Ngày hôm sau, lúc Lê Mạn dậy, cửa hàng phía trước đã mở cửa được một lúc.
Ngô đại nương thấy Lê Mạn dậy, vội vàng đi vào phòng bếp bưng tới nồi cháo kê đặc biệt nấu cho nàng ăn, còn ăn kèm với một đĩa củ cải chua, Lê Mạn ăn một chén cháo, cũng không nôn, lúc này mới đi tới phía trước.
Hôm qua cũng đã nói với khách nhân mấy ngày nay tạm thời mỗi ngày chỉ trang điểm bốn người, cho nên Lê Mạn không vội vàng đi vào phòng trang điểm, trước tiên đi đến phòng thư giãn thăm Đại Ni.
Trong phòng thư giãn còn chưa náo nhiệt, chỉ có vài người lẻ tẻ, Đại Ni đang đứng phía sau tủ đồ ăn vặt khuấy trà sữa hạnh nhân.
Lúc trước bán trà uống đều là Tần tẩu tử sau khi làm xong ở phòng bếp trực tiếp bưng tới bán cho khách muốn mua, sau khi bán xong liền rời đi, bởi vì không có cách nào bán trong phòng thư giãn, cho nên một ngày chỉ có thể đến phòng thư giãn bán vài chuyến.
Nhưng hiện tại có Đại Ni chuyên bán đồ ăn vặt và trà uống ở đây, nên Lê Mạn bảo Ngô đại nương đem trà uống làm xong vào sáng sớm, sau đó chuyển một cái bếp nhỏ đến phía sau quầy, trực tiếp nấu trà sữa nóng lên bếp, khách muốn mua trực tiếp múc một chén là được, như vậy khách nhân lúc nào cũng có thể uống được trà uống, không cần chuyên đi tìm Tần tẩu tử để mua.
Phía sau quầy đồ ăn vặt còn có một cái bếp nhỏ đang đun nước sôi, đây là vì lúc khách muốn uống trà bưởi mật ong trực tiếp rửa ly là được.
Lê Mạn đi tới quầy hỏi Đại Ni: "Đại Ni, giá đồ ăn vặt và trà uống này muội nhớ kỹ cả chưa?"
Tối qua nàng nói một lần cho Đại Ni, cũng không biết hôm nay nàng ấy có thể nhớ được bao nhiêu.
Đại Ni gật đầu, "Mạn tỷ, ta nhớ kỹ hết rồi, tối hôm qua ta học thuộc cả đêm, thuộc lòng rồi mới ngủ được. Không tin là ta đọc tỷ nghe thử.”
Nói xong, Đại Ni chỉ vào hồ lô trong tủ nói: "Một chuỗi đường hồ lô một văn tiền."
Sau đó chỉ vào hạt dưa nói: "Hạt dưa một túi nhỏ một văn tiền."
Sau đó lại chỉ vào bánh ngọt nói: "Bánh ngọt hai miếng ba văn tiền."
Thấy Đại Ni còn muốn nói tiếp, Lê Mạn cười vỗ vỗ đầu nàng ấy, khen ngợi: "Đừng nói nữa, Mạn tỷ tin tưởng muội rất thuộc, trí nhớ của Đại Ni rất tốt."
Được Lê Mạn khen ngợi, Đại Ni rất cao hứng, đang định nói cái gì đó, vừa lúc có một người phụ nữ ôm một đứa nhỏ tới.
Đại Ni vội vàng chào hỏi, "Phu nhân muốn mua gì?"
Người phụ nữ là khách quen của cửa hàng Lê Mạn, thấy Lê Mạn cũng ở đây, liền không vội mua đồ, mà nói chuyện với Lê Mạn.
"Lão bản nương, nhà cô hôm nay sau tủ lại có thêm tiểu nha đầu à?"
Lê Mạn trả lời, "Đây là tiểu nha đầu nhà ta, sau này chuyên bán đồ ăn trong phòng thư giãn này, mọi người muốn ăn cái gì trực tiếp đến mua là được, không cần gọi người đến lấy cho nữa.”
Phụ nhân nghe vậy đồng ý gật gật đầu, "Đúng là cần phải tìm một người chuyên đến bán đồ ăn này. Lúc trước chúng ta muốn ăn cái gì còn phải đi gọi người nhà cô đến lấy, cũng không tiện.”
Lê Mạn áy náy nói: "Lúc trước gây bất tiện vẫn mong mọi người thứ lỗi a, thật sự là lúc trước nhân công trong cửa hàng không đủ, có điều bây giờ thì đủ rồi, mọi người có chuyện gì thì tìm Đại Ni nhà ta là được, không cần đi tìm người khác nữa."
Phụ nhân đồng ý, lại hàn huyên với Lê Mạn hai câu, lúc này mới nói với Đại Ni phía sau tủ: "Tiểu nha đầu, cho ta một gói hạt dưa, đựng hai miếng bánh đậu đỏ, rồi lấy một ly trà sữa."
"Được, có ngay." Đại Ni đáp tiếp một tiếng, đầu tiên dùng giấy gói một gói hạt dưa, sau đó lại dùng giấy gói hai miếng bánh đậu đỏ, sau khi đưa cho phụ nhân, lúc này mới xoay người, cẩn thận dùng ly đựng trà sữa, hai tay cầm đưa cho phụ nhân, miệng nói: "Phu nhân cẩn thận nóng."
Người phụ nữ tiếp nhận, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Đại Ni lập tức đáp lại, "Phu nhân, tổng cộng bảy văn tiền.”
Phụ nhân lấy ra bảy văn tiền từ trong túi đưa cho Đại Ni, Đại Ni đưa tay nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi chuyên dùng để thu tiền.
Nhìn tốc độ tính toán của Đại Ni rất nhanh, hơn nữa làm gọn lẹ không chút hoang mang, đối đãi với khách nhân cũng lễ phép, Lê Mạn rất hài lòng.
Đứa nhỏ Đại Ni này, còn rất biết làm ăn.
Thấy Đại Ni bận rộn, Lê Mạn không có gì phải dặn dò nàng ấy, liền trực tiếp trở về phòng trang điểm trang điểm cho khách.