại Sơn được buông ra, bốn người còn lại lập tức vây quanh đi lên, trói buộc chân tay Tống Đại Sơn lại, vững vàng đè nặng không để cho hắn động đậy, dùng dây thừng mang trên người trói chặt lấy Tống Đại Sơn.

Sau khi trói chặt Tống Đại Sơn xong, người đàn ông bắt lấy hai đứa nhỏ cũng lập tức nói với Lê Mạn: "Hiện tay ngươi đừng ép chúng ta động thủ, tự ngươi đi lên xe ngựa."

Lê Mạn hít sâu một hơi, nàng biết hôm nay không còn biện pháp nào để phản kháng, xoa sạch nước mắt, bước chân đi ra khỏi cửa.

"Lê Mạn! Nương tử! Nương tử!" Khuôn mặt Tống Đại Sơn dữ tợn, không ngừng giãy giụa nhưng vẫn không thể giãy giụa được, khóe mắt mở to chỉ có thể nhìn Lê Mạn rời đi.

Mai Tử cũng không kiềm chế được khóc lóc: "Tẩu tử! Tẩu Tử! Hức hức..."

Nhìn thấy Lê Mạn ngoan ngoãn tự mình lên xe, nhưng tên đàn ông còn lại cũng đi theo lên, hai đứa nhóc con cũng được thả xuống ở cửa, khóc lóc nhanh chóng chạy vào nhà.

Bình Luận (0)
Comment