Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 220

Cũng có thể đến chỗ môi giới mua một người, nhưng người mua về thì tính là hạ nhân, Lê Mạn thật sự không thích tìm hạ nhân ở nhà, đối với người có tư tưởng người với người đều bình đẳng như nàng mà nói, mua hạ nhân có chút khó xử, hơn nữa mua về cũng không biết là người như thế nào, dùng cũng không yên tâm, vì liên quan đến bí phương của nàng.

Càng nghĩ đến việc này lại càng đau đầu, Lê Mạn bất giác nhíu mày. Lúc này Tống Đại Sơn tiến vào phòng, nhìn thấy bộ dạng cau mày của Lê Mạn liền vội bước đến xoa trán nàng hỏi : “Sao thế? Không vui à.”

Lê Mạn hồi thần từ trong phiền muộn nói: “Cửa trước đóng rồi à? Mai Tử đâu?”

 

Tống Đại Sơn gật đầu sau đó đáp: “Mai Tử dọn dẹp đằng trước một chút, ta vào trước làm cơm tối.”

Lê Mạn kéo tay Tống Đại Sơn để hắn ngồi xuống nói: “Hai ngày nữa Mai Tử phải về thôn rồi, trong tiệm chỉ có hai chúng ta, căn bản là không đủ, chàng phải chăm sóc những khách mua hàng, ta phải trang điểm làm đẹp, những việc khác lại không có người làm, việc dọn dẹp vệ sinh, đưa trà rót nước cũng cần phải có người làm, còn có bữa trưa và bữa tối cũng cần người làm nếu không phải chịu đói rồi.”

Tống Đại Sơn hôm nay cũng mệt rồi, nhất thời vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, lúc này nghe Lê Mạn nói cũng thấy tìm một người làm cũng rất quan trọng, không kìm được nói: “Không cần, chúng ta tìm hai tẩu tử nhà Triệu thúc giúp được không? Chúng ta trả cho họ nhiều một chút là được.”

 

Lê Mạn gật đầu: “Ta cũng đã nghĩ rồi, nhưng không thích hợp, hai tẩu tử Triệu gia còn có lớn nhỏ phải chăm sóc, hoa màu cũng cần phải chăm sóc, trong nhà lại có con nhỏ, người làm của chỗ chúng ta dù mưa hay nắng đều phải đến tiệm, tốt nhất là ở lại luôn. Ta nghĩ những người quen biết đều không thích hợp? Ngoài yêu cầu này ra, còn phải chăm chỉ thật thà, không tham lợi ích nhỏ.”

Nói đến nói đi, Lê Mạn cũng thở dài, điều kiện đơn giản này cũng có thể nói là hà khắc, tìm ở đâu được đây.

Nếu vẫn không được, đành đến chỗ môi giới mua vậy, chẳng qua phải chọn lựa , nghe ngóng kĩ càng.

Ngay lúc Lê Mạn định đi chỗ môi giới tìm người,Tống Đại Sơn đột nhiên đập tay xuống.

“Ta nghĩ ra rồi, ở trong thôn có một người rất thích hợp.”

“Hả? Ai thế?”

“Là nhà ở đầu phía tây của thôn chúng ta, ta gọi nàng là Tần tẩu tử”

Nghe Tống Đại Sơn nói đến người này, Lê Mạn liền hỏi: “Người này phù hợp sao? Phù hợp như thế nào?”

Tống Đại Sơn thở dài, ngữ khí có chút tiếc hận: “Tướng công Tần Đại Tráng của Tần tẩu từ cùng ta chơi từ nhỏ đến lớn, chẳng qua mệnh không tốt mấy năm trước sinh bệnh c.h.ế.t rồi, chỉ còn lại Tần tẩu tử và một đứa nhỏ, vị Tần tẩu tử này cũng mệnh khổ, lúc nhỏ bị bọn buôn người bán vào thôn, trong nhà Đại Tráng lại nghèo, cha nương hắn liền nghĩ muốn mua cho hắn một nương tử nuôi từ bé, chẳng qua vừa mua Tần tẩu tử về không đến một năm, cha Đại Tráng sinh bệnh chết.”

Tống Đại Sơn nói đến đây, hơi cau mày: “Còn lại ba người nương Đại Tráng, Đại Tráng và Tần tẩu tử, cuộc sống càng khổ cực, bất quá Đại Tráng khoẻ mạnh có sức lực, cũng miễn cưỡng sống qua ngày, sau này thẩm cũng mất, chỉ còn lại Đại Tráng và nàng ấy.”

Lê Mạn cảm thấy sự việc vẫn chưa hết, không nhịn được truy hỏi: “Sau đó thì thế nào?”

Quả nhiên vẫn còn tiếp tục.

“Sau khi nàng ấy vừa sinh đứa thứ hai, Đại Tráng lên núi đốn củi, không cẩn thận từ trên núi ngã xuống, còn trẻ mà đã chết,chỉ còn lại Tần tẩu tử và một đứa nhỏ gào khóc đòi ăn”

Nghe đến đây, đã đủ để Lê Mạn tưởng tượng, ở xã hội phong kiến này, một người phụ nữ phải mang theo con có bao nhiêu khó khăn, đa số đều không chịu nổi rất có khả năng đã bỏ chạy, riêng điều này đã rất đáng khâm phục.

Tống Đại Sơn tiếp lời: “Những thân thích của nhà Đại Tráng ở trong thôn nói Tần tẩu tử là sao chổi, khắc c.h.ế.t lục thân, chỉ cần dính líu một chút với nàng ấy thì tuyệt đối không có chuyện tốt, những thân thích khác của nhà Đại Tráng đều bắt nạt họ mẹ góa con côi,lại lấy lại ruông đất của nhà Đại Tráng không cho họ trồng trọt, ta còn nhớ lần đó Tần tẩu tử phản kháng bị đánh đến mất nửa cái mạng, vẫn là những người khác không nhìn nổi mới ngăn lại, nhưng người trong thôn cũng ghét bỏ nàng ấy là sao chổi, không hiểu cho nàng còn ở sau lưng mắng nàng, đừng nói đến có người sẽ giúp nàng.” Hắn không tin cái gì mà sao chổi, chỉ là lúc đó hắn không có năng lực giúp đỡ Tần tẩu tử.

Tim Lê Mạn thắt lại vì vận mệnh bi thảm của người phụ nữ này.

Tống Đại Sơn nói tiếp những chuyện lúc sau: “Những tộc nhân đó còn muốn lấy lại ngôi nhà của hai mẹ con không cho họ ở, cuối cùng là thôn trưởng và tộc trưởng nể mặt đứa bé mới thay họ giữ lại căn nhà, nếu không họ sẽ phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ rồi.”

Lê Mạn không nhịn được nói: “Nhưng họ sống như thế nào? Đến ruộng đất cũng không có”

Bình Luận (0)
Comment