Tống Đại Sơn cũng rất muốn kiếm tiền vì gia đình nhỏ này, đây cũng là chuyện nam nhân phải làm, nhưng Lê Mạn vẫn luôn không đồng ý cho hắn lên thị trấn làm việc, chuyện này làm hắn lo lắng đến mức mỗi lần nhớ tới là lại suy nghĩ không thể ngủ nổi, hiện tại hắn nghe Lê Mạn nói vậy thì vui mừng không thôi, lập tức gật đầu, trong lòng hắn chỉ muốn mua xe lừa càng sớm càng tốt, muốn lập tức kiếm ra tiền.
Bởi vì vội vàng, buổi chiều cùng ngày Tống Đại Sơn đi tìm Trương lão thúc để lấy tấm ván cho một chiếc xe lừa, bị Lê Mạn kéo lại.
Bây giờ xe lừa kéo người đều có con lừa ở đằng sau kéo xe trần, người sẽ ngồi ở trên xe, ở ngoài không có gì để che chắn, không chỉ bị nước mưa gió thổi vào, còn bị ngã từ trên xe xuống, Lê Mạn vẫn luôn không hài lòng với xe lừa như vậy, cho nên nếu nhà bọn họ làm xe lừa, nàng tính làm giống như xe ngựa, xung quanh đều có vật che, phía trên có một cái lều để che trùm, với lại hai bên đều có ghế ngồi, không cần trực tiếp ngồi lên tấm ván của xe.
Như vậy xe lừa, về sau người đi vào sẽ không bị gió thổi vào, mưa cũng không giội, mùa đông còn có thể chống lạnh, mùa hè có thể chắn ánh sáng mặt trời, hơn nữa có xóc nảy cũng không cần lo lắng người sẽ bị ngã xuống, quan trọng hơn là ngồi thoải mái.
Tuy chi phí làm xe lừa như vậy cao hơn một chút, nhưng bề ngoài trông rất đẹp, hơn nữa người ngồi cũng sẽ thoải mái, và lâu dài, chắc chắn mọi người sẽ lựa chọn xe lừa mà không phải là xe mui đẩy tay rộng rãi, đến lúc đó làm ăn được, chút chi phí đó cũng sẽ nhanh chóng kiếm ra được.
Lê Mạn nói hình dạng thùng xe lừa cho Tống Đại Sơn nghe một chút, sau khi Tống Đại Sơn nghe xong ánh mắt cũng sáng lên, rõ ràng cảm thấy rất hứng thú, thảo luận với Lê Mạn rõ ràng chi tiết, cuối cùng, hai người bàn bạc xong hình dạng của thùng xe, Tống Đại Sơn lập tức chạy đến nhà Trương lão thúc làm thùng xe.
Ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng, Lê Mạn và Tống Đại Sơn đã thức dậy sớm, cùng đi đến cổng thôn chờ xe lừa của nhà Hạ Lão Chúc.
Vốn chỉ có thể lấy được một chỗ ngồi, không ngờ thím Triệu đã đến hẹn trước, sau đó lấy cở có việc muốn nhờ Tống Đại Sơn đi làm, lúc này mới có thêm một vị trí nữa, như vậy Hạ Lão Chúc còn phê bình kín đáo, Lê Mạn tức giận nghĩ trong lòng, chờ về sau nhà bọn họ làm xe lừa tốt, nhất định phải cho ông ta nếm thử, chút cảm giác cạnh tranh, nhìn thái độ phục vụ của ông ta có thay đổi tốt không.
Sau khi hai người Lê Mạn xuống xe lừa, đi thẳng lên khu chợ chuyên bán gia súc ở trên trấn.
Không ít người đã chờ bán gia súc ở chỗ đó, thấy có người đến sẽ hỏi một câu có muốn xem gia súc của hắn hay không.
Lê Mạn nhìn kỹ, phát hiện bán trâu bò là nhiều nhất, ngược lại bán lừa thì không nhiều lắm, dạo qua một vòng chỉ thấy ba con lừa, chỉ có thể chọn một trong ba con ở đây.
Đối với việc nhìn lừa, Lê Mạn không biết một chút nào, nhưng mà Tống Đại Sơn thì biết, hắn nhìn kỹ ba con lừa, còn hé hàm răng của bọn chúng cẩn thận nhìn, lại hỏi người bán một ít tình huống cơ bản, cuối cùng nhìn trúng một con lừa bốn tuổi.
Đây là một con lừa tráng niên, mua về không chỉ có thể trực tiếp kéo được người, nhưng lại có thể dùng được nhiều năm, nhưng mà giá của con lừa này so với hai con khác mắc hơn một chút, nói giá là bảy lượng bạc.
Lê Mạn nghĩ nghĩ, Lê Mạn quyết định mua con lừa này, vì thế nàng thương lượng giá với người bán.
Người bán cũng là thôn dân bình thường, chắc là trong nhà có chuyện gấp mới bất đắc dĩ đi bán lừa, nghe Lê Mạn ép giá, rất khó xử, nhưng lại không muốn bỏ qua người mua Lê Mạn này, dù sao hắn ta đã ở trong này bán vài ngày, người tới hỏi rất ít, cuối cùng người đồng ý mua thì không có một ai, Lê Mạn là người thứ nhất thật sự mua.
Lê Mạn cũng nhìn ra được sự rối rắm của người bán, nghĩ nghĩ, nói thẳng sáu lượng rưỡi bạc mua tiếp, như vậy thì hai bên cũng không chịu thiệt.
Sau khi người bán ở trong lòng cân nhắc xong, cuối cùng khẽ cắn môi, vẫn gật đầu quyết định bán.
Lê Mạn giao sáu lượng rưỡi bạc cho người bán, sau đó đi tìm quản lý ở chợ này lại để chứng kiến, viết giấy tờ, hai bên nhấn dấu vân tay, lại giao mười văn tiền cho chợ, việc mua bán này được tính là xong.
Tống Đại Sơn dắt con lừa bây giờ là của mình, vui vẻ cười rộ lên, nói với Lê Mạn: “Lê Mạn, sau này đây chính là con lừa của chúng ta.”
Lê Mạn gật đầu cười: “Ừ, đây là lừa của chúng ta, sau này nhà chúng ta lại có thêm một tiểu nhị.”
Khi hai người ra khỏi thôn trấn, Tống Đại Sơn để Lê Mạn ngồi trên lưng lừa: “Quay về chúng ta lập tức cưỡi lừa.”
Lê Mạn trực tiếp cưỡi lên, sau đó vỗ vỗ vị trí phía sau: “Chàng cũng đi lên.”