Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 63

“Nương, nếu nương không có cơm ăn, nhi tử sẽ cho nương miếng cơm ăn, nhưng con không có nghĩa vụ cho tất cả tẩu tử, đệ tức phụ và chất nhi cơm ăn, trong nhà chỉ có chút đồ ăn này, chỉ đủ chúng ta ăn, nếu nương muốn ăn thì ở lại, những người khác vẫn nên về nhà ăn đi.”

Tống mẫu bị Tống Đại Sơn nói đến câm lặng, hắn có thể cho bà ta cơm ăn, nhưng tại sao không thể cho huynh tẩu, đệ muội và chất nhi của hắn ăn chứ? Người một nhà, không phải nên nâng đỡ lẫn nhau sao, vì sao phải so đo nhiều như vậy?

 

Tống mẫu vô ý thức nói lời trong lòng ra, Tống Đại Sơn giật nhẹ khóe miệng, giọng điệu không có d.a.o động, “Nương, lúc trước con bị thương trở về, sao đại ca và tam đệ không muốn giúp con một chút ngược lại lập tức phân gia với con để con tay trắng rời nhà chứ? Lúc trước con khó khăn như vậy, khi phòng ở đổ phải vay tiền sửa nhà sao đại ca và tam đệ còn có ngài lại không giúp ta ngược lại muốn con gánh lấy trách nhiệm bồi thường chứ?”

Sắc mặt của Tống mẫu trắng dần theo từng lời của Tống Đại Sơn, môi run run, giọng nói cũng run rẩy, “Đại Sơn, thì ra trong lòng con lại nhớ kỹ thù của chúng ta sao? Có phải trong lòng con bất mãn với chúng ta hay không? Con cũng không nghĩ, nhà ta khó khăn a, cháu trai con còn phải đọc sách mà, nhà ta thật vất vả mới có người đọc sách, tương lai cháu trai con trở nên nổi bật, con không tốt hơn sao? Hiện tại con giúp đại ca tam đệ của con nhiều một chút, bọn họ nhớ kỹ cái tốt của con, này sau cháu trai con sẽ kéo con lên, đạo lý này sao con không hiểu chứ!”

 

Tống Đại Sơn cười khẽ một tiếng, “Nương, tiền đồ là của đám cháu trai sau này, con cũng không trông cậy vào chúng nó giúp đỡ, hiện tại bọn họ đừng tới quấy rầy con là được, nếu đã phân gia, mỗi người tự lo cuộc sống của mình đi.”

Tống mẫu nghe rồi hoàn toàn luống cuống, con thứ hai thật sự thay đổi rồi, không còn nghe lời bà ta nói, đối xử với mẫu thân là bà ta cũng nhẫn tâm như vậy, quả nhiên a, con thứ hai không chỉ có diện mạo giống bà bà nhẫn tâm kia của bà ta, ngay cả tính cách trong xương cốt cũng giống, đều là ngoan độc vô tình, mệt bà ta còn vẫn luôn nói với bản thân con thứ hai là người tốt, hiện tại xem ra, con thứ hai chính là đứa không đáng tin cậy.

Tống mẫu nghĩ đến đây, đau lòng nói: “Được được được, ta biết con cưới tức phụ liền không muốn quan tâm đến lão mẫu thân ta nữa, ta đây liền đi, không làm chướng mắt các ngươi.” Nói xong liền xoay người đi mất.

Lâm Chiêu Đệ thấy bà bà cũng đi rồi, cũng nhanh chóng lôi kéo hai đứa nhỏ của mình đi theo, con của Vương Thúy Hoa thấy thế cũng nhanh chóng chạy mất, chỉ để lại Vương Thúy Hoa còn ở trên mặt đất la lối khóc lóc.

Vương Thúy Hoa thấy bà bà và em dâu cứ như vậy ném ả ta lại mà đi rồi, hận ngứa răng, thầm nghĩ đều là một đám không đáng tin cậy.

Nhưng ả ta không muốn đi, đánh ả ta mà nghĩ cứ như vậy mà bắt ả ta đi, cửa cũng không có!

Tưởng tượng như vậy, Vương Thúy Hoa lập tức chống hông, “Lưng của ta a, nhất định là bị ngã hỏng rồi, các ngươi nhanh nhanh cho ta chút tiền thuốc men, ta muốn đi xem đại phu.”

Lê Mạn hừ cười một tiếng, tiếp đón Mai Tử, Thiết Tử và mấy hài tử, “Chúng ta ăn của chúng ta, không cần tức giận vì người không liên quan.”

Mai Tử cũng cười cười, gật đầu, “Đúng vậy, ăn của chúng ta.”

Mấy người không để ý tới ai đó bắt đầu ăn cơm, còn cùng nhau chạm ly, thật giống như Vương Thúy Hoa không ở đó vậy.

Vương Thúy Hoa tức vô cùng, vậy mà lại làm lơ ả ta, bản thân thì ở kia ăn ngon uống tốt, quả thực không thể nhịn nữa, nắm lên một nắm đất cứng trên mặt đất ném về phía trên bàn, may mắn được Tống Đại Sơn chặn lại lúc này mới không làm dơ đồ ăn, nhưng hành động này của Vương Thúy Hoa đúng là đủ ghê tởm người.

Tống Đại Sơn đặt đũa xuống, đứng lên lập tức đi đến trước mặt Vương Thúy Hoa, hai tay bắt lấy cánh tay của Vương Thúy Hoa, giống như kéo lợn c.h.ế.t kéo Vương Thúy Hoa ra cửa, mặc kệ Vương Thúy Hoa giãy dụa như thế nào cũng không dừng lại, một đường kéo Vương Thúy Hoa ra ngoài cửa, lại ném ả ta ra ngoài một cái.

Lê Mạn nhìn bóng lưng của Tống Đại Sơn, khóe miệng cong lên, trong lòng cũng thư thái không thôi.

Đến khi Tống Đại Sơn trở về, rót đầy một chén rượu cho hắn, bưng chén rượu của mình lên, “Hôm nay cao hứng, ta kính huynh một ly.”

Tống Đại Sơn biết Lê Mạn có ý gì, nhìn nàng một lát, cũng cười, bưng chén rượu lên cụng vào một cái, cạn.

 

 
Bình Luận (0)
Comment