Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 257

Tiểu Bảo đọc một hơi Tam Tự kinh xong xuôi, không khí xung quanh hơi ngừng lại, đọc rất lưu loát.

Ánh mắt phu tử nhìn Tiểu Bảo đã thay đổi, không còn không để ý giống như trước nữa, trong mắt dần dần hiện vẻ coi trọng: “Vậy ngươi có biết ý nghĩa Tam Tự kinh ngươi đang đọc không?"

Tiểu Bảo kiêu ngạo gật đầu: “Nương con đã nói cho con, con cũng đã biết, con nói cho thầy nghe. Nhân chi sơ tính bản thiện nghĩa là: Lúc con người sinh ta đều rất tốt, chỉ là do trong quá trình lớn lên, học tập trong hoàn cảnh khác nhau, tính tình cũng có xấu và tốt; cẩu bất giáo, tính nãi thiên nghĩa là…"

Trí nhớ và ngộ tính của Tiểu Bảo rất tốt, Lê Mạn giải thích ý nghĩa của Tam Tự kinh cho nó xong, nó đã nhớ rõ toàn bộ hơn nữa còn hiểu nghĩa rất rõ, để nó tự giải thích cũng không có bất cứ vấn đề gì.

 

Tiểu Bảo thông minh ngoài dự kiến của phu tử, hắn không nghĩ tới một đứa nhỏ mới năm tuổi mà đã thông minh như vậy, phải biết rằng, hiện tại những học trò ở đọc sách trong thư viện, đã học mấy năm, vẫn không thể nói hết ý nghĩ của Tam Tự kinh, có đứa nhỏ có thể đọc được, nhưng cũng không hiểu được ý nghĩa ở bên trong, so ra còn kém hơn Tiểu Bảo chưa từng đi học.

Tâm tình của phu tử bắt đầu chuyển động, vì muốn biết rõ tài năng của Tiểu Bảo, lại hỏi Tiểu Bảo mấy đề về tính toán, kết quả Tiểu Bảo trả lời lại rất nhanh, phu tử hài lòng gật gật đầu.

Cuối cùng cùng, phu tử cảm thấy hắn đã tìm được một cây mầm tốt, thầm nghĩ một đứa bé thông minh như vậy, đúng là không thể để nó ở nhà được, bởi vậy, không còn để ý Tiểu Bảo còn nhỏ, đồng ý thu nhận Tiểu Bảo.

 

Lê Mạn và Tống Đại Sơn nhìn nhau, trong mắt đều có ý cười.

Tiểu Bảo chính thức được phu tử thu nhận, bảo nó trở về chuẩn bị một chút, ngày mai có thể tới đến học đường.

Lê Mạn gửi học phí một năm của Tiểu Bảo cho phu tử, sau đó mới đưa Tiểu Bảo về nhà.

Về đến nhà, Lê Mạn bỏ túi xách nhỏ đã làm cho Tiểu Bảo ra, bỏ ít giấy và bút mực vào trong đó, lại bỏ que tính nhỏ Tiểu Bảo thường dùng để tính toán vào, sau đó lại vẫn bỏ thêm mấy món đồ ăn vặt vào, rồi kéo Tiểu Bảo vào trong lồng n.g.ự.c mình, hôn lên trán nó một cái: “Tiểu Bảo, sau này mỗi ngày con phải đến học đường học, con phải nghe lời phu tử, nghiêm túc học tập, nương và phụ thân sẽ đưa con đi, chờ con tan học chúng ta sẽ đến đón con về, cho nên, phải ngoan ngoãn ở trong thư viện được không?"

Tiểu Bảo chớp mắt, ngây ngô nói mấy lời rất hiểu chuyện: “Vâng, nương, con sẽ theo phu tử học tập thật tốt, nương không cần lo lắng."

Tim Lê Mạn rung lên, lại hôn nó một cái: “Bảo bối nhà ta thật ngoan!"

Tiểu Bảo ưỡn n.g.ự.c nhỏ.

"Bảo bối, sau này ở trong học đường có biết nói tên của mình khong? Người ta hỏi tên của con, con liền nói cho người khác biết con là Tống Nhất Phàm biết chưa? Không được dùng tiểu danh của mình."

"Nương, con biết rồi, con tên là Tống Nhất Phàm, không được gọi con là Tiểu Bảo, Tiểu Bảo chỉ có thể để cho hai người gọi."

"Đúng vậy, giỏi quá!"

Ngày hôm sau, Lê Mạn cùng Tống Đại Sơn tự đưa Tiểu Bảo vào trong học đường, giao cho phu tử, nhìn phu tử đưa Tiểu Bảo vào trong phòng học nhỏ, sắp xếp chỗ ngồi cho nó ngồi xuống bàn dãy đầu tiên.

Tiểu Bảo không nhịn được quay đầu, tìm kiếm Lê Mạn và Tống Đại Sơn đứng ở bên ngoài cửa sổ, khoát tay với bọn họ, cười rất đáng yêu.

Lê Mạn khoát tay theo, sau đó ý bảo nó đọc sách đi.

Tiểu Bảo gật gật đầu, xoay người ngoan ngoãn đặt túi sách nhỏ lên trên bàn viết, lấy đồ bên trong ra, đặt từng thứ ở trên bàn, sau đó liền thẳng lưng, nghiêm túc nhìn bục giảng.

Lê Mạn thấy vậy nở nụ cười.

Sau khi phu tử bắt đầu dạy học, Tiểu Bảo cũng nghiêm túc đọc theo phu tử, Lê Mạn cũng an tâm, rồi mới theo Tống Đại Sơn về nhà.

Ban đầu Lê Mạn còn sợ Tiểu Bảo sẽ giống như những đứa nhỏ ở hiện đại vừa tới nhà trẻ sẽ không quen thậm chí còn không muốn đến trường, chỉ là không ngờ, Tiểu Bảo cực kỳ ngoan, thích ứng rất khá, mỗi ngày tới lúc nàng và Tống Đại Sơn đến đón nó, đều là cười hì hì chạy đến, không hề thấy không thoải mái gì cả.

Lê Mạn lén hỏi thăm phu tử dạy Tiểu Bảo về tình huống của nó, phu tử cũng khen Tiểu Bảo thông minh hiếu học, học tốt hơn những đứa nhỏ lớn tuổi hơn, là một mầm non tốt.

Nghe phu tử nói như vậy, Lê Mạn vui mừng thở phào một hơi, lo lắng trong lòng cũng không còn nữa.

Chỉ là, tuy Tiểu Bảo cực kỳ ngoan không cần người lớn quan tâm, nhưng Lê Mạn cũng không đẩy hết việc dạy học Tiểu Bảo cho thư viện, nàng vẫn tìm cơ hội dạy Tiểu Bảo một số kiến thức mà cổ đại không có, cố gắng mở mang tầm nhìn và suy nghĩ của Tiểu Bảo, nâng cao tri thức mỗi ngày của nó.

Bây giờ lượng công việc của nàng rất ít, bởi vậy mỗi ngày đều nắm tay đưa Tiểu Bảo đến học đường, đợi đến khi Tiểu Bảo tan học lại đến đón nó về, lúc đi trên đường nói rất nhiều chuyện với nó, dạy nó một số đạo lý, thảo luận với nó một số đề tài, hai mẹ con vui vẻ nói chuyện, cũng dạy cho Tiểu Bảo rất nhiều điều.

Bình Luận (0)
Comment