Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 70

Chân mập của Tiểu Bảo cha nó bắt lấy, không có cách nào động đậy, đành phải ngoan ngoãn mà bị bắt lấy rửa sạch chân, sau đó lau khô, bị xách lên đặt lên trên giường.

Còn lại một mình Lê Mạn, chân còn ở trong bồn, Lê Mạn đang chuẩn bị rửa xong rồi ra, lại thấy Tống Đại Sơn ngồi xổm xuống, cho tay vào trong bồn cầm lấy chân nàng, rửa sạch chân cho nàng.

Lê Mạn hoảng sợ, vội vàng rụt chân, “Ta tự làm được.”

 

Tống Đại Sơn đè lại chân nhỏ của Lê Mạn không cho nàng động, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục rửa, giọng nói mang theo chút áy náy và suy sụp, “Đừng nhúc nhích, ta rửa cho nàng. Hôm nay nàng lên trấn trên mệt muốn c.h.ế.t rồi nhỉ? Lê Mạn, nàng như vậy quá vất vả, kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện của nam nhân như ta, hiện tại ngược lại dựa vào nàng kiếm tiền nuôi gia đình.”

Lê Mạn nhăn mày lại, chẳng lẽ điều này làm tổn thương đến lòng tự tôn đại nam nhân của Tống Đại Sơn? Hiện đại cũng có rất nhiều nam nhân không kiếm tiền nhiều bằng nữ nhân, trong lòng không vui vẻ, chẳng lẽ Tống Đại Sơn cũng như thế này? Chỉ là nhìn dáng vẻ Tống Đại Sơn cúi đầu rửa chân cho mình, cũng không giống người theo chủ nghĩa đàn ông.

 

Lê Mạn không xác định hỏi: “Ta có thể kiếm tiền, trong lòng huynh không thoải mái sao?”

Tống Đại Sơn nâng đôi mắt lên, nghiêm túc lắc đầu, “Không phải không thoải mái, chỉ là ta cảm thấy nàng quá vất vả, mà ta lại vô dụng như vậy, để nàng chịu khổ, dường như đi theo ta khiến nàng uất ức.”

Lê Mạn nhẹ nhàng thở ra, cười cười, nhẹ giọng nói: “Huynh nghĩ sai rồi, không có huynh, rất nhiều chuyện ta đều không làm được, một mình ta không hái được nhiều hoa như vậy, một mình ta cũng không thể làm hương cao, một mình càng không thể chạy tới núi Pháp Hoa xa như vậy để bán hương cao, tiền này không phải một mình ta có thể kiếm.”

Tống Đại Sơn nghe được lời này ngẩng đầu nhìn Lê Mạn, trong mắt vừa đen vừa sâu.

Lê Mạn bị nhìn không được tự nhiên, chuyển tầm mắt đi, lại nói tiếp: “Thật ra ta còn tính toán đợi tiết kiệm đủ tiền, liền mua chiếc xe lừa cho huynh, đến lúc đó huynh sẽ kéo xe lừa kiếm tiền, khi ta có việc làm ăn cần đi làm thì huynh đánh xe lừa đưa ta đi, không cần ta đi bộ từng bước nữa, huynh đừng cảm thấy nhẹ nhàng, sau này có chuyện để huynh bận đó.”

“Ha hả, được, sau này nàng đi đâu ta đều đưa nàng đi, lại đón nàng trở về.” Lời nói hơi mang kích động của Tống Đại Sơn vang lên ở bên tai.

Lê Mạn quay lại nhìn, liền thấy đôi mắt mang ý cười của Tống Đại Sơn, trong đôi mắt kia tràn ngập hy vọng và khát khao, lập tức tựa như một thanh niên tràn đầy sức trẻ.

Lúc này Lê Mạn mới nhớ tới, hắn vốn dĩ chính là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, chỉ là ngày thường rất trầm mặc ít lời, vùi đầu làm việc, cho người ta cảm giác tựa như một ông cụ nặng nề, đến giờ phút này mới lộ ra biểu cảm cao hứng chờ mong tràn đầy sức sống ở cái tuổi này.

Lê Mạn thích dáng vẻ hắn sống động tràn ngập hy vọng như vậy.

Nước lạnh, Tống Đại Sơn dùng khăn vải lau khô chân cho Lê Mạn, dùng một tay ôm Lê Mạn lên giống như ôm Tiểu Bảo vậy đưa đến trong ổ chăn, Lê Mạn bị hắn làm cho hoảng sợ, sau khi phản ứng lại khóe miệng nhịn không được cong lên.

Đột nhiên cảm thấy cổ đại này cũng không tồi, dù cho cuộc sống nghèo khổ, nhưng mà có thể tìm được một nam nhân nguyện ý ủng hộ sự nghiệp của ngươi, buổi tối rửa chân cho ngươi ôm ngươi lên giường, khó có được cỡ nào.

Vì khen thưởng Tống Đại Sơn, Lê Mạn lấy ra chiếc quần lót bản cải tiến làm cho hắn.

Tống Đại Sơn có chút ngốc, nhìn đồ lót trong tay không xác định mà nhìn nhìn ngó ngó, cảm giác có chút giống quần cộc mặc ở bên trong, chính là cũng quá nhỏ quá ngắn rồi, phía trước còn hơi phồng ra một chút, đây rốt cuộc là cái gì? Có thể mặc sao?

Được rồi, Lê Mạn thừa nhận nàng có hơi ác khi muốn nhìn phản ứng của Tống Đại Sơn, cho nên sau khi nhịn cười nói cho Tống Đại Sơn đó là cái gì, nhìn khuôn mặt của Tống Đại Sơn nhanh chóng đỏ lên, Lê Mạn vùi đầu vào gối, bả vai run rẩy.

Tống Đại Sơn nhìn chăn run lên, tuy rằng mặt đỏ, nhưng ý cười trong mắt lại che cũng không ngăn được, trong tay nắm chặt quần cộc Lê Mạn làm cho hắn, hết nhìn lại xem, cuối cùng quý trọng nhẹ nhàng gấp lại, đặt vào vị trí tận cùng bên trong tủ quần áo, xác định cất kỹ, lúc này mới thổi tắt ngọn nến, xoay người lên giường.

Ở trong bóng tối, lặng lẽ đưa bàn tay đến Lê Mạn bên kia, sờ đến bàn tay mềm mại kiều nộn kia, nắm chặt ở trong tay.

Giờ khắc này, trong lòng vô cùng hạnh phúc thỏa mãn.

Bình Luận (0)
Comment